Thiên Âm không trả lời hắn, ảm đạm cười, hỏi ngược lại hắn: - Anh thì sao? Cảm thấy thế nào? Bây giờ anh là người cường đại nhất Tam Giới rồi, em muốn nghe suy nghĩ của anh về chuyện này. Long Vũ thở dài một tiếng: - Thiên Âm, không lừa dối em, anh đang gặp phải khó khăn. Anh đang rất phân vân, không biết mình nên làm như thế nào mới chính xác. Anh không biết anh phải tin tưởng ai mới là lựa chọn đúng đắn. - Hiện tại anh đang nghi ngờ ai? Thiên Âm hỏi. Bỗng nhiên Long Vũ đưa tay chỉ lên trời, không nói lời nào. Thiên Âm chậm rãi nói: - Anh đang nghi ngờ Thiên Ngoại Thiên? - Không sai! Long Vũ nghiêm túc gật đầu, nói: - Thiên Âm! Hiện tại chuyện này anh chưa thể nói rõ ràng với em... Hơn nữa sự tình cũng quá lớn, tốt nhất em không nên quan tâm nhiều, lo làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình. Anh không muốn làm liên lụy đến em. Thiên Âm cười nói: - Quan hệ giữa em với anh đến mức này rồi còn phải phân rõ hai người sao? Em sẽ cùng anh tới đó để chống lại mọi chuyện. Long Vũ nghe thấy vậy nói: - Chuyện lần này rất lớn, chưa chắc emcó thể chống lại được. Thiên Âm nhẹ giọng nói: - Anh không cần biết chuyện lớn, chuyện nhỏ. Tóm lại, là em tự nguyện đi cùng với anh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Long Vũ cười khổ lắc đầu nói: - Sự tình quả thật ngoài tầm kiểm soát. Chính bản thân anh cũng không biết làm sao để chống lại chuyện này. Thiên Âm ngạc nhiên nói: - Anh Vũ, em hỏi anh, có phải anh cảm thấy được Tam Giới đại loạn là do mấy vị chí tôn ở Thiên Ngoại Thiên làm ra? - Điều này cũng không phải. Long Vũ nghĩ lại nói: - Như thế này đi, chuyện lần này trước hết đừng quan tâm vội, chờ sau khi anh biết rõ ràng sẽ nói lại cho em. Thiên Âm dịu dàng cười nói: - Vâng. Thiên Âm ngẩng đầu nhìn về vầng trăng đêm phía xa bị đám mây mỏng che khuất nhẹ giọng: - Anh Vũ, hãy nhớ kỹ một điều, cho dù có chuyện gì xảy ra em đều ủng hộanh, ở bên cạnh anh, đơn giả bởi vì em là nữ nhân của anh. Long Vũ gật đầu nói: - Anh biết... Thiên Âm lắc đầu than nhẹ, cười khổ nói: - Anh đó, biết cái gì! Tính anh chính là muốn đem mọi chuyện một mình gánh vác. Anh là dạng người ra sao trong lòng em hiểu rất rõ ràng. Long Vũ ảm đạm cười nói: - Có lẽ anh đã lo lắng quá nhiều rồi. Thiên Âm bĩu môi, không còn nhắc tới chuyện này nữa, mà đổi chủ đề: - Anh Vũ, không phải là anh muốn có một tiểu hài tử hay sao? Long Vũ nghe vậy hỏi: - Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này, hay là em tính sinh cho anh một đứa? - Đúng vậy. Thiên Âm mặt hơi đỏ lên nói: - Quả thực em hy vọng anh được làm cha, đồng thời con của chúng ta sẽ được kế thừa Phượng tộc. - Xuất phát ý nghĩ này từ khi nào thế? Long Vũ nghiêng đầu hỏi. Từ ánh mắt Thiên Âm có thể nhìn ra tình yêu nồng đậm nói: - Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi trong em định nghĩa hai tiếng yêu đầu, nhưng trước đây em không quyết định, bởi vì em lo lắng Kim Phượng sẽ ngăn cản em. Mấy ngày trước em tới Tiên Cảnh một chuyến, em cùng Kim Phượng nói chuyện này, nó đã đồng ý. Cho nên băn khoăn trong lòng em đã vơi đi. Anh Vũ, có thể không? Long Vũ trầm ngâm một lúc nói: - Chuyện này em suy nghĩ vì anh, để anh khỏi phải lo lắng. Nhưng trước mắt thế cục Tam Giới không ổn định, ngay lúc này anh chưa muốn có con. Thiên Âm buồn bã, sau một lúc lâu nói: - Em hiểu được điều anh lo lắng. Nhưng anh hãy yên tâm, sau khi có con rồi, em sẽ chăm sóc nó, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc của anh. - Nếu là con trai thì sao? Có