Thiên Âm mở to đôi mắt trong suốt như nước, âm thanh nhỏ nhẹ mà vang vọng nói: - Chỉ mong có thể thành công, hi vọng có thể sinh hạ được nữ nhi. Nói xong, Thiên Âm gượng cường, trên mặt ánh lên tia sáng ngọt ngào. Sau đó, hai người vui vẻ cười đùa, náo loạn một phen rồi đi ra khỏi nhà đá. - Có người đến... Ngay lúc này, Long Vũ cảm giác được khu vực phụ cận có người. Ngay lập tức, một thân ảnh từ trong hư không xuất hiện trước mặt bọn họ. Lại là một mỹ nữ, một chiếc váy dài màu xanh da trời, ăn mặc tuy đơn giản nhưng lại thanh tao, dung mạo của nàng so với Thiên Âm hoàn toàn không hề kém. Nhìn thấy người mới tới, Thiên Âm mỉm cười nói: - Cô đã tới rồi, vậy thì tôi cũng nhân tiện thông báo cho cô một tin tốt lành, tôi cùng anh Vũ đã có con. Người tới là Dao, nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt, lạnh lùng nhìn chăm chăm Long Vũ liếc mặt một cái rồi nói: - Anh thật là thiên vị... Em cũng muốn được mang thai cho anh... Nói xong, Dao tiếp tục hỏi: - Cô chắc chắn là cô có thể sinh con? Vẻ mặt Thiên Âm mang theo vài phần bẽn lẽn, sắc mặt từ từ chuyển sang đỏ lên, nhẹ giọng nói: - Đương nhiên, chúng tôi cùng nhau solo một đêm, tới bây giờ tôi đang đi hai hàng đây này. Chịu không nổi... Đôi mi thanh tú của Dao khẽ nhíu lại, nhìn toàn thân Thiên Âm, từ trên xuống dưới một lượt, ngữ khí không vui nói: - Cô bây giờ càng nhìn càng thấy quyến rũ nha... - Ha ha. Thiên Âm cười giống như thị uy, nói: ‘ - Thế thì sao? Cô không vui à? Yên tâm đi, cô không cần phải nghen, khi tôi sinh đứa nhỏ ra đời, nó cũng chính là hậu duệ của Phượng tộc mà. Cũng chính là con cháu của cô mà. - Hừ. Dao thở phì phì mang theo vẻ bực tức nói: - Mọi chuyện đang yên lành tốt đẹp, tự nhiên mọc ở đâu ra cái suy nghĩ muốn sinh con, để tôi xem cô là thế nào sinh con. Chắc cũng là do cái gọi là tình yêu mà ra hả? - Cứ như ý muốn của cô, đứng đó mà tán gẫu đi, tôi đi trước dây. Tôi đi chuẩn bị một vài chuyện cho nữ vương điện hạ tương lai của chúng tôi đây. Thiên Âm xoay rời đi với nụ cười đắc ý còn đợm trên môi. Long Vũ cùng Dao ở lại một chỗ, Long Vũ mang nụ cười trên mặt nói: - Dao, em đừng nhìn mọi chuyện khó chịu như vậy chứ. Em biết mà, đối với nữ nhân của anh, anh yêu thương đều như nhau mà. - Hừ, em biết ngay anh sẽ nói những lời này mà. Dao khẽ gắt lên một tiếng rồi nói: - Nếu đều yêu thương như nhau, tại sao anh không chịu cùng em có con chứ? Bất công lại còn ngụy biện... Đừng tưởng rằng có thể bịt mắt được em. Anh cùng Thiên Âm, hai người song tu, tu vi của cô ấy đã cao lên rất nhiều. Đúng không? Thấy Long Vũ im lặng không trả lời, Dao liền đưa tay, thế như cái càng cua, hướng tới thắt lưng Long Vũ mà nhéo cho mấy cái. Long Vũ vốn là sửng sốt, sau khi nghĩ thông suốt, nhìn nhận ra điều mấu chốt, hiểu rằng chính là nàng đang ghen. Lòng nghĩ như vậy, Long Vũ phá tan im lặng cười lớn một tiếng, đưa tay choàng một vòng ôm lấy Dao vào trong lòng, bàn tay to lớn thuận thế cũng đặt lên bờ mông nảy nở của nàng. Đang thế hùng hùng hổ hổ, định hưng sư vấn tội, ai ngờ bị Long Vũ ôm trọn vào lòng, đã vậy ma trảo lại điểm một nhát trí mạng trên mông. Toàn thân Dao dường như không còn khí lực, muốn xụi lơ ngay tại chỗ, làm gì còn nghĩ tới chuyện chất với chả vấn. - Dao, phía trước chính là căn nhà đá mà anh cùng Thiên Âm oánh một trận thảm khốc đêm qua, để anh mang em qua bên đó nhé. Nói xong, không để nàng kịp lên tiếng, Long Vũ đã đưa tay bế nàng lên. Trong nháy mắt, bóng người lóe lên, hắn cùng với Dao xuất hiện trước nhà đá. Đến giờ trong nhà đá còn nồng lên mùi hormon đặc thù do hắn cùng với Thiên Âm hoan ái lúc trước. Long Vũ nhẹ nhàng đem nàng đặt trên giường, ánh mắt nhìn nàng, hàm chứa thâm tình, hôn lên đôi môi mê người kia. Trong lòng Dao cũng trào lên một tia chờ mong, nhịn không được, kiều mỵ lườm hắt một phát, sau đó nhắm mặt lại, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Nghĩ tới tí nữa hai người sẽ ân ái, bụp cheng, trên gương mặt của Dao không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, kèm theo đó là vẻ mặt vô cùng chờ mong. Ánh mắt lim dim, giật giật liên hồi, hơi thở gấp gáp thơm như lan. Bộ sáng say mê hấp dẫn như vậy kích động nhiệt huyết trong người Long Vũ, hắn muốn trở thành cầm thú ngay bây giờ. Long Vũ nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Dao, đôi môi của hắn tham lam mút lấy bờ môi đỏ mọng, hai bàn tay hắn đang nhào nặn trên đôi gò bồng đảo của nàng. Cả hai đều nhắm mắt, hơi thở gấp gáp, tận hưởng hương vị ái ân. Không chỉ dừng ở đó, ma trảo của Long Vũ bắt đầu tiến xuống, thăm dò khe hẹp thần bí giữa hai chân. Vì bù đắp cho Dao, Long Vũ hôn toàn bộ thân thể của nàng, đầu lưỡi của hắn không bỏ sót điểm nào trên cơ thể nõn nà của vưu vật trời ban trước mắt. Cuối cùng hắn mở rộng hai chân của nàng ra, ghé đầu xuống vùng đào nguyên sâu thẳm, tận hưởng cảm giác.... Dao mở to mắt nhìn thấy những hành động này của hắn, trong mắt mang theo vẻ chờ mong nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: - Anh Vũ, anh thật tốt... Sau đó liền ra sức lắc từ vùng eo trở xuống mông, phối hợp nhịp nhàng với Long Vũ đang bận rộn hút mật ở phía dưới. Trong phòng lúc này tràn ngập âm thanh của ân ái, những tiếng rên rỉ, những tiếng kêu đặc thù của va chạm xác thịt và chuyện phòng the. Tràn ngập không