Lực lượng cường đại đánh bay Long Vũ chừng hơn mười thước. Sau khi rơi xuống, hắn há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Mã Hiểu Mai thất kinh, tuy nhiên nàng cũng bất lực. Giờ phút này, nàng căn bản không thể giúp gì được Long Vũ. - Trảm Thiên Thần Long. Ban đầu, hắn muốn để Thần Long làm chiêu tất sát. Nhưng tình thế trước mắt nguy cấp, Long Vũ cũng không bất chấp nhiều như vậy. La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng cực hạn đạo lực, ngọn lửa màu tím hắn có thể thừa nhận được. Ngay lập tức, một con cự long màu vàng dài trăm thước xuất hiện, quanh thân có ngọn lửa màu tím bao quanh. Không thể nghi ngờ, đây chính là Thần Long cường đại nhất mà Long Vũ triệu hồi từ trước tới nay. Long Vũ lau máu tươi trên miệng, lung lay đứng lên, hắn lạnh lùng quát Mỹ Diễm: - Hồ ly, xem ngươi làm thế nào có thể đấu được Thần Long. Khuôn mặt Mỹ Diễm lạnh lùng, quanh thân phát ra một sát khí lạnh thấu xương. Nàng lạnh lùng: - Thiên Sư kiếm quyết của ngươi làm kẻ khác giật mình. Đáng tiếc, tu vi của ngươi vẫn còn quá thấp. Nếu ngươi tu vi thất đỉnh thi triển chiêu này, ta cũng rất e ngại. Nhưng hiện tại ngươi thi triển ra chỉ đạt tu vi ngũ đỉnh. Lực lượng này ở Huyền Cảnh cũng là không tồi, nhưng muốn đối phó với ta, còn kém xa lắm. - Rống. Trảm Thiên Thần Long rít gào, hướng tới Mỹ Diễm. Sau đó, một cỗ khí thế cường đại từ trên người Thần Long tản ra xung quanh. Mỹ Diễm hơi biến sắc, nàng biết tình hình không giống như nàng nghĩ. Sắc mặt Mỹ Diễm biến thành trắng bệnh, khóe miệng tràn ra vệt máu: - Thực không ngờ. Xem ra ta đã đánh giá quá thấp ngươi. Dứt lời, Mỹ Diễm lập tức biến thân, phía sau mọc ra chin cái đuôi. - Ngu dốt. Mới có chút sợ hãi đã vội biến hình. Long Vũ bĩu môi khinh bỉ nói. - Không phải là sợ hãi. Mã Hiểu Mai nhắc nhở: - Sau khi biến thành chân thân, lực lượng chân chính mới có thể phát huy. Anh Vũ, anh nhất định phải cẩn thận. Quả nhiên, lời Mã Hiểu Mai vừa dứt, lúc này Cửu Vĩ Thiên Hồ tỏa ra cỗ khí thế mạnh hơn Trảm Thiên Thần Long. Nói cách khác, nhìn từ khí thế, Trảm Thiên Thần Long dường như đã thua. - Rống. Trảm Thiên Thần Long nổi giận gầm lên một tiếng, mở miệng phun ra ngọn lửa màu tím bắt đầu công kích. Chân thân Cửu Vĩ Thiên Hồ hiện tại cũng không e ngại, thân hình giống như sao băng lao vọt tới. Lập tức, một con hồ ly và con rồng giao phong với nhau. Chúng như thiểm điện quấn lấy nhau trên không trung. Những tiếng oanh kích đinh tai nhức óc xen lẫn những luồng ánh sáng lóa mắt liên tục phát ra. Toàn thân Trảm Thiên Thần Long bao phủ ngọn lửa màu tím, đem bầu trời chiếu sáng ngời. Hành động vô cùng nhanh nhẹn, trên không trung chỉ lưu lại một tàn ảnh. Cửu Vĩ Thiên Hồ liên tục phát ra tiếng gầm gừ. Nếu không phải con rồng này có ngọn lửa màu tím bao quanh làm cho nàng sợ hãi, nàng đã đem Trảm Thiên Thần Long xé thành mảnh nhỏ. - Không tốt, Trảm Thiên Thần Long sẽ không chống đỡ được bao lâu. Long Vũ cùng Trảm Thiên Thần Long tồn tại một liên hệ vi diệu. Trong long hắn đã biết Trảm Thiên Thần Long lực bất tòng tâm. Trảm Thiên Thần Long chính là lấy bí pháp triệu hồi ra phân thân của Long Thần. Lực lượng người triệu hồi ra phân thân càng cao, thời gian càng kéo dài. Giờ phút này, một con rồng một con hồ ly quấn lấy nhau giữa không trung cả nửa ngày. Tuy rằng chưa chính diện giao phong, nhưng Trảm Thiên Thần Long yếu dần theo thời gian, vì vậy khí thế của nó cũng dần yếu xuống. - Đi tìm chết. Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể cảm ứng được khí thế của Trảm Thiên Thần Long càng lúc càng yếu, thân hình như tia chớp phóng qua, lợi trảo giơ lên, mười đạo huyết huyết sắc nhất thời đem Trảm Thiên Thần Long dập nát. - Khè khè… Mỹ Diễm hóa thân yêu hồ giữa không trung đắc ý cười lớn. Thanh âm càng lúc càng lớn, tuyên cáo thắng lợi của nàng. Lập tức, yêu hồ thu hồi chín cái đuôi, biến ảo thành Mỹ Diễm. Đi tới trước mặt Long Vũ, nàng khinh thường cười: - Nhóc con. Xem ngươi còn có bản lãnh gì. Ngươi hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi. Hắc Minh muốn có thứ trên người của ngươi, mà ta lại muốn thân thể ngươi. Vì vậy, ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết. - Đáng tiếc, ta lại muốn ngươi chết. Long Vũ điên cuồng hét một tiếng, thân hình lưu loát giống như nước chảy mây bay, vài bước vượt tới trước mặt Mỹ Diễm. Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm hơi ngây ngây người, sau đó lui về phía sau. Tốc độ của nàng cũng cực nhanh, vô cùng huyền ảo, nhưng nàng không hề động thủ. Việc làm này nằm ngoài ý liệu của Long Vũ. Nhưng hắn không có tâm tư suy nghĩ tất cả chuyện này. Bởi vì toàn bộ tâm tư của hắn chỉ có hai từ công kích. Đạo lực trong cơ thể Long Vũ dĩ nhiên đã khô kiệt, nhưng mà ngọn lửa màu tím trong cơ thể của hắn vẫn dư thừa một chút. Không ngẫm nghĩ nhiều, hắn bắt đầu công kích Mỹ Diễm. Nếu như có thể kiên trì đến lúc Kim Phượng quay lại, đó là kết quả tốt nhất. Mã Hiểu Mai lúc này cảm thấy có chút hi vọng. Nàng nhịn không được có chút kích động, thậm chí hô to: - Anh Vũ cố lên, anh Vũ cố lên… Long Vũ cũng có nỗi khổ trong lòng. Công kích này của hắn chính là dựa vào ngọn lửa màu tím còn sót lại trong cơ thể, căn bản là không thể kiên trì được bao lâu. Chờ khi cạn kiệt, không cần Mỹ Diễm phải động thủ, hắn cũng sẽ giơ hai tay lên đầu hàng. Hiển nhiên, giữa Long Vũ cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn còn có một khoảng cách rất xa. Long Vũ chỉ mũi kiếm vào Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm ở chỗ xa xanh, lạnh lùng nhìn Mỹ Diễm: - Con hồ ly kia, có bản lĩnh thì đi đánh nhau với chị Phượng. Đánh nhau với ta có gì tài giỏi… - Không phải là ta ức hiếp ngươi, mà là ngươi tự dâng mình tới. Khóe miệng Mỹ Diễm nổi lên một nụ cười khinh thường: - Nhóc con, trò chơi tới đây kết thúc, bà cô không có tâm tư đùa bỡn với ngươi. Đương nhiên, những lời này nàng nói ra chính là lo sợ đêm dài lắm mộng. Tuy rằng nàng biết Hắc Minh thần thông quảng đại, tu vi sâu không lường được. Nhưng nàng cho rằng Kim Phượng cũng không phải là người dễ trêu chọc. Nói thật, Mỹ Diễm cũng không thích cục diện như vậy. Nhưng mà Hắc Minh liên tục thúc dục, Long Vũ lại quá nguy hiểm. Dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn hắn triểu khai công kích. Đối với hậu quả, Mỹ Diễm cũng lo lắng, nhưng Hắc Minh tiếp tục đảm bảo, Nhị gia cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Có lẽ hắn cũng giống như năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, đều đã biến mất khỏi Huyền Cảnh. Tại đây, nàng có thể an tâm, bắt đầu thi triển kế hoạch ngày hôm nay. Mới không bao lâu, toàn bộ tình huống đã nằm trong kế hoạch khống chế của bọn chúng. - Hồ ly thối, mày đừng ép. Nếu không ông mày cùng mày đồng quy vu tận. Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia tàn nhẫn: - Mẹ nó, đừng nghĩ rằng ông mày sợ chết. Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm cười cười, trong đôi mắt hiện lên quang mang tà dị. Long Vũ chấn động, trong đầu ông lên một tiếng, giống như bị một côn đánh trúng, trong đầu lập tức trống rỗng. Sau đó, quang mang trong mắt Mỹ Diễm ngày càng tà dị. Lúc này Long Vũ đã mê mang, không có hành động gì. Khóe miệng Mỹ Diễm nổi lên một nụ cười âm lãnh đắc ý, chậm rãi từng bước đi về phía Long Vũ. Giờ khắc này, Long Vũ dường như choáng váng, thanh kiếm trong tay hắn rủ xuống. Hắn giống như mất đi linh hồn, hai mắt vô thần… Mỹ Diễm thấy thế, trong miệng mơ hồ cùi đầu nói: - Lại đây nào, nghe lời, đến trước mặt chị. Ngoan, gì chị cũng cho kưng. Tiểu bảo bối của chị… Long Vũ nghe vậy, chậm rãi bước lên phía trước. - Ha ha, không có cái gì vui bằng thế này. Khóe miệng Mỹ Diễm cười tươi. Cái loại đắc ý này không cần nói cũng biết. - Không được qua. Trong lòng Mã Hiểu Mai lo lắng, vội vàng hô to, nhưng Long Vũ không chút phản ứng, mắt điếc tai ngơ. - Yêu nghiệt, lớn mật. Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh quen thuộc vang lên. Long Vũ lập tức bình thường trở lại, trong ánh mắt hiện lên sát khí. Đồng thời, thân hình Kim Phượng từ trên trời giáng xuống. Mỹ Diễm kinh hãi, thân ảnh nhoáng một cái, vội vàng hướng tới Long Vũ bắt người. Nhưng có người còn nhanh hơn nàng một chút, đã giành ở trước mặt Long Vũ. - Đồ không biết sống chết. Kim Phượng quát một tiếng, trong tay nổi nên một đạo Ngũ Thải Hà Quang, giống như sao băng, hướng tới Mỹ Diễm. Mỹ Diễm nhận ra uy lực của ánh sáng này, vội vàng lui về phía sau, Sau đó vẫy ra một cái đuôi, giống như roi đập trúng ngực Long Vũ. - Tiểu Vũ. Kim Phượng vội vàng kêu không tốt, lập tức bỏ quên xinh đẹp. Chiêu này của Mỹ Diễm giống như điển cố vây Ngụy cứu Triệu. Thừa dịp Kim Phượng lui về sau, người nàng giống như một con gió xoáy, biến mất không thấy bóng dáng. - Đáng chết. Kim Phượng hiển nhiên đánh giá thấp gian kế của Cửu Vĩ Thiên Hồ. Lập tức không kịp phản ứng, mới để cho Mỹ Diễm đắc thủ. Hiện tại hối hận cũng vô dụng, vấn đề mấu chốt là làm thế nào cứu được Long Vũ, đương nhiên còn có Long Thiên Trạch. ……………………………….. ……………………………….. Tối nay không trăng, ngay cả sao cũng bị mây đen che phủ, nếu không phải toàn bộ gia đình sống ở thành phố bật đèn, cả thành phố không chừng đều chìm trong bóng tối. Ở trên một đường phố, một quán bar không phải rất nổi danh, nhìn qua kính thủy tinh chỉ thấy một vài ánh sáng ảm đạm. Đương nhiên, nhìn bề ngoài như vậy không ảnh hưởng đến sinh ý của quán bar. Âm nhạc DJ không ngừng truyền ra. Trên sân khấu hình chữ T, nam nữ muôn hình muôn vẻ đang nhảy loạn theo âm nhạc. Một cô gái cắn thuốc, đem toàn bộ quần áo cởi toang ra, chỉ còn quấn áo lót và mảnh vải mỏng làm quần, không ngừng hất đầu lắc mông, bộ dạng điên cuồng của cô ta dường như không thể điên cuồng hơn. Dựa vào thành ghế trong góc khuất quán bar, một người thanh niên anh tuấn mặc âu phục màu trắng, bộ dạng vui sướng uống rượu. Đôi mắt hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào Hàn Duyệt cách hắn không đến một thước. - Vương Quốc Duy, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tôi. Hàn Duyệt thở phì phì nói: - Nếu cậu không nói, tôi cũng không có thời gian ngồi đây uống rượu với cậu. Đồng thời còn có thể bắt cậu vì tội báo án giả, truy cứu trách nhiệm hình sự. Người thanh niên này là Vương Quốc Duy. Một giờ trước, hắn đánh điện thoại tới đội đại án cục thành phố, tự mình muốn gặp đội trưởng Hàn Duyệt, hội báo một tình huống án kiện quan trọng. Người nghe điện thoại là trợ thủ Tiểu Vương của Hàn Duyệt. Vương Quốc Duy mới nói được hai ba câu, điện thoại đã rơi vào tay Hàn Duyệt. Lập tức, Vương Quốc Duy hẹn Hàn Duyệt tới quán bar xấu xí này đưa văn kiện. Từ lúc vào bên trong đến giờ, cũng đã hơn một giờ. Trong một giờ này, Vương Quốc Duy không vội tố giác, mà ngồi uống rượu hưởng thụ. - Hàn lão sư, tôi hôm nay là làm tròn trách nhiệm của một công dân tốt, nghe nói thành phố Thiên Hải chúng ta có xuất hiện cương thi… Ánh mắt Vương Quốc Duy đăm chiêu nói. Lúc đánh điện thoại, hắn có nhắc đến hai chữ cương thi, mới làm kinh động đến Hàn Duyệt. Giờ phút này, hắn lại nhắc lại, làm cho Hàn Duyệt giật mình. Hít sâu một hơi, Hàn Duyệt nghiêm mặt nói: - Cậu im miệng cho tôi. Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì cương thi? Cậu xem phim kinh dị nhiều quá à? Nếu cậu còn dám nói bậy, tôi có thể lấy tội danh mê tín phong kiến đến bắt cậu… - Mê tín? Vương Quốc Duy nhấn giọng: - Hàn lão sư, con người tôi tuy rằng có chút khốn nạn, nhưng trước mặt cô tôi chưa bao giờ nói láo. Nói thật cho cô, chuyện tình tại hoa viên Nhã Các tôi cũng biết một chút. Hôm nay tôi tới là cung cấp manh mối cho cô, để cô mau chóng phá án. Thái độ của cô như thế, trong lòng tôi cảm thấy rất thất vọng… Trên mặt Hàn Duyệt không có biểu tình gì, lạnh lùng đem chén rượu đặt trên bàn, nghiêng đầu qua. Lúc này, trong ánh mắt nàng hiện lên chút lo âu. Vương Quốc Duy phẫn nộ, bưng chén rượu ừng ực uống. Thấy vẻ lạnh lùng của Hàn Duyệt làm cho hắn vô cùng tức giận. Nhưng không biết tại sao, trước mặt Hàn Duyệt, hắn cũng không phát hỏa mà đứng dậy. - Hàn lão sư, tôi không lừa cô, tôi biết một chút tình huống… Tin tưởng sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với cô… Vương Quốc Duy há miệng nói, nhưng Hàn Duyệt mặc kệ hắn không đáp lại. Vương Quốc Duy buồn bực, do dự một chút nói: - Tôi biết ở chỗ nào có cương thi. Lời vừa nói ra, Hàn Duyệt lập tức quay người lại: - Vương Quốc Duy, tôi hi vọng cậu có trách nhiệm đối với lời nói của mình… - Hàn lão sư, đừng nói tôi phụ trách đối với lời nói của mình. Cho dù đối với cô phụ trách, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì… Vương Quốc Duy cười hắc hắc nói. Hàn Duyệt đang muốn nói gì đó, đã thấy có người đẩy cửa đi vào. Vương Quốc Duy cảnh giác quay người lại, hắn thấy Lâm Phong. - Vương công tử, chúng tôi là tổ điều tra đặc biệt. Cậu nghi ngờ dính vào trọng án mưu sát. Chúng tôi nhận lệnh bắt giữ cậu, hi vọng cậu có thể phối hợp. Lâm Phong chậm rãi đi tới, xuất ra giấy chứng nhận. Khuôn mặt Vương Quốc Duy âm hiểm cười cười, trong khẽ răng rít lên một câu nói: - Tổ đặc biệt điều tra là cái gì, cái gì là án mưu sát? Tôi xem các người lấy cớ để mang tôi đi. Nói xong, Vương Quốc Duy đưa mắt nhìn Hàn Duyệt: - Trên thân của cô nhất