- Lui lại. Lâm Phong làm ra một quyết định sáng suốt. Nếu chiến đấu với những cương thi này, các chiến sĩ vũ cảnh sẽ hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Nếu so sánh với bị giết, chẳng thà bảo tồn thực lực. Nhìn thấy mấy vũ cảnh lùi lại, cương thi cũng đuổi theo không từ bỏ. - Không được để cho bọn chúng chạy vào chỗ dân cư. Hàn Duyệt có chút nóng nảy. - Tôi biết. Lâm Phong cau mày nói: - Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì được bọn chúng. Những cương thi này hoàn toàn bất đồng so với nhận biết của chúng ta. Những cương thi không có đầu vẫn hoạt động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. - A…. Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên. Hàn Duyệt, Lâm Phong quay đầu nhìn lại, thấy một cuơng thi bị một viên đạn bắn trúng. Sau khi hét thảm một tiếng, sau đó hóa thành vũng máu, biến mất không thấy gì nữa. - Người của tôi đã đến. Đó là đạn diệt ma do Mã gia cũng cấp. Lâm Phong nhất thời thở dài một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Quả nhiên, một đội quân mặc quần áo đen từ bốn phương tám hướng ập tới. Từng loạt đạn diệt ma bắn ra giống như sao băng trông rất đẹp mắt. Mỗi phát đạn bắn trúng, đều là một cương thi bị chết. Chiến đấu lúc này đã nghiêng về một phía, toàn bộ cương thi bên này đã không còn chút phản kháng nào. Sau lưng Hàn Duyệt vang lên những tiếng còi xe cảnh sát đinh tai nhức óc. - Có thể là cục trưởng của chúng tôi đã đến. Hàn Duyệt nói. - Là tôi thông báo. Lâm Phong nhíu mày nói: - Toàn bộ công nhân công trình Tam Kỳ đều bị giết chết, chuyện này rất khó giải quyết. Cho dù ngày hôm nay chúng ta tiêu diệt toàn bộ cương thi, cũng phải đối mặt với phiền toái cực lớn. Cương thi bị trúng đạn diệt ma đều hóa thành hư ảo. Ngày mai, sẽ xuất hiện nhiều dư luận về sự mất tích của công nhân. - Anh muốn cho cục thành phố chùi đít? Hàn Duyệt bình tĩnh nói. - Cũng có thể coi là như vậy. Nhưng mà cô cũng không nên có lời nói thô tục như thế. Lâm Phong nói: - Tôi còn thông tri cho người của Huyền Môn. Tin tưởng bọn họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý. Chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Từ lúc người của Lâm Phong tiến vào, trận đấu đã dồn vào đến bên trong công trình Tam Kỳ, ép cho tác hại xuống đến mức thấp nhất. Cũng may công trình Tam Kỳ còn cách khá xa công trình Nhị Kỳ, cho nên cũng không gây ra náo động quá lớn. Ít nhất, trong lúc công nhân ngủ mê không có bị đánh thức nhiều. Còn những người giật mình thức giấc cũng cho là đứa mất dạy nào nửa đêm đốt pháo. - Tình huống thế nào? Một xe cảnh sát dừng trước mặt Hàn Duyệt và Lâm Phong. Người xuống xe chính là Lưu Tử Kỳ. - Thế cục đã được khống chế. Nhưng tình huống cụ thể phải để cho người Huyền Môn kiểm tra lại. Lưu cục trưởng, tình huống cụ thể tôi không thể nào báo cáo rõ ràng lúc này được. Chúng tôi cần sự trợ giúp của ông. Sau khi chiến đấu kết thúc, nhờ cục thành phố điều tra thân phận của các cương thi này. Nếu bọn họ đều là công nhân của công trường này, vậy phiền cục thành phố ra mặt giải quyết. Lâm Phong nói một hồi. Lưu Tử Kỳ cảm thấy được mình vác mặt tới đây chẳng khác gì đổ vỏ ốc cho người khác. - Tôi đã biết, tóm lại là giúp các người chùi