gian là một mùi hormon đặc thù không quá khó nhận biết. Từ buổi sáng, kéo dài đến trưa, từ trưa triền miên đến tối, hai người gần như chỉ làm chuyện đó, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Ngoài cửa sổ, vầng trăng treo trên cao, như chiếc đĩa bạc xinh xắn, tỏa ánh sáng bàng bạc chiếu khắp mặt đất, muốn tắm mát cho vạn vật chúng sinh ở dưới đó bằng luồng sáng thuần khiết, dịu nhẹ lòng người. Cơn gió đêm vi vu thổi khắp nơi, giống như những tiếng thủ thỉ của các cặp tình nhân, trao nhau những lời thề nguyền trọn kiếp. Ở trong căn nhà đá nhỏ, những tiếng rên rỉ, những âm thanh nấc nghẹn vì nhục cảm sung sướng, những tiếng kêu phóng đãng dường như liên miên bất tuyệt vang vọng trong không gian. Màu vàng của ánh dương quang đã đến, tiếp nhận vị trí, thay thế cho màu bạc của vầng trăng, một ngày mới lại bắt đầu, chu kỳ bất tận của trời đất cứ thế mà tuần hoàn. Long Vũ cùng Dao cả đêm triền miên, sau khi chiến sự qua đi, hoan ái thỏa mãn, cả hai nằm dài trên giường. Tràn ngập trong cơ thể là cảm giác mệt mỏi đan xen với sự thỏa mãn về thể xác và tinh thần. Hương vị lâng lâng thật khó có thể xóa nhòa. Lúc này đây hình như bọn họ đang đem kỷ lục hoan ái của hai người mà đo đếm, ghi chép. Hai người đồng thời đều đã từng song tu, cho nên giờ phút này mặc dù suốt cả đêm bận rộn làm chuyện người lớn, nhưng tình thần vẫn phấn chấn, khỏe như vâm. - Dao, anh nghĩ tới việc anh phải đi Tiên Cảnh, sau đó anh sẽ quay về tìm em. Xong việc chính à nhầm phụ, Long Vũ cũng bắt đầu nhớ tới việc chính. Dao ngồi nói lẩm bẩm trong miệng: - Được rồi, dù sao bây giờ em cũng không thua kém Thiên Âm. Nói xong hai người liền mặc quần áo tử tế, Dao khẽ nhón chân hôn phớt lên môi của Long Vũ, rất nhẹ, rất lãnh đạm nhưng lại ẩn chứa bao nhiêu thâm tình. Long Vũ hí hí cười dâm, bàn tay của hắn lại đặt trên mông của nàng mà xoa bóp thử độ co giãn thêm một chút nữa. Thấy Long Vũ còn muốn làm chuyện xấu, Dao có chút sợ hãi liền vội vàng nói: - Được rồi, người ta chịu không nổi nữa mà. Nếu mà anh làm thêm một lần nữa sợ ngày mốt mới có thể xuống giường được. - Ha ha... Long Vũ đắc ý cười dâm, dừng ngay ý đồ cũng như hành động của cầm thú lại. Hai người hôn môi một cái thật sâu rồi liền đi ra khỏi nhà đá. ……………………..... .................................... Sau khi chia tay Dao,, Long Vũ trực tiếp đi tới Tiên Cảnh Dao Trì. Tới trước của cung, thân hình Long Vũ dừng lại, nghênh ngang đi vào cửa, thân hận hắn hiện giờ vô cùng đặc biệt. Phải biết rằng ngay cả chúa thể của Tam Giới Tử Vi Đại Đế cũng bị hắn bức tử. Chính vì vậy, hiện tại, người trong Tiên Cảnh đối với hắn, thái độ vô cùng cung kính. Kẻ mạnh làm vua, chân lý này luôn luôn đúng, đúng một cách triệt để. Và trong trường hợp này biểu hiện một cách vô cùng tinh tế. Vừa mới bước vào trong cung, một đám cung nô, thủ vệ liền tiến lên, không ngừng a dua, nịnh hót, bơm đểu, vuốt đuôi, vỗ mông..... Mà đối với những việc này, Long Vũ hoàn toàn không có một tí tế bào hứng thú trong cơ thể. Mục đích đến đây của hắn ngày hôm nay chính là gặp Tây Vương Mẫu. Nhưng mà chỉ có điều là không gặp may. Tây Vương Mẫu không có ở trong cung Diêu Trì, nghe nói là đi vào núi Côn Luân. Còn việc khi nào trở về thì bọn người hầu cũng không biết được. Dưới tình huống như thế này, thật đúng là hết cách. Long Vũ lệnh cho cung nô dẫn đường, đưa hắn đi xem Thất công chúa. Ngay lập tức, bọn gia hỏa này lại bám dính lấy Long Vũ, Long Vũ nhanh chóng đi tới Linh Lung Các, cũng chính là nơi ở của Thất công chúa. Nơi này, cảnh trí thanh nhã, có núi, có sông, có cầu nhỏ nước chảy, hoa nở khắp nơi, khóm trúc, sân đình. Cảnh sắc quả nhiên là đẹp động lòng người. Đám cung nô, hộ vệ sau khi đã dẫn đường cho Long Vũ đến tận nơi, tất cả đều biết điều, lui đi chỗ khác. Về chuyện tình của Thất Công chúa cùng Long Vũ, cả Tiên Cảnh cũng đã được lan truyền. Long Vũ thấy cả đám rời đi, liền có ý âm thầm tiến vào hỏi thăm. Ngay lập tức thân ảnh vừa động, liền ẩn thân tiến vào Linh Lung Các. Bất ngờ chính là, khi vào bên trong Linh Lung Các hắn không tìm thấy được Thất công chúa, cũng không thấy cả các cung nô thủ vệ đâu cả. Long Vũ nhất thời dâng lên suy nghĩ trong lòng, vừa nghĩ vừa nói: - Cô công chúa này như thế nào lại không yên ổn ở một chỗ không biết? Nghĩ đến đây, Long Vũ có chút buồn bực. Đang định rời đi, bỗng nhiên có một đạo nguyên lực rất nhỏ giao động, thu hút sự chú ý của hắn. Phóng ra thần thức, cẩn thận cảm ứng một lần, Long Vũ phán đoán Vu Thần Ba Độ đang ở ngần đây. Hắn ta đi theo Thiên Nguyên tu luyện nguyên lực, đáng tiếc rằng nguyên lực trong cơ thể hắn là pha tạp, không phải là nguyên lực tinh thuần. Cho nên khí tức của hắn rất dễ dàng bị nhận ra. Lòng vừa nghĩ tới đây, Long Vũ đã lóe thân ảnh lên, lần theo dấu vết mà tìm kiếm. Đằng sau đại điện của Linh Lung Các có một hoa viên. Từ lúc cảm ứng được đến khi tiếp cận, khí tức của Vu Thần Ba Độ chính là từ nơi này tỏa ra bốn phía. Trong khi Long Vũ tiến vào hoa viên, lực lượng ban đầu của đạo khí tức mỏng manh ban đầu mới dần dần rõ ràng, không hề mỏng manh, khó nắm bắt như lúc trước. Tiến về phía trước được một lúc, Long Vũ dường như nghe được tiếng khóc rất nhỏ. Lần theo tiếng khóc mà tìm tới, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rào cản, cuối cùng chạm đến một