thể làm Thống soái của Phượng tộc không? Long Vũ hỏi một câu. Thiên Âm lại cười khổ nói: - Sợ là không được, Phượng tộc là một xã hội mà đàn ông không thể làm vua, cao nhất là có thể làm trưởng lão mà thôi. - Chế độ là thứ chết, người mới là sống. Em không nghĩ tới chuyện sửa đổi hay sao? Long Vũ nói. Thiên Âm lắc đầu, trong đôi mắt một mảnh mê mang, nói: - Nói thật ra, từ trước tới giờ chưa bao giờ em muốn sửa đổi quy luật. Và thêm nữa, theo em suy nghĩ thì Phượng tộc cũng sẽ không đồng ý. Thiên Âm thở dài: - Anh Vũ, em hy vọng anh có thể đồng ý với em. - Em làm như vậy là vì Phượng tộc sao? Long Vũ hỏi. Thiên Âm giật mình, có vẻ xấu hổ nói: - Cũng có thể nói như vậy, nhưng em hy vọng hơn cả là nhìn thấy tình yêu của chúng ta kết tinh... Long Vũ trầm ngâm một lát, nghiêm nghị nói: - Hiện tại anh không thể cho em một câu trả lời thuyết phục. Thiên Âm gật đầu cảm thán nói. - Có lẽ theo ý của anh, em muốn có con là tính toán tới lợi ích, nhưng quả thực đó là điều em muốn thật lòng. - Thật lòng? Long Vũ cười ảm đạm, bí hiểm nói: - Anh có thể tin tưởng em sao? Thật ra anh thấy em rất thích hợp làm Phượng Hậu. Thiên Âm ngẩn người, nàng thấy Long Vũ nói chuyện rất khó hiểu, hỏi lại: - Chẳng lẽ anh cảm thấy tình yêu của em dành cho anh không bằng dành cho Phượng tộc hay sao? Hiển nhiên Thiên Âm đối với mấy lời nói của Long Vũ có chút không vui: - Trong lòng của anh, cho tới bây giờ anh chỉ coi em là một người bạn thân mật thôi sao? Long Vũ cười ha ha, không nói ra ý của chính mình: - Lời của em quá quan trọng hóa vấn đè rồi, ý của anh không phải như vậy. Em là nữ nhân của anh, nếu em muốn sinh con như em nói, vậy thì bắt đầu luôn đi. Thiên Âm đưa ánh mắt nhìn Long Vũ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tự nhiên cười nói: - Em sẽ không làm cho anh thất vọng. Long Vũ ám muội cười, lắc mình tới bên Thiên Âm, bàn tay đưa xoa lên mông Thiên Âm nhẹ giọng nói: - Chỉ có một lần, nếu em có thể mang thai anh sẽ chấp nhận, còn không mang thai, đó là ý trời. Thiên Âm mặc một bộ quần áo màu vàng, quần dệt bằng tơ lụa mỏng rất mềm mại, cách mông chỉ là một lớp vải mỏng, cảm xúc quả thật không tệ. Gương mặt xinh đẹp của Thiên Âm có chút ửng đỏ, giống như thoa son trên sứ trắng. Ánh mắt mê mang, như muốn chảy nước, thân thể lung lay, làm như bộ dạng sắp đổ. - Anh Vũ, cám ơn anh... Thiên Âm nói: - Em tin tưởng ông trời sẽ hoàn thành tâm nguyên của em. Đêm nay em sẽ ép khô anh, làm đi làm lại vài lần, chắc chắn sẽ thành công. Nói xong, đột nhiên nước mắt của Thiên Âm chảy ra. Long Vũ dùng ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, sau đó lại tiếp tục vuốt ve trên cái mông gợi cảm. Cơ thể được nam nhân vuốt ve, Thiên Âm rùng mình, hơi thở trở nên gấp gáp, nóng bỏng mà hỗn loạn. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn thỉnh thoảng hé mở, vô thức phát ra những tiêng rên la vô nghĩa. Thiên Âm mở mắt, vẻ mặt mơ màng nói: - Anh Vũ, hãy tăng lực lên, anh biết phải làm sao mà, em muốn sinh con cho anh. Nói xong, nàng ngửa cổ phát ra tiếng rên đứt quãng, mang theo vẻ nũng nịu. Đồng thời đưa môi mơn trớn trên khuôn mặt của Long Vũ, hai tay ôm lấy cổ, bộ ngực như áp sát vào ngực Long Vũ. Long Vũ và Thiên Âm xoắn xít ôm lấy nhau, Long Vũ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, khó chịu. Long Vũ không ngừng vuốt ve toàn thân Thiên Âm, cánh tay ngà ngọc của Thiên Âm cuộn chặt ôm lấy cổ của hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn thở không được. Toàn thân kiều