Đại boss, đừng nói dối
Chương 9
Vì trả thù, cô đã phải chịu đựng ở trong căn nhà đó quá lâu, cô không muốn ở lại đó thêm giây phút nào nữa. Bây giờ ngay trước mặt đang có người muốn giúp cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cô không thể hiện nó ra, cô tiến lại gần anh, nghiêm túc nói.
- Được, nếu anh có thể giúp tôi thì tôi đồng ý.
Nhìn cô như vậy trong lòng anh lại hiện lên sự đau lòng, cô luôn từ chối anh, nhưng giờ lại đồng ý nhanh như vậy, chắc cô đã phải chịu đựng rất lâu, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Anh đứng bật dạy, không nói lời nào mà ôm cô vào lòng, xoa đầu cô.
Hành động của anh rất kì lạ, trong lòng cô đang hạnh phúc nên cũng không còn cáu ghắt với anh nữa.
- Anh là đang thương hại cho cho tôi sao? Nếu vậy thì tôi không cần đâu.
Cô nói vậy làm anh bất ngờ, anh không phải đang thương hại mà hành động của anh cũng chính anh không hiểu được.
- Chuyện chính đã nói xong giờ đi thôi.
Anh buông cô ra nhưng vẫn ôm vai cô bước ra ngoài.
- Anh để tôi tự đi.
Anh căn bản không nghe cô nói mà còn ôm chặt hơn.
Anh kéo cô ra xe.
- Chúng ta đang đi đâu vậy.
- Đương nhiên là về nhà.
- Nhà tôi đến ngã tư rẽ phải, cảm ơn.
Anh nhíu mày khó chịu.
- Đó không phải nhà cô.
Thấy bộ dạng anh như vậy cô mới đột nhiên nhận ra, trước đây cô chưa từng thừa nhận đó là nhà cô, nhắc đến căn nhà đó cô chỉ có tức giận, nhưng hôm nay cô lại lỡ miệng, nhưng người tức giận không cô mà là anh ta, tại sao chứ.
- A... Tôi.... chỉ nói vậy thôi, anh đừng để ý.
Nói rồi cô lại đâm ra im lặng, cô ngồi sát cửa xe, mặt cứ hướng ra phía bên ngoài, nhìn có vẻ như đang ngắm cảnh.
Anh nhìn cô xa cách mình như vậy mà kéo hông cô, trong chớp mắt mà cả hai người đã ngồi sát nhau.
Cô cố ý gỡ tay anh ra, cô không muốn cãi với anh vì còn có người khác trên xe. Anh mặt lạnh nói.
- Muốn lên đùi của tôi ngồi thì cứ tiếp tục.
Cô nghe vậy liền ngồi im, cả quãng đường đi cô như một bức tượng vậy.
Thường thì mấy tên công tử nhà giàu rất ẻo lả, nhưng anh thì thực sự rất mạnh, ngay cả đai đen như cô cũng trở nên yếu ớt trước anh.
Xe dừng trước một căn biệt thự xa hoa. Vừa mới bước vào đã có người hầu và quản gia ra đón. Bọn họ đều cung kính với Hàn Lâm.
- Thiếu gia, cậu đã về. Chào mừng Tưởng tiểu thư.
Cô cũng cuối người lễ phép chào lại còn anh chỉ ừm một cái.
Anh dẫn cô một mạch lên phòng.
- Từ nay em sẽ ở đây.
Căn phòng rất lớn là phòng ngủ kim luôn phòng làm việc của anh.
- Ờm.... dù biết là không nên đòi hỏi nhưng... anh có thể xếp cho tôi một căn phòng khác không.
- Sao vậy, không thích cách bài trí?
- Chỉ là tôi không quen dùng chung phòng với người khác, tôi muốn có không gian riêng tư.
- Em yên tâm, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không ai có thể bước vào phòng này. Ở đây rất riêng tư, không ai có thể làm phiền chúng ta.
- Không, ý tôi là....
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị anh hôn lên môi, anh lần lần đi chuyển tới cạnh giường, cô bất ngờ không giữ thăng bằng được nên đã ngã xuống. Bây giờ anh đang đè lên thân cô.
Nụ hôn của anh vẫn tiếp tục, mỗi lúc một sâu hơn. Cô không thở nổi nữa liên tục đánh vào vai anh để anh ngừng lại.
Hiểu được ý cô, anh luyến tiếc mà rời môi cô. Hai bên má của ửng đỏ lên, từng hơi cô thở gấp ra anh cảm nhận được độ nóng của nó, bộ dạng cô lúc này càng khiến anh không chịu nổi.
Anh kéo lệch vai áo của cô, anh hôn lên đó, một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại hư hỏng mà luồn vào trong áo xóa nắn bộ ngực căng tròn.
Cơ thể cô rất nhạy cảm, bị anh động vào thì lập tức run lên. Cô muốn làm anh mất tập trung nên cố gắng nói chuyện để lãng tránh. Cô lúng túng nói.
- Từ từ đã tôi có chuyện muốn nói, anh nói có thể giúp tôi, nhưng tôi muốn biết bằng cách nào.
Vừa nói cô vừa ngăn chặn nụ hôn của anh.
Anh ngẩn mặt lên nhìn cô. Gương mặt cực kì khiêu gợi. Anh nghiên đầu nói nhỏ giọng trầm có pha chút dục vọng.
- Sẽ không khiến em phải thất vọng.
Nói rồi anh lại đặt môi mình lên môi cô.
Qua hai lần trước anh nhận ra mỗi lần anh hôn cô, cô lại trở nên không còn sức phản kháng, nó giống như một điểm yếu của cô. Mà anh chỉ muốn một mình anh nắm được điểm yếu này.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
2121 chương
91 chương
65 chương
660 chương
18 chương