đạo nguyên lực sơ cấp yếu kém. Hiển nhiên đây là sơ hở trong bố trí của Vu Thần Ba Độ. Nếu là người bình thường, đương nhiên bức tường nguyên lực này sẽ là rào cản kiên cố, cao vạn trượng, không thể vượt qua. Nhưng mà đối với Long Vũ, đây chỉ là lông gà, vỏ tỏi. Bởi vì trong cơ thể hắn có sẵn hỗn độn nguyên lực tinh thuần nhất. Long Vũ khẽ nhếch môi cười, trong khi cười, vô thanh vô tức đem bức tường phong ấn tiêu trừ sạch sẽ, làm nó biến mất vô tung vô ảnh. Sau khi bức tường đã được tiêu trừ, tiếng khóc càng thêm rõ ràng. Lông mày Long Vũ nhất thời nhíu lại, đưa mắt nhìn lại, hắn thấy Thất công chúa đang nhằm xấp trên mặt đất. Vu Thần Ba Độ đứng ở bên cạnh nàng, miệng phun ra những tiếng chửi bậy liên miên bất tuyệt, cứ như một học trò siêng năng đang đọc tam tự kinh: - Ngươi! Con tiện nhân kia, ta tưởng rằng ngươi còn tấm thân trong sạch, thật không ngờ, ngươi cũng đã bị thằng khốn Long Vũ kia hưởng qua, hớt tay trên. Hôm nay ta muốn cho ngươi sống không bằng chết. Đừng nói Tây Vương Mẫu, mà cả Tiên Cảnh cũng không có kẻ nào có thể cứu được ngươi. Số phận của ngươi đã định rồi, hãy nhận hình phạt thảm khốc cho số phận bất hạnh của ngươi đi. Xét cho cùng, Long Vũ cũng chưa từng đối xử tốt với Thất công chúa. Nhưng tận mắt nhìn thấy Vu Thần Ba Độ, đường đường là nam tử đại trượng phu, mà cứ như con mụ đàn bà chanh chua, bị trộm mất con gà chửi đổng cả xóm, đứng đó chống nạnh lên mà sỉ nhục một nữ nhân yêu đuối, làm cho hắn kìm lòng không được, giận sôi gan. Hơn nữa, bản thân hắn đã có tức giận với Vu Thần Ba Độ, lần này mục đích đến Tiên Cảnh của hắn, thật ra chính là tìm Vu Thần Ba Độ. Không nói đến Thiên Nguyên, những điều hắn nói có mấy phần là sự thật thì khoan bàn tới. Riêng Vu Thần Ba Độ phạm phải những việc ác, chỉ cần như vậy cũng đủ làm hắn chết một trăm lần, một ngàn lần. Đúng lúc đó, Vu Thần Ba Độ lộ ra nụ cười tà ác kèm theo vài phân dâm đãng trên khóe miệng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của thất công chúa. Cười dâm dật nói: - Tuy rằng đã bị khui hàng rồi, nhưng cũng không phải là không thể kiếm chác. Xét cho cùng thì ngươi vẫn là nữ nhân của Long Vũ. - Chưa hết, dù là hàng không chính chủ, nhưng mà nhìn đâu ra đấy, chỗ nào trắng thì trắng, đen thì đen, lồi thì lồi, lõm thì lõm. Mà chắc tên khốn Long Vũ kia cũng chỉ hưởng dụng qua một vài lần thôi nhỉ? Vậy thì chỗ kia của ngươi cũng không thua kém bao nhiêu. Tóm lại là vẫn xài được. Hé hé hé... Thất công chúa nghe vậy, nhất thời cực kỳ hoảng sợ, khóc ròng nói: - Vu Thần Ba Độ, ngươi muốn làm gì ta? Ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi giở trò đồi bại với ta, mẫu thân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nam nhân của ta, Long Vũ cũng sẽ không tha cho cái mạng chó của ngươi. Vu Thần Ba Độ cười lạnh một tiếng, nói: - Tây Vương Mẫu tính là cái gì? Nếu ta đã thích, kể cả bà ấy là mẹ ngươi ta cũng hốt chứ nói gì. Nhất long vờn song phượng... Về phần thằng khốn Long Vũ thì đúng là bản thân ta đánh không lại hắn thật, nhưng hắn cũng không tài nào biết được chuyện xảy ra với các ngươi. Các ngươi phải hiểu, sau khi ta đánh chén no nê mẹ con nhà ngươi rồi, thì sẽ tiễn các ngươi, cỡi hạc về trời tây... Dứt lời, Vu Thần Ba Độ duỗi tay bắn ra một đạo nguyên lực, đem toàn thân Thất công chúa chế trụ. - Đồ khốn nạn. Thất công chúa toàn thân bị phong bế, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Nước mắt cứ như vậy là tuôn trào, bi phẫn cực độ, không nén được tức giận liền phun một miếng nước bọt, bay thẳng vào mặt Vu Thần Ba Độ. - Con điếm con kia, tại sao mày bằng lòng cho thằng chó chết Long Vũ chơi mày, còn tao thì không được? Theo sau đó, vẻ mặt của Vu Thần Ba Độ trở nên khó coi cực kỳ. - Kẻ khốn nạn, vô sỉ như mày mà đòi chạm vào thân thể của tao à? Nằm mơ đi thằng khốn nạn. Tao dù chết cũng không cho mày sờ vào người tao, dù chỉ là một cọng lông. Thất công chúa phồng mang trợn mắt, thở phì phì như rắn hổ mang tử chiến với kẻ địch: - Cút đi, thằng biến thái, nhìn vào bản mặt của mày tao thấy ghê tởm vô cùng. - Chửi hay lắm! Đúng lúc này Long Vũ hiện thân, hắn vỗ tay ra vẻ tán thưởng câu chửi của Thất công chúa, vẻ mặt cười cười nói: - Ba Độ, ta thấy ngươi đúng là có chút ghê tởm. Ngươi biết ta tìm ngươi khắp nơi, thật không ngờ là ngươi lại tự nộp mình, trói bản thân dâng lên tận cửa. - Long Vũ, chẳng lẽ đến nước này ngươi còn muốn cùng với chúng ta đối chọi với nhau hay sao? Vu Thần Ba Độ giống như có chút giật mình chột dạ nói: - Chuyện đã đến nước này, tại sao ngươi không cẩn thận suy nghĩ rõ ràng một chút. Chúng ta hoàn toàn không phải là địch nhân của ngươi, chúng ta là bằng hữu chung chiến tuyến với ngươi đó, ngươi có hiểu không? Ba Độ nói thêm: - Ta nghĩ Thiên Nguyên đại nhân cũng đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi phải không? - Hừ! Long Vũ khẽ cười một tiếng nói: - Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi đã tiếp bước Tử Vi Đại đế, tự tìm chết, vậy thì hãy đến đây đi, để ta xuất thủ, giúp ngươi đi một đoạn đường. Hôm nay nếu đã gặp ta, ngươi chỉ có một con đường đó là chết mà thôi. - Tiểu tử, ngươi đừng ở đó mà khinh người quá đáng. Vu Thần Ba Độ ta ở trong Tam Giới cũng là một đại nhân vật, ngươi tưởng mạng của ta dễ dàng lấy đi như vậy à? Sắc mặt Ba độ phát lạnh, nhìn