mị xinh đẹp ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng thở gấp gáp làm kinh tâm động phách. - Anh Vũ, phía trước có một căn phòng của một vị cư sĩ đã từng ở, em đã quét dọn sạch sẽ, chúng ta qua đó rồi tiếp tục. Long Vũ nghe vậy, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thiên Âm lướt đi. Quả nhiên sau vài phút đồng hồ, hắn nhìn thấy một căn phòng xây chủ yếu từ đá xanh. Mở cửa phòng ra thì mọi thứ trên giường đã được dọn dẹp xong. Long Vũ đặt Thiên Âm lên giường, cúi đầu xuống, nâng cằm nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Thiên Âm đáp lại, đưa nửa cái lưỡi thơm tho ra hướng ứng. Hai tay của Thiên Âm đang ổm lấy cổ của hắn, không ngờ cái cái đùi dưới cái váy màu vàng nhạt thò ra, quặp chặt lấy eo của Long Vũ. Động tác chuẩn mực, động lòng người mà rất điên cuồng. Máu trong người Long Vũ cứ như sôi lên. Không chút do dự, bàn tay Long Vũ hướng phía bên trong quần nàng mà tiến tới. Lúc này, nửa thân dưới của Thiên Âm đã trở thành địa phương ướt át. Long Vũ hiểu được thời cơ đã đến, ngay lập tức phá tan phòng ngự, vào trong nhà ấm của Thiên Âm mà trồng hoa. Tại "vườn hoa thần bí" thì hắn cảm ứng được hỗn độn nguyên lực trong cơ thể mình thông qua địa phương thần bí kia chạy qua người nữ nhân, tuần hoàn một vòng rồi lại trở về với cơ thể của hắn. Thời gian không quá lâu, lặp đi lặp lại đã được ba chu thiên. Sau đó hơi thở của hai người càng thêm tương thông. Thiên Âm cảm thấy trong tu vi của cơ thể nàng rõ ràng là tiến bộ mạnh mẽ. Trong lúc vô tình, hai người đã tiến nhập song tu. Long Vũ biến sắc. Bắt đầu muốn thúc dục lực lượng trong cơ thể, kéo dòng chảy xiết trong cơ thể Thiên Âm chảy mạnh một vòng rồi rót ngược về cơ thể hắn. Cứ như thế lặp đi lặp lại, lực lượng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều. Giờ này hai người dường như đã chặt chẽ liên hệ cùng một chỗ với nhau Dần dần, trong hai cơ thể, tốc độ tuần hoàn của lực lượng này dần chậm lại. Từ trong lốc xoáy, Thiên Âm ngẩng đầu dậy, mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, nét mặt như tỏa sáng. - Anh còn muốn... Đây là câu đầu tiên Thiên Âm nói sau khi mở mắt. Long Vũ dùng hai tay chống đỡ thân mình, nhìn người đẹp tuyệt sắc dưới thân, cười gian, lại một lần nữa tiến hành trồng hoa. Thiên Âm vui vẻ nói: - Anh Vũ, cám ơn anh! Em cảm thấy trong cơ thể mình tràn ngập sức mạnh. Long Vũ cười hì hì nói: - Còn chưa đủ sao? Muốn nữa cơ à? Thiên Âm chớp mắt nói: - Anh cứ thoải mái, làm cỡ nào em cũng không sợ... Giờ phút này, lực lượng trong cơ thể hai người âm thầm trao đổi. Hai người có thể cảm nhận được tinh thần hòa vào nhau, đồng thời khoái cảm và nhục dục làm cho bọn họ muốn dừng lại cũng không thể dừng. Một đêm này, hai người sẽ không ngừng nghỉ, một lần lại một lần xông lên đỉnh núi. Ở nửa thân dưới của nữ nhân được lấp đầy trường thương của Long Vũ, vì quá thoải mái mà ngã vật trên giường. Mặt trời mọc lên, hai người khó khăn lắm mới dừng lại. Bởi vì nguyên nhân song tu, hai người đã xong việc cũng không cảm thấy một tia mỏi mệt, ngược lại, còn thấy tinh thần sảng khoái. Thiên Âm mặc lại quần áo, vấn mái tóc dài lên cao, xinh đẹp không gì so sánh được hỏi: - Anh Vũ, nói xem em có khả năng mang thai không? Long Vũ trầm ngâm nói: - Anh không biết, nhưng đêm qua anh không có kềm chế gì cả, đem toàn bộ phóng xuất, anh nghĩ chắc hẳn em sẽ mang thai. Thiên Âm mở to đoi mắt, trong như nước nói: - Chỉ mong có thể thành công. Em muốn làm người phụ nữ sinh con nối dõi cho anh.