Gì đây mình đang ở đâu? Toàn thân đều mỏi cả. Có khi nào... Hân Kỳ dần tỉnh lại, hốt hoảng khi nhận ra mình đang bị treo giữa không trung. Một chiếc xe cẩu buộc treo dây trói cô lơ lửng ngoài vách núi. Cúi người xuống là hố sâu vạn trượng, rơi xuống là chắc chắc tan xương nát thịt. - Tống Nguyệt Nhu, không biết cô đã trở thành loại người nào rồi lại có thể chơi trò tàn độc đến như vậy. Thấy cô vẻ mặt thất thần Tống Nguyệt Nhu cười phá lên đắt chí. - Sao, giờ cô cũng biết sợ rồi à, cảm kích không, tôi đã rất lao tâm tổn lực để tìm chỗ "chôn" cho cô đấy. Nhìn đi, đẹp lắm đúng không. Cô ta lại cười phá lên như một kẻ điên loạn. Lấy lại bình tĩnh, Hân Kỳ đảo mắt nhìn lại thấy Vi Vi đứng phía sau của Tống Nguyệt Nhu. - Cô không giữ lời, chẳng phải nói tôi xuất hiện sẽ thả con bé đi sao? - Cô cũng thật là ngay thơ, lại nuôi một con ong béo bở như vậy, lại còn liều mạng vì nó nữa. Vừa nói cô ta vừa vòng ra đằng sao, khoác vai Vi Vi. Bên cạnh đó Vi Vi liền trở mặt lộ ra nụ cười nham hiểm chưa từng thấy. Hân Kỳ thật sự rất sốc, cô em mà cô hết lòng giúp đỡ lại đang tiếp tay với kẻ thù hãm hại cô. Có chết cũng phải minh bạch, cô hít một hơi thật sâu hỏi Vi Vi lý do vì sao lại làm vậy. - Vi Vi tôi hết lòng giúp đỡ cô bao năm qua, tôi cũng chẳng nhớ là mình làm gì đắc tội với cô, tại sao chứ..? - Vì tôi thích... Còn có mặt Tống Nguyệt Nhu ở đây nên cô ta không thể nào nói trắng ra là mình thích Hàn Lâm được. - Bởi vì tôi thấy chị quá giả tạo, miệng thì lúc nào cũng nói không thích nhưng sau lưng lại làm chuyện đáng xấu hổ trên giường với đàn ông trong khi chị đã có một đứa con rồi. Tôi chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ như chị. Những lý do thật sự vớ vẩn làm cho Hân Kỳ chưa nghe hết đã bật cười. - Cô biết bao nhiêu phần trăm về tôi, cô biết tôi và Hàn Lâm có quan hệ như thế nào không? Đúng là tôi đã có con, nhưng quan hệ với cha của con tôi mà cũng gọi là không biết xấu hổ sao, thật ngu ngốc, nực cười. - Sao? Chị... chị nói gì... không lẽ tiểu Phong là con của... - Đúng vậy! Hân Kỳ dõng dạc nói lớn, làm có cả Vi Vi lẫn Tống Nguyệt Nhu đứng hình. Bổng Tống Nguyệt Nhu tát Vi Vi một cái khiến cô ta ngã nhào xuống đất. - Con khốn sao mày nói thằng bé đó chỉ là thằng con hoang của cô ta với tên khác. Mày dám lừa tao. Tống Nguyệt Nhu đang lo lắng, bây giờ Hàn Lâm đã có con thì chắc chắn cô ta không còn gì nữa, sớm muộn gì cũng bị đá đi không thương tiếc, bây giờ cả nhà mẹ cô ta cũng không muốn cô ta quay về vì sợ mất mặt. Tại Vi Vi báo tin sai mà cô ta chỉ lo đối phó Hân Kỳ mà bỏ sót thằng bé, cô ta đang tức điên lên. - Không thể nào, chị ta đang nói dối, tôi chưa từng nghe chị ta nhắc đến cha đứa bé, á... Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt, làm cô ta không ngốc đầu lên nổi. Tống Nguyệt Nhu nhanh chóng quay sang Hân Kỳ. - Mày đã ở trong tay tao, thì mày nghĩ con mày thoát được à, hahaha. Tao nói cho mày biết, hôm nay là mày chết, vài hôm nữa sẽ tới lượt thằng con nghiệt chủng của mày thôi. Bị treo lơ lửng lâu như vậy, người cô cũng không còn sức nữa, không biết tại sao lúc này cô lại nghĩ có thể tin tưởng Hàn Lâm có thể bảo vệ tốt cho tiểu Phong. Cô cười yếu ớt, nhưng lại lạnh như băng. - Cô dám động đến con trai Hàn Lâm sao, tôi nghĩ cô biết anh ta là người như thế nào mà, chỉ sợ chỉ mới động nhẹ vào cọng tóc thì cả cái tay cô cũng bay luôn rồi. Tống Nguyệt Nhu bị lời lẽ của Hân Kỳ làm cho tím người, nhưng cô ta đã bị điên rôi, từ sợ hãi cô ta chuyển sang tức giận, la lớn. - Hôm nay mày phải chếtttttt.