sang Thất công chúa nói: - Ngươi lấy làm đau lòng khi nhìn thấy ả đàn bà này, vậy ta đem ả trả lại cho ngươi, xem như nước sông không phạm nước giếng. - Cứ vậy là xong? Long Vũ khinh thường nói: - Ba Độ ngươi cùng Thiên Nguyên cấu kết, ngồi chung một xuồng, phá hư kết giới Cửu Đỉnh, đem vô số sinh linh đang sống đày vào trong địa ngục u tối. Tội ác của các ngươi quả thực không thể tha thứ. Hôm nay ta sẽ đại diện cho sinh linh vạn vật, tiêu diệt kẻ đầu xỏ thủ ác là ngươi. Để lấy lại kỷ cương, bái tế vong hồn hàng vạn sinh linh. Dứt lời, chỉ thấy tay phải của Long Vũ máy động, chỉ thấy "uông oang" một tiếng như rồng ngâm, Thiên Sư pháp kiếm hiển nhiên đã xuất thủ. Ba Độ nhận thấy sát khí của Long Vũ hoàn toàn bộc lộ, hắn cũng khẩn trương đối phó, hoàn toàn không dám lãnh đạm. Cất tiếng cười lạnh, hắn cũng ngay lập tức xuất ra Lục Thần kiếm. Long Vũ đưa mắt quét qua Lục Thần kiếm, thấy sát khí bao quanh thân kiếm lúc sáng lúc tối, tựa hồ như chứa đựng lực lượng vô cùng lớn, khí thế phi phàm. So với lần giao thủ trước đây, lần này là một phong cách hoàn toàn khác, lượng lượng tăng cường không hề ít. Dường như Thiên Sư pháp kiếm cũng hiểu rõ được rằng hôm nay nó đã gặp được đối thủ khó cầu, phát ra âm thanh hưng phấn. Màu vàng nhạt tỏa ra quanh thân kiếm giống như là những cái lưỡi thèm khát đang liếm láp con mồi trước khi hưởng thụ, khí thế kinh thiên. Vu Thần Ba Độ khẽ nhăn mày, trong tâm niệm đã dẫn động kiếm quyết, một đạo kiếm quang lóa mắt bắn về phía Long Vũ. Long Vũ thấy Ba độ muốn so kiếm đạo với mình, nhếch miệng cười, không hề kinh hoảng, đem Thiên Sư pháp kiếm trong tay múa lên, thúc đẩy hỗn độn nguyên lực trong cơ thể, đem ám kim lực trong cơ thể quán chú vào trong kiếm. Chỉ thấy Thiên Sư pháp kiếm lóe lên ánh sáng vàng rực, tăng lên gấp mấy lần, khí thế vùn vụt tăng lên. "Sưu!!" Một tiếng ngân dài vang lên trong không trung, cả người và kiếm đều bay lên cao, trong khoảng khắc, Long Vũ biến mất trước mắt của Vu Thần Ba Độ. Vu Thần Ba Độ tập trung tinh thần, không thể phát hiện được điều gì trước mắt. Lập tức hắn mở căng hai mắt, tinh thần nâng cao tới mức tối đa, tay phải đang cầm Lục Thần kiếm đưa lên khua nhẹ một vòng trên không trung, tựa như vẽ lên một vòng tròn đơn giản. "Ầm...!" Một tiếng nổ rung trời vang lên, Vu Thần Ba Độ bình tĩnh, ngưng khí toàn thân có thể cảm ứng được thực thể của Long Vũ. Sau khi xuất chiêu, nhị kiếm giao phong, chỉ nghe một tiếng "keng" nhỏ vang lên, Lục Thần kiếm tại hư không đánh trúng thân Thiên Sư pháp kiếm. Một cỗ lực lượng vô cùng hùng hậu đem kim quang ảo ảnh bao quanh Thiên Sư pháp kiếm đánh cho tan tác. Long Vũ không thể không lộ ra chân thân. Nhưng mà sau một kích này, Vu Thần Ba Độ cũng không chiếm được tí gì gọi là tiện nghi. Bởi vì sau khi xuất ra một kích này, trái tim của hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như có một đại lực sĩ cầm một cái búa tạ khổng lồ hung hăng hướng lồng ngực của hắn mà giáng xuống đập một cú cứ gọi là thôi rồi. Rú lên một tiếng, không thể kìm được, từ miệng của Vu Thần Ba Độ phun ra một chùm máu rực rỡ như những bông hoa tuyết màu đỏ trên không trung. Trong cơ thể Long Vũ chỉ có một luồng khí huyết nhỏ đang nhộn nhạo, hắn vội vàng dùng hỗn độn nguyên lực áp chế, cho nên không có gì trở ngại. Biểu hiện của Long Vũ đã vượt hẳn ngoài tầm dự đoán của Vu Thần Ba Độ. Theo lời Thiên Nguyên nói, lấy lực lượng của hắn bây giờ, có thể đánh với Long Vũ một trăm chiêu cũng không có gì trở ngại. Nhưng hiện giờ, mới chỉ một chiêu đã thảm bại, sự chênh lệch giữa hai người là quá lớn. - Tiếp thêm một chiêu của ta đây. Vu Thần Ba Độ khẽ quát một tiếng, thân thể nhanh như chớp, lóe lên trong không gian, Lục Thần kiếm cuồn cuộn trào dâng lên kiếm quang cao đến ngàn trượng, khí thế như thái sơn áp đỉnh, liên miên bất tuyệt hướng phía Long Vũ mà công tới. Long Vũ biến sắc, Thiên Sư pháp kiếm khẽ run lên, từng dải kiếm quang mang theo hồn kiếm rít lên trong không trung như những tiếng gào khóc thê lương của vong hồn nơi địa ngục thâm sâu. Long Vũ quyết định lấy cứng chọi cứng, chính diện đối đầu, chống lại Lục Thần kiếm của Vu Thần Ba Độ. Thiên Sư pháp kiếm mang theo kiếm quang rợp trời, soi sáng cả một vùng rộng lớn mệnh mông. Đám kiếm quang ở giữa không trung không ngừng xoay tròn, vặn vẹo, âm thanh chói tai như lệ quỷ dưới địa ngục đang phẫn nộ kêu gào.... Thân ảnh hai người rất nhanh di chuyển, không ngừng ẩn hiện trong không gian. Hai đạo kiếm quang mạnh mẽ mỗi lần giao phong, đều muốn chấn toàn thân đối thủ run rẩy, cả hai lui về phía sau, sắc mặt run rẩy. Vu Thần Ba Độ gầm lên giận dữ, những tiếng kêu phẫn nộ liên tục từ trong cổ họng hắn phát ra. Hắn không thể tưởng tượng được thân pháp của Long Vũ lại linh hoạt như vây. Long Vũ lại không có ý cùng Lục Thần kiếm chính diện đối đầu, đem thân pháp của hắn phát huy tới cực hạn, cả người như một đạo ánh sáng tiêu thất khắp nơi, mặc sức cho Vu Thần Ba Độ bỏ công tìm kiếm thân ảnh của hắn, tìm mãi cũng chỉ nhận lại là sự tuyệt vọng. Cuối cùng, Vu Thần Ba Độ nhịn không được, rống lên một tiếng giận giữ vang trời, bắt được khí tức của Long Vũ. Thân thể của hắn và Long Vũ, vừa chạm vào nhau, cả hai người cùng nương thế bắn vút lên không trung, chỉ thấy vô số bóng người trên cao đan xen vào với