định có gắn máy nghe trộm. Các người muốn bắt tôi đến cục cảnh sát, sau đó tìm hiểu chuyện tình về cương thi đúng không? Nói thật cho các người biết, tôi thức sự tới đây báo nguy. Hiện tại các người đối xử với tôi thế này, tôi xin trả lời thẳng, cái gì tôi cũng không biết. Ánh mắt Lâm Phong lạnh lừng, gằn từng chữ một: - Vương công tử, tôi không biết cậu đang nói gì. Nhưng mà tôi khuyên cậu, nên hợp tác với chúng tôi, đó là lối thoát duy nhất cho cậu… Hàn Duyệt cũng âm thầm kinh ngạc. Nói thật, Vương Quốc Duy đoán cũng không sai khác mấy. Lâm Phong nghe được lời nói giữa hai người, lấy cớ tổ điều tra đặc biệt, đem Vương Quốc Duy về cục cảnh sát. Từ sau sự kiện cương thi tại hoa viên Nhã Các, toàn thành phố Thiên Hải luôn kiểm soát hai tư tiếng một ngày. Khả năng hiện tại của cảnh sát chính là tiêu diệt cương thi, xóa bỏ tin tức, làm cho việc này có ảnh hưởng ít nhất. Mà đối với loại sự kiện này, bất kể là cảnh sát hay người Huyền Môn, đều không có mục tiêu chính xác. Dưới tình huống như vậy, Vương Quốc Duy xuất hiện có vẻ rất quan trọng. Hàn Duyệt cũng có chút không rõ, tên công tử quần áo lụa là Vương Quốc Duy, làm sao lại biết được chuyện này. - Thật có lỗi, tôi cũng không biết anh đang nói cái gì… Khóe miệng Vương Quốc Duy cười lạnh: - Tôi chính là một công dân mẫu mực. Các người muốn đắc tội tôi mang đi cục cảnh sát, vậy các người làm một việc sai lầm rồi. Các người tin hay không, chỉ cần một ánh mắt của tôi, các người liền không thể rời khỏi đây. Đương nhiên, các người là người của quốc gia, mạnh mẽ mang tôi rời đi, tôi cũng đành chấp nhận. Nhưng các người có nghĩ tới, làm như vậy có hậu quả thế nào không? Nói thật, hôm nay tôi tới chỗ này, chứng minh tôi đã chuẩn bị chu đáo. Kết quả thế này, tôi cũng đã dự tính qua… - Lâm tổ trưởng… Hàn Duyệt rốt cuộc nói một câu. Lâm Phong cười cười, nhìn về phía Hàn Duyệt nói: - Cô có đề nghị gì sao? Sắc mặt Hàn Duyệt tái nhợt, lấy khí lực rất lớn thốt ra một câu: - Ý của tôi là… - Tôi biết ý tứ của cô, nhưng thế nào hôm nay tôi cũng mang Vương Quốc Duy rời đi… Lâm Phong lạnh lùng cắt đứt lời Hàn Duyệt. Vương Quốc Duy lạnh lùng hỏi: - Vị tổ trưởng này, xem ra anh không thực sự đem mình làm đầy tớ của nhân dân rồi… - Muốn cưỡng chế thì động thủ đi. Nhưng mà tôi nói trước, cái gì tôi cũng không biết… Tôi chỉ là một công dân bình thường. Vương Quốc Duy nhắm mắt đáp lại. - Rốt cuộc cậu muốn như thế? Giọng nói Lâm Phong lạnh lùng chất vấn Vương Quốc Duy. - Rất đơn giản. Vương Quốc Duy nhìn thoáng qua Hàn Duyệt nói: - Tôi chỉ muốn nói chuyện cùng Hàn lão sư… Với anh cái gì tôi cũng không nói. Tôi không hi vọng các người theo dõi tôi… Sắc mặt Lâm Phong xanh mét, chậm rãi giơ tay phải lên… - Ha ha… Lâm Phong khinh thường cười một tiếng: - Hàn đội trưởng, chỗ này giao cho cô. Cô cẩn thận một chút, thằng nhóc này cũng không có gì tốt. - Hừ. Vương Quốc Duy nhìn bóng lưng Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức từ túi áo lấy ra một trang giấy, trên đó viết một địa chỉ: - Tôi viết địa chỉ của cương thi ghi tại tờ giấy này…. Cô đi lập công đi, gặp lại… Bỏ lại tờ giấy, Vương Quốc Duy xoay người đứng dậy. Hàn Duyệt có chút sững sờ, nàng không nghĩ tới Vương Quốc Duy ban đầu có ngữ khí cường ngạnh, bây giờ lại làm như vậy. Sau đó bấm điện thoại cho Lâm Phong.