nhau, như hành vân lưu tủy, lục tụ, lúc tán. Lục Thần kiếm trong chớp mắt dường như biến thành trăm ngàn đạo kiếm quang, phạm vi mấy trượng trên không trung đều bị kiếm quang này bao phủ kín mít, không một chỗ hở. Do kiếm quang có tốc độ quá nhanh, âm thanh của nó vượt qua giới hạn hiểu biết âm thanh bình thường, cho nên khi phát ra có chút quỷ dị. Sắc mặt Long Vũ hơi biển đổi, quả thực có chút ngoài dự liệu. Đoạn thời gian gần đây, Ba Độ có tiến bộ quả thực không hề nhỏ. Đúng vào lúc này, hắn lóe lên suy nghĩ, có khi nào Thiên Nguyên đã có ý an bài Ba Độ làm kẻ chết thay cho hắn? Tiếng rít lên của kiếm như tiếng sóng biển phẫn nộ. Sau đó, một đạo kiếm quang mang ánh sáng màu vàng nhạt chợt hiện lên, quét thành hình vòng cung đột nhiên xuất hiện tại hư không nghênh đón đạo kiếm quang của Vu Thần Ba Độ. Vu Thần Ba Độ nắm chặt Lục Thần kiếm trong tay, toàn lực tấn công Long Vũ, một kiếm xuất ra cực kỳ uy mãnh. Kiếm khí va chạm vào nhau rền vang như sét đánh, sóng âm dao động tỏa ra bốn phía, hai bóng người bắn ngược ra sau theo phía đối diện nhau. Toàn thân cùng quần áo của Vu Thần Ba Độ hoàn toàn không lay động, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, há mồm phun ra một ngụm máu lớn. - Hiện tại còn gì trăn trối nữa không? Sắc mặt Long Vũ lạnh lùng, trong đôi mắt hiện rõ sát khí ngút trời không thể che dấu. Thất công chúa chứng kiến màn chiến đấu kịch liệt giữa hai người. Mãi đến về sau, nàng mới biết, chênh lệch thực lực giữa nàng so với Long Vũ quả thực là quá lớn. Nghĩ lại việc trước đây đi ám sát Long Vũ quả thực là rất buồn cười. Nếu trước đây, nàng biết được tu vi của Long Vũ lợi hại như vậy, tuyệt đối trong đầu sẽ không nảy ra sát niệm, để làm ra những việc ngốc nghếch. Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô dụng. Tâm của nàng đã bắt đầu tuyệt vọng. Vẻ mặt xám như tro tàn, nàng hiểu được rằng, nàng không thể báo thù cho phụ thân của mình. Ba Độ ngã thẳng cẳng trên mặt đất, nhìn thấy khoảng cách giữa Long Vũ và mình càng ngày càng gần, cảm giác sợ hãi trong lòng không ngừng tăng lên. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được khoảng cách của bờ vực tử vong lại gần với hắn đến như vậy. - Ba Độ, Ngươi chết không hề oan uổng. Đã gặp qua rất nhiều kẻ nói những lời xảo trá. Long Vũ hiện tại cũng đã tốt nghiệp cái lớp này, vận dụng trôi chảy những lời như vậy. Trước khi giết người, nên đưa ra một cái cớ hợp lý. Bỗng nhiên, Thiên Nguyên đột ngột xuất hiện từ trong hư không, cười lạnh một tiếng nói: - Long Vũ, đánh chó cũng ngó mặt chủ chứ. Đằng này Ba Độ là con chó tốt nhất của ta... Thiên Nguyên nói ra những lời như vậy làm cho Vu Thần Ba Độ cực kỳ không thoải mái. Nhưng giờ phút này cũng chỉ có Thiên Nguyên mới có thể cứu cái mạng của hắn, cho nên hắn cũng không so đo nhiều như vậy. Long Vũ biến sắc, cười lạnh, hướng Ba Độ nói: - Ba Độ, ngươi nghe rõ chưa? Người ta chỉ xem ngươi là một con chó mà thôi, không hơn không kém... Sắc mặt Ba Độ tái xanh, nhưng hắn cũng không phun ra bất kỳ lời nào. Đến giờ phút này thì Thiên Nguyên chính là cộng cỏ cứu mạng của Ba Độ. - Được rồi, không cần phải làm vậy. Ngươi tính châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng ta à? Thiên Nguyên khẽ cười một tiếng nói: - Quan hệ giữa người với người vốn dĩ chỉ là lợi dụng nhau mà sống, đôi bên cùng có lợi thôi. Cả hai đến với nhau khi đối phương còn có thể lợi dụng. Khi đối phương đã hết giá trị lợi dụng rồi thì... Giống như ngươi cùng Tôn Thần vậy thôi. Nói tới đây, Thiên Nguyên hướng về phía Ba Độ, cất tiếng hỏi: - Ba Độ, ngươi nói xem, ta nói có đúng không? - Đúng vậy. Ba Độ trầm giọng nói: - Thiên Nguyên đại nhân, ta hoàn toàn đồng tình với ý kiến của ngài. - Long Vũ, cấp cho ta chút thể diện, để ta mang cái mạng của Ba Độ đi... Thiên Nguyên nói: - Chó của ta, ăn ở không nên, ta sẽ dạy. Hắn có ý đồ xấu, tính chấm mút nữ nhân của ngươi, ta sẽ cấp cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng. - Được rồi... Long Vũ rất muốn đem Ba Độ giết ngay tại chỗ, nhưng trước mắt hắn còn chưa muốn trở mặt cùng với Thiên Nguyên. Ít nhất, khi mà sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng chân tướng, hắn sẽ không tiến hành động thủ cùng Thiên Nguyên. Nghe Long Vũ nói vậy, trong lòng Ba Độ như bỏ xuống được một tảng đá, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thất công chúa lạnh lùng nhìn Ba Độ, trong ánh mắt lóe lên hận ý thấu xương. Nàng rất muốn mở miệng nói Long Vũ đem cái mạng chó của Ba Độ lưu lại nơi này. Nhưng lời nói lên tới cổ họng rồi thì lại nuốt xuống. Bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, nàng và Long Vũ quan hệ cũng chưa quá quen thuộc. Tính ra thì cũng chả đâu vào đâu. Thêm nữa, với sự tồn tại cường đại của Thiên Nguyên đang đứng trước mặt, nàng cũng không dám mở miệng nói lời nào. - Long Vũ, những lời ta đề cập với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Thiên Nguyên cất tiếng hỏi. - Ta sẽ đi tìm bằng chứng. Long Vũ nói. - Hy vọng ngươi nhanh lên một chút, nếu trì hoãn lâu quá, sẽ không kịp nữa đâu, đến lúc ấy ngươi sẽ phải hối hận thôi. Thiên Nguyên nói xong liền quay sang Ba Độ, cất tiếng nói: - Ngươi tự lo cho bản thân ổn thỏa đi. ...................................... ..................................... Sau khi Thiên Nguyên mang Ba Độ rời đi. Long Vũ đi đến bên cạnh Thất công chúa, đặt hai tay lên đôi vai mềm yếu đang run rẩy của nầng, thấp giọng nói: - Nếu đã là nữ nhân của anh, anh tuyệt đối không để cho em chịu nhục. Nghe câu này, Thất công chúa tự nhiên cất giọng khóc rống lên. - Dựa vào bả vai của anh nè... Long Vũ thản nhiên ôm Thất công chúa vào lòng, một tay đặt lên bả vai nàng, tay còn lại xoa nhẹ trên tấm lưng của nàng, rồi cất tiếng nói như vậy. Ngay lập tức, Thất công chúa không có kháng cự, gục mặt vào bả vai của hắn mà khóc nức nở. Sau đó Long Vũ nhẹ nhàng đem thân thể nàng uyển chuyển ôm lấy, đi thẳng đến tẩm cung của nàng ở Linh Lung Các. Sau khi vào tẩm cung, Long Vũ vẫn cảm giác được thân hình yểu điệu mềm mại đang ở trong lòng hắn không ngừng nức nở, khóc thút thít không ngừng. Làm cho Long Vũ cảm thấy bối rối, tim đập bình bịch. Hắn liền muốn buông nàng ra để khống chế tâm tình, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng thê lương như vậy thì lại không đành lòng. Thất công chúa nhẹ nhàng cử động trong lòng hắn, nỉ non nói: - Cám ơn anh... - Không cần phải cám ơn! Đơn giản một điều vì em là nữ nhân của anh... Long Vũ nói. Vừa nói xong, Long Vũ cảm thấy hô hấp của Thất công chúa cùng nhịp tim đập có chút khác thường. Vừa thoáng xem qua, nhận ra nàng đã bị thương. Long Vũ lúc này mới bừng tỉnh trong sợ hãi, nghĩ đến tình huống Thất công chúa vừa mới bị Vu Thần Ba Độ tấn công gây tổn thương. Tâm vừa máy động, hắn liền nhanh chóng ôm nàng đến mép giường, ôn nhu nói: - Em nhanh chóng ngồi xuống, để anh tiến hành chữa thương cho em. Thất công chúa nghe thấy vậy, hiền thục nhu thuận ngồi xuống mép giường, đôi mắt đẹp dán trên người Long Vũ, chưa từng di chuyển mục tiêu. Long Vũ mỉm cười ôn nhu với nàng, vận dụng hỗn độn nguyên lực trong cơ thể. Ở giữa lòng bàn tay của hắn, một luồng nguyên lực bồng bềnh xuất ra, hướng tới bụng Thất công chúa, bắt đầu vì nàng tiến hành chữa thương. Hỗn độn nguyên lực là nguồn gốc của tất cả mọi lực lượng. Chính vì vậy, không bao lâu sau, thương thế của Thất công chúa đã không còn gì đáng ngại, mà Long Vũ cũng cảm thấy trong lòng hắn thanh thản, dễ chịu lên rất nhiều. Long Vũ thu hồi lực lượng, đang tính hỏi thăm xem thương thế của nàng tiến triển ra sao rồi, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng như đèn pha ô tô tải, giữa sảnh bắt gặp một cảnh xuân sắc ngàn năm khó gặp làm tim đập chân run, mắt mờ, miệng thở khò khè. Đập vào mắt hắn chính là toàn thân thể tuyệt mỹ của Thất công chúa. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của viên dạ minh châu tỏa ra khắp nơi. Da thịt của nữ nhân so với của trẻ em cũng không có gì khác nhau. Ánh mắt Long Vũ chằm chằm nhìn vào thân thể hoàn mỹ của Thất công chúa. Tấm thân trắng trẻo, da thịt mềm mại, nhìn từ đầu đến cuối, không dời mắt đi nơi khác một tích tắc nào. Mái tóc đen nhánh của nàng rủ dài xuống phía dưới như thác nước, nhẹ nhàng êm ả trút xuống, tỏa ra hơi thở êm dịu mà không thiếu phần dụ hoặc, làm mê mẩn lòng người. Vẻ bóng loáng như ngọc trên da thịt của nàng càng làm cho người ta chết mê chết mệt. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan như ngọc được tạo hóa tỷ mỷ khảm nạm vào không một chút khiếm khuyết. Đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu như hút cả người đối diện vào trong. Đôi môi của nàng cong lên như muốn hút hồn, dụ phách kẻ khác. Long Vũ không thể tự chủ được ánh mắt của mình, dòm lui xuống dưới chút nữa, nhất thời máu nóng chạy khắp toàn thân, mặt nóng phừng phừng, tim đập thình thịch. Thấy một thân hình lả lướt uyển chuyển như vậy trước mắt, bất giác hắn có chút miệng đắng, lưỡi khô, trong cơ thể đang trào cảm giác xôn xao khó chịu. - Anh Vũ! Tiểu Thất không có gì để báo đáp, có chăng chỉ là tấm thật bèo bọt này, em nguyện lấy thân báo đáp đại ân trời biển của anh... Thất công chúa duyên dáng gọi to một tiếng, ai gò má ửng hồng càng tăng thêm vẻ kiều diễm động lòng người. Tuy rằng cảnh xuân trước mắt, dục hỏa thiêu đốt tâm can, nhưng Long Vũ cũng còn có thể bảo trì được một tia thanh tỉnh trong tâm trí. Hắn cố gắng tự áp chế ý niệm đang tràn ngập trong thân thể, thản nhiên nói: - Không cần phải như vậy, anh cứu em cũng là việc nên làm, thấy việc bất bình rút đao tương trợ thôi, không cần phải đa lễ. Tốt nhất là em nên mặc y phục vào đi. Nói xong, Long Vũ dằn lòng, xoay người lại phía sau. Thật không ngờ, Thất công chúa từ phía sau chạy lại, quàng tay ôm lấy cổ Long Vũ từ phái sau, đè trên lưng của hắn mà khóc nức nở. Nước mắt nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng manh của hắn, bên tai vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, nỉ non, khiến cho tâm trạng Long Vũ dường như phát điên, hắn muốn nhảy dựng lên. Ý niệm đang dần được áp chế xuống lại một lần trỗi dậy. Vì vậy, hắn xoay người lại, dang hai cánh tay to lớn ôm nàng trọn vào trong lòng. - Thất công chúa... Cần gì phải làm như vậy.... Lời đã nói ra, nhưng hắn vẫn không ngừng động tác kéo nàng vào trong lồng ngực của mình. Thân thể Thất công chúa không ngừng run rẩy kịch liệt, "Ưm" nhẹ một tiếng, mềm nhũn như con chi chi nằm đè lên người của hắn, hai tay vươn ra ôm hấy cổ của hắn, đem vầng trán đặt dưới cằm của Long Vũ. Trong lòng Long Vũ đang bang bang nhảy loạn. Bị thân hình trắng mịn của nàng gợi lên thú tính, nhiệt huyết sôi sục. Một mặt muốn đem nàng mạnh mẽ đẩy ra, mặt khác lại muốn ôm chặt không rời, làm thêm một số chuyện nhân sinh có ý nghĩa khác nữa. Thất công chúa giọng nói nức nở, mang theo vài phần nỉ non nói: ‘ - Anh Vũ, anh có thể tha thứ cho tiểu Thất không? - Tại sao em lại hỏi như vậy? Long Vũ cất tiếng hỏi. Thất công chúa ngượng ngùng nói: - Thì chuyện lần trước, em ám sát anh... - Không cần nói nữa. Long Vũ nói: - Đều là những chuyện đã qua, không cần phải nói lại làm gì... Hơn nữa, em cũng không hề làm gì được anh mà. - Cám ơn sự khoan hồng độ lượng của anh. Thất công chúa ôn nhu nói. Âm thanh vừa dứt, Thất công chúa lại chủ động đưa hai chân lên, như vòi bạch tuộc quấn lấy eo lưng Long Vũ, cánh tay ngọc tiếp tục đu trên cổ của hắn, gương mặt như hoa lê trong mưa (Đái vũ lê hoa - ý là khóc mà đẹp) gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của Long Vũ. Long Vũ cùng nàng, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng không thể kềm chế được, dục hỏa bốc lên trong lòng như núi lửa phun trào. Hắn gấp gáp, nặng nề đưa môi mà hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào của nàng. Bị nam nhân hôn môi, Thất công chúa nhất thời cảm thấy đầu óc quay cuồng, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, trời đất quay cuồng. Trong nháy mắt, rất biết phối hợp, đưa cái lưỡi nhỏ nhắn thơm như đinh hương bắt đầu mút vào. Hương vị ngọt ngạo từ đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của hắn. - Anh Vũ, ăn em đi... Để em báo đáp ân tình của anh... Thất công chúa giãy dụa, lắc mạnh vùng eo, chủ động yêu cầu Long Vũ. Long Vũ cười dâm, toàn thân dân lên một luồng hỗn độn nguyên lực. Quần áo toàn thân đương nhiên là tiêu thất vô tung, giống như hắn chưa bao giờ mặc quần áo trên người. Thất công chúa rên nhẹ một tiếng, cả người mềm nhũn dán lên thân người của Long Vũ, mị nhãn như tơ, thân mình của nàng cùng Long Vũ gắt gao dán chặt vào một chỗ. Lúc này thú tính của Long Vũ đã sôi trào, đột nhiên đem nàng bế xốc lên trên giường. Trong phòng tràn ngập xuân tình vui vẻ, thâu đêm suốt sáng, liên miên mãi không thôi Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng chịu dừng lại, hai cơ thể tách rời nhau ra. Sau khi chủ động hiến thân, Thất công chúa rúc vào trong lòng Long Vũ, như một chú mèo nhỏ lười biếng, cuộn tròn mình lại, chìm vào trong giấc ngủ sâu, trên miệng vẫn còn mang theo nụ cười mãn nguyện động lòng người. Long Vũ cúi đầu nhìn sắc mặt ửng đỏ của Thất công chúa, thấy nàng ngủ ngon như vậy, trong tim hắn có vị gì, chính hắn cũng không rõ. Có chăng là cảm giác yên bình, cùng thoải mái, có lẽ đây được gọi là hạnh phúc. Trong khi ngủ say, Thất công chúa giãy nhẹ, lui người xuống phía dưới, bàn tay của Long Vũ đặt trên bờ mông trắng như tuyết của nàng mà thưởng thức, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười bình thản. Mà Thất công chúa trong lúc đang ngủ, lè cái lưỡi thơm tho ra liếm nhẹ vành môi, còn cười khúc khích. Không ngờ mơ ngủ mà cũng động lòng người như vậy, chắc hẳn là mộng đẹp rồi đây. Nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc, thỏa mãn của Thất công chúa, trong lòng Long Vũ không thể không sinh ra tình cảm chân thành dành cho nàng. Không lâu sau, hắn cũng mơ màng mà ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, gần như hai người cùng tỉnh dậy một lúc. Long Vũ nhẹ nhàng bước xuống giường mặc lại quần áo, quay đầu qua nhìn về phía Thất công chúa, thản nhiên cười cười hỏi: - Tối qua có thấy thoải mái không kưng? - Dạ có. Thất công chúa nhẹ giọng đáp lời. Nhưng nàng vẫn có chút e thẹn, đem thân mình bọc kín trong chăn. Tối hôm qua, lúc chủ động hiến thân báo đáp, sau đó lại được Long Vũ khơi dậy lửa tình, nên phóng khoáng tự nhiên. Giờ phút này mọi chuyện qua đi, cho nên có chút chưa kịp thích ứng, nhất thời mặt đỏ lên, đem một mảnh phong quang che kín trong chăn. - Anh phải đi... Long Vũ thản nhiên nói. - Anh... Không thể ở lại giúp em vài ngày được hay sao? Thất công chúa lo lắng hỏi. - Anh phải đi tìm bằng chứng cho một chuyện. Long Vũ nói. - Chuyện gì? Thất công chúa tò mò hỏi một câu. - Chuyện lớn! Long Vũ đáp. - Àh! Thất công chúa lên tiếng, không hỏi lại nữa. Long Vũ ra khỏi tẩm cung, nhìn thấy vầng thái dương mới nhú lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Không hiểu tại sao, sau một đêm triền miên hoan lạc, địa vị của Thất công chúa trong lòng hắn cũng tăng thêm vài phần hảo cảm. - Chừng nào thì anh mới trở về? Thất công chúa hỏi. Long Vũ tiến về phía trước, đưa tay ôm nàng vào lòng, ôn nhu xoa xoa lên má nàng, nhẹ giọng nói: - Không cần phải sốt ruột, anh sẽ nhanh chóng trở về mà. - Em chờ anh... Thất công chúa nói. Long Vũ mỉm cười, xoay người lại cất bước rời đi. Ngay tại lúc Long Vũ xoay người rời đi, hắn không chú tới tới một việc. Đôi mắt của Thất công chúa vô thanh vô tức xuất hiện một nụ cười thản nhiên. Nụ cười kia có cái gì đó rất kỳ quái, thậm chí có chút tà ý bên trong. ………………………... ....................................... Sau khi rời khỏi Linh Lung Các, Long Vũ lại Tiên Cảnh Vương Cung tìm gặp Kim Phượng cùng Thi Nhân. Sau khi nghe bọn họ hồi báo một vài sự tình liền rời đi. Mà đúng lúc Long Vũ rời khỏi Tiên Cảnh, Tây Vương Mẫu xuất hiện ở Linh Lung Các. Đẩy cửa phòng của con gái mình ra, khóe miệng của nàng lộ ra vẻ tươi cười: - Tiểu Thất, con làm rất tốt. - Mẫu thân... Thất công chúa ngượng ngùng cười nói, đem thân mình thu vào trong chăn, vẻ mặt có chút khó xử: - Có lẽ con thật sự yêu anh ấy. - Không được. Tây Vương Mẫu trầm giọng quát lên: - Con nhất định phải khống chế tình cảm của mình, không được quên những điều mẹ đã dạy con. Nếu con muốn báo thù cho người cha đã chết của con, thì con phải hoàn toàn nghe theo xắp đặt của mẹ. - Mẫu thân, hài nhi có thể hỏi người một câu được không? Sau lưng mẫu thân rốt cuộc là ai? Làm sao lại có thể để cho mẫu thân cùng với Long Vũ đối chọi với nhau... Thất công chúa hỏi. - Cái gì không nên hỏi thì không hỏi. Tây Vương Mẫu nói: - Con chỉ có một việc, đó là nhớ kỹ những lời của mẹ là được rồi. Tóm lại, con phải làm ra bộ dáng đáng thương, để cho Long Vũ đối với con có cảm giác thương tiếc cùng yêu quý. - Chủ tử của mẹ là ai? Thiên Nguyên hay một kẻ khác nữa? Thất công chúa đột nhiên hỏi. - Đồ hỗn trướng… Tây Vương Mẫu nhất thời nổi giận: - Con nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả? Thiên Nguyên thì tính là cái gì đây? Trong mắt của mẹ, hắn vĩnh viễn là một phế vật, một kẻ hành sự thất bại... - Xem ra chủ tử của mẫu thân là một người hoàn toàn khác... Khóe miệng thất công chúa nhếch lên, đem theo một tia cười nhạo: - Mẫu thân, con luôn rất kính trọng người, bởi vì con cảm thấy mẫu thân so với phụ thân thì kiến cường hơn, lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng hiện giờ xem ra, người cũng không có gì khác, cũng không có ngoại lệ. Bất kể là ai, đều đi tìm một chỗ cường đại để làm chỗ dựa vững chắc cho bản thân mình. - Chủ tử của mẹ muốn tiêu trừ Long Vũ. Con sẽ phối hợp hành động cùng các người. Nhưng con nhanh chóng muốn biết một chuyện, chúng ta sẽ thành công sao? Tương lai rồi sẽ thế nào? Thất công chúa tự giễu cười nói: - Con không biết âm mưu quỷ kế gì để có thể đối phó với Long Vũ. Mẫu thân, hiện tại mẹ cũng rõ ràng, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa mà. - Chúng ta là chính nghĩa. Tây Vương Mẫu nói: - Chúng ta làm như vậy chính là vì sinh linh Tam Giới, mẹ chết cũng không hối tiếc. - Có lẽ là vậy. Thất công chúa nói: - Các người luôn có thói quen tự tìm cho bản thân mình một cái lý do. Nhưng mẹ vẫn chưa trả lời con, chúng ta có thể thành công hay sao? - Đương nhiên là có thể! Tây Vương Mẫu nói: - Quả thực, năng lực của Long Vũ đúng là rất cương đại, nhưng trên thế giới này vẫn tồn tại một lực lượng có thể hủy diệt được hắn. - Chỉ mong chúng ta sẽ không làm sai điều gì. Thất công chúa cười khổ một tiếng, nằm thẳng cẳng trên đống chăn gối, không hề nhìn Tây Vương Mẫu. Trong lòng Tây Vương Mẫu bực bội không thôi. Có nằm mơ nàng cũng khôn nghĩ đến là nữ nhi lại không hiểu cho cách làm của mình. Nhưng nàng không oán trách, cũng không hối hận. Bởi vì, từ trước đến giờ nàng luôn cho rằng, mọi chuyện mình làm như vậy chính là đang bảo vệ chính nghĩa. Bảo vệ được Huyết Anh Đại Đế thì có thể đảm bảo rằng vũ nội sẽ yên ổn, không lâm vào tình cảnh đại loạn. Niềm tin mãnh liệt suốt từ nhiều năm, nàng luôn tin tưởng Huyết Anh Đại Đế. Hy sinh một mình Long Vũ mà chắc chắn đảm bảo được sự bình yên cho vũ nội, đây là một cuộc mua bán rất đáng làm. ................................... ................................... Cuối cùng Long Vũ cũng quyết định đi Thiên Ngoại Thiên để tìm lời giải thích. Ngoài dự liệu của hắn, Quang Minh Tôn Thần dường như đoán được hắn sẽ đến. Thậm chí, Quang Minh Tôn Thần một mực chờ đợi Long Vũ đến đây. Hít sâu một hơi, Long Vũ ngẩng mặt lên, đối mặt với Quang Minh Tôn Thần, thật lâu cũng không nói gì. Ngay lúc này, thái độ của Long Vũ đối với Quang Minh Tôn Thần quả thật rất khó nắm bắt, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể đưa ra được lời giải thích hợp lý. Lẽ ra hắn phải cảm tạ Quang Minh Tôn Thần, vì Quang Minh Tôn Thần trao cho hắn lực lượng cường đại, làm cho hắn trở thành một trong số ít cao thủ của vũ nội. Nhưng nếu hành động này ẩn chứa âm mưu ở bên trong, như vậy thì đương nhiên là phải nhìn nhận ở một góc độ khác. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Long Vũ, thần sắc của Quang Minh Tôn Thần có chút không được tự nhiên. Trong lúc vô tình, ánh mắt của hắn có thêm vài tia cảnh giác, thậm chí là lo lắng. Phải nghiêm túc thừa nhận rằng Quang Minh Tôn Thần đối với Long Vũ đã tốn không ít tinh lực cùng cảm tình. Quả thực ngay từ lúc ban đầu, hắn không có ý tìm kiếm kẻ chết thay. Hắn thật sự quý mến tên hài tử Long Vũ này. Chẳng qua là sự tình phát triển vượt ra khỏi dự liệu và tầm không chế của hắn. Tại Thiên Đạo ở trước mắt trở nên mạnh mẽ như vậy, là khó khăn rất lớn tồn tại. Nhìn thấy ánh mắt của Quang Minh Tôn Thần, Long Vũ rất thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Trong lòng hắn có chút chua xót, mệt mỏi, có lẽ điều Thiên Nguyên nói là sự thật. Long Vũ nhẹ nhàng ho hai tiếng, thở thật sâu, mạnh mẽ đè nén cảm xúc khó nói nên lời trong lòng lại, tỏ vẻ thản nhiên nói: - Những điều Thiên Nguyên nói có phải là sự thật hay không? Quang Minh Tôn Thần bệ hạ trầm mặc nhìn hắn, cũng nhẹ nhàng ho hai tiếng. - Đúng là sự thật! Quang Minh Tôn Thần thản nhiên nói. Vừa nghe được những lời này, vẻ mặt Long Vũ càng thêm lạnh lùng...