đít… Lưu Tử Kỳ cuối cùng cũng thốt ra một câu. Lâm Phong nghe vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Hàn Duyệt một cái. Hàn Duyệt cười thầm. - Lâm tổ trưởng, việc này sợ không dễ làm. Nhiều người bị mất tích như vậy, hơn nữa tại cùng một công trường… Lưu Tử Kỳ có chút khó xử. - Tôi biết rất khó, vì vậy tôi đã phải trực tiếp liên hệ với Lưu cục trưởng… Lâm Phong dặn dò: - Nếu như sự kiện lần này bị truyền ra ngoài, ảnh hưởng quá lớn, tuyệt đối tôi và ông không thể gánh vác. Vì vậy, Lưu cục trưởng, tôi không quản ông làm thế nào, tóm lại, phải hoàn toàn bảo đảm bí mật vụ việc này. - Được rồi. Lưu Tử Kỳ tất nhiên cũng biết sự việc nghiêm trọng thế nào, gật đầu đáp ứng. Dừng lại một chút, Lưu Tử Kỳ đột nhiên đưa mắt sang nhìn Hàn Duyệt: - Tiểu Duyệt, hoa viên Nhã Các này không phải là tài sản của nhà cô sao? - Đúng vậy. Hàn Duyệt nghe vậy, tay vỗ vỗ ót, làm ra bộ dạng tỉnh ngộ: - Vâng, hoa viên Nhã Các là tâm huyết của cha tôi. Nói tới đây, sắc mặt Hàn Duyệt đột nhiên tái nhợt: - Nhưng mà Lưu cục trưởng, chuyện này không có bất kỳ quan hệ nào với gia đình tôi. Ông phải làm chứng cho chúng tôi. - Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực làm cho ảnh hưởng hạ xuống mức thấp nhất. Nhưng mà tiểu Duyệt, cô phải nói rõ chuyện này với cha cô một lần để còn có tâm lý chuẩn bị. Lưu Tử Kỳ quay sang nhìn Lâm Phong nói: - Hàn Hùng là bạn bè tốt của tôi. Ông ta cũng trải qua không ít chuyện, tuyệt đối cũng không nhỏ hơn chuyện này là bao nhiêu. Tôi nghĩ nói cho ông ấy cũng không có việc gì. - Được rồi. Lâm Phong lên tiếng, liếc nhìn Hàn Duyệt: - Cô thực sự muốn gia nhập tổ của tôi sao? - Không được. Lâm Phong vừa mới hỏi, Hàn Duyệt chưa kịp trả lời, Lưu Tử Kỳ đã mở miệng cự tuyệt: - Lâm tổ trưởng, anh có thể không nên ép tôi vào chân tường. Tiểu Duyệt là do một tay tôi bồi dưỡng. Lời vừa nói ra, không chỉ có Lâm Phong, mà ngay cả Hàn Duyệt cũng chấn động. Lưu Tử Kỳ vừa nói như vậy, chẳng phải nàng là người được chọn làm cục trưởng thành phố sau này hay sao? Mà Lâm Phong hơi kinh hãi, ánh mắt có chút mập mờ. Dừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Kỳ nói: - Lưu cục trưởng, cô ấy cực lực yêu cầu tham gia. Không tin ông có thể hỏi? Lưu Tử Kỳ nghiêm mặt hỏi: - Là thật sao? - Vâng. Hàn Duyệt cẩn thận gật đầu, giọng nói có chút ngập ngừng: - Thực xin lỗi, Lưu cục trưởng. Tôi biết là ngài tốt với tôi, nhưng tôi vô cùng hứng thú với việc điều tra và giải quyết những chuyện tương tự như thế này. Lưu Tử Kỳ nghe vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài. - Sao băng. Lưu Tử Kỳ hô. - Không phải sao băng, mà là người. Lưu Tử Kỳ còn chưa nói xong, ngay tại lỗ tai hắn vang lên một giọng nói. Người này thân mặc một bộ quần áo trắng, thắt cà vạt màu đỏ. Áo mũ chỉnh tề giống như một nhân sĩ thành công. Người này không phải ai khác, chính là người phụ trách liên lạc giữa Huyền Môn cùng với chính phủ, đệ tử liên lạc Phù Hoa. Hắn cùng Lâm Phong, Hàn Duyệt chào hỏi. Sau đó Phù Hoa nhíu mày nói: - Phải để lại một nhân chứng còn sống, nếu không tôi cũng rất khó tìm ra nguyên nhân trong đó. - Yên tâm đi, tôi đã phân phó. Lâm Phong trả lời. Lưu Tử Kỳ sớm nghe nói đại danh Huyền Môn, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc qua đệ tử Huyền Môn. Thấy Phù Hoa trước mắt ăn mặc thế này, hắn như thế nào cũng không nghĩ đây là một cao nhân đắc đạo. Phù Hoa dường như nhận ra nghi hoặc của Lưu Tử Kỳ, cười nói: - Tôi sống ở bên ngoài nên tôi phải ăn mặc cho phù hợp… Ngay lúc này, bốn thành viên trong Lâm Phong tổ áp giải một cương thi đi tới. Ánh mắt Phù Hoa lóe sáng, vội vàng đi tới. Cương thi tuy bị bốn người khống chế, nhưng thân thể không ngừng dãy dụa, ánh mắt vô cùng hung ác. - Nghiệp chướng, còn không ngoan ngoãn. Phù Hoa quát một tiếng, duỗi tay tung ra một tấm linh phù, phong ấn lại. Sau đó, hắn lấy ra một chiếc gương nhỏ, chiếu lên cương thi. Chỉ nghe xoạt một tiếng, trên người cương thi thoát ra một làn khói trắng. - Là tà pháp gây ra. Phù Hoa rất nhanh đưa ra một kết luận: - Hắn vốn là một người bình thường. Chỉ là ba hồn bảy vía bị rút lấy ba hồn, chỉ còn lại khí phách. Người nếu không còn ba hồn, liền mất đi ý thức, biến thành bộ dáng như thế này… Trong số mọi người ở đây, chỉ có Lâm Phong là hiểu được. Hắn dò hỏi: - Phù Hoa đạo trưởng, ngài có biết là người phương nào gây lên? - Không biết. Phù Hoa chau mày nói: - Chuyện lớn như thế này, tôi cũng không dám vội vàng kết luận. Như vậy đi, để cương thi này giao cho tôi, tôi mang về tổng bộ Huyền Môn, sau đó các trưởng lão sẽ đưa ra kết luận. Mặc khác, trong thời gian này, cậu phải luôn luôn liên lạc với tôi. Nếu thành Phố Thiên Hải còn có tình huống tương tự, các người nhất định phải cho tôi biết… - Làm phiền rồi. Lâm Phong nói. - Các người cẩn thận một chút, tôi đi trước. Sau khi có các kết luận của trưởng lão, tôi sẽ thông báo cho anh. Phù Hoa nói xong, một tay nhấc cương thi lên, sau đó ngự kiếm phi hành, lập tức biến mất. Lưu Tử Kỳ có chút mông lung. Hôm nay ông ta tận mắt chứng kiến một màn huyền bí. …………………………………. …………………………………. Sau khi về nhà, Hàn Duyệt đánh thức cha nàng, đem toàn bộ chuyện tại hoa viên Nhã Các nói cho ông ta. Sau khi nghe con gái kể toàn bộ sự việc, vẻ mặt Hàn Hùng vô cùng lo lắng. Hoa viên Nhã Các là tâm huyết của ông ta. Hiện giờ xuất hiện sự kiện cương thi. Nếu chuyện này bị đồn đãi ra ngoài, hoa viên Nhã Các coi như xong đời. Vài chục tỷ đầu tư thành dã tràng xe cát. Việc này có quan hệ đến đại sự của bản thân và gia đình. - Cha, không cần quá lo lắng, chuyện này đã có con cùng Lưu cục trưởng xử lý. Chỉ cần không phải trách nhiệm của Hàn gia chúng ta, chúng ta sẽ không có việc gì. Hơn nữa, Lưu cục trưởng cùng quốc gia đã có quyết định, đem chuyện này cực lực giấu kín, tuyệt đối không truyền ra ngoài… Hàn Duyệt nói. - Con nói như vậy, cha cũng an tâm. Hàn Hùng cuối cũng thở một hơi nhẹ nhõm. - Chờ một chút. Hàn Hùng nhớ ra cái gì, nói với con gái: - Tiểu Duyệt, con xem việc này không phải là do yêu hồ gây ra chứ? - Không có chuyện đó. Trong lòng Hàn Duyệt chấn động, lập tức tự trấn định: - Cha, yêu hồ đã tan thành mây khói, không thể là do ả ta. Con xem chuyện này chỉ là trùng hợp. Chuyện này cha cũng không cần quản, con sẽ xử lý. Cha tạm thời điều tra rõ sự tình gia đình của các công nhân tại công trình Tam Kỳ, phong tỏa tin tức. Đợi tiểu Vũ trở về, để cho cậu ấy giúp chúng ta. Cha nghĩ có được không? - Ừ. Trước tiên cứ vậy đi. Hàn Hùng nói: - Đúng rồi, con định xử lý những người mất tích thế nào? Nếu cần tiền, con cứ nói với cha một tiếng. Nếu cần gánh vác trách nhiệm, cha sẽ tự đứng ra. Những công nhân kia cũng là không may, bọ họ vô tội… - Yên tâm đi, con sẽ xử lý thích đáng. Cha, sự việc là như vậy. Cũng không còn sớm nữa, cha đi ngủ thôi. Con cũng cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm việc. Hàn Duyệt rời khỏi phòng khách, đi lên lầu hai, vào phòng ngủ của mình. Sau khi nằm trên giường, Hàn Duyệt cũng không thể nào ngủ được. Câu nói của Hàn Hùng cha nàng làm cho nàng phải suy nghĩ. Trước mặt Hàn Hùng, nàng cũng không hoàn toàn nói thật. Tuy rằng yêu hồ đã chết, nhưng người sau lưng cũng không có sa lưới. Chuyện lần này, cũng có thể là do hắn làm. Nghĩ đến đây, tâm tư Hàn Duyệt bống nhiên khẩn trương. Theo bản năng, nàng bấm điện thoại cho Long Vũ. - Tút… Tút. Hệ thống phát ra âm thanh không truyền được tín hiệu. Sau đó Hàn Duyệt mới nhớ, Long Vũ đã rời khỏi Thiên Hải. Thở dài một tiếng, Hàn Duyệt nhíu mày. Không biết từ lúc nào, nàng đã có chút ỷ lại vào Long Vũ. Suy nghĩ một chút, Hàn Duyệt đột nhiên phát hiện. Từ khì nàng quen biết Long Vũ, hàng loạt sự việc kỳ bí phát sinh. ……………………………………. …………………………………… Hoan Hỉ lâu, thành Hoành Thủy, Huyền Cảnh. Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai chuẩn bị đi tới chỗ Kim Phượng, bỗng dưng bên ngoài truyền đến một giọng giễu cợt: - Hai vị, muốn đi sao? Không bằng tôi tiễn hai vị một đoạn đường. Giọng nói này là của Mỹ Diễm. Long Vũ khẽ nhíu mày: - Mỹ Diễm. Cô là chấp sự của Hoan Hỉ lâu đúng không? Công tác bảo vệ của Hoan Hỉ lâu các người quá kém, chúng tôi bị tập kích, cô phải bồi thường chúng tôi. - Tôi biết. Mỹ Diễm thản nhiên cười: - Cho nên tôi muốn mời hai người tới một địa phương… - Quên đi, không cần. Long Vũ thấy ánh mắt Mã Hiểu Mai lạnh đi, trong lòng biết có chút quỷ dị, liền lập tức cự tuyệt Mỹ Diễm. Đồng thời, La Lâm truyền đến một cảnh báo: - Chủ nhân, khí tức của cô ta rất giống với một trong những người vây công chị Phượng, có thể chính là cô ta… Long Vũ nghe vậy, lập tức sinh ra cảnh giác. Mỹ Diễm nở nụ cười: - Tốt tốt. Các người nhận ra ta. Nhưng không sao. Cao thủ bên cạnh các ngươi đã bị ta dụ dỗ ra xa chỗ này. Hai tiểu bối các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn theo ta. Nói thật với các ngươi, ta là… - Ngươi là Cửu Vĩ Thiên Hồ.. Long Vũ cắt lời Mỹ Diễm: - Loại hồ ly như ngươi cũng đừng tự cho mình là giỏi. Lần đầu gặp mặt, lão tử đã biết rõ thân phận của ngươi. Nếu ta đoán không sai, người đang lôi kéo chị Phượng chính là Hắc Minh. Ta thấy đống phân cùng với súc vật hợp tác với nhau, quả thật có ý tứ. Nghe Long Vũ nói như vậy, sắc mặt Mỹ Diễm hơi đổi. Trên thực tế, nàng thực không ngờ, ngay cả chuyện giữa mình với Hắc Minh hắn cũng biết. Chẳng lẽ người này cái gì cũng biết? Mỹ Diễm giờ phút này cũng hiểu vì sao hắn không cần nàng mà một mực chọn tiểu Thúy. Thì ra hắn đã sớm đề phòng mình. - Ha ha… Mỹ Diễm khinh miệt cười: - Bản lĩnh của tiểu tử ngươi cũng không tệ, nhưng mà Kim Phượng không có ở chỗ này, xem hai đứa nhóc các người có thể làm được cái gì. Thức thời nhất là thúc thủ chịu trói đi. Tiểu tử, tuy rằng bộ dáng của ngươi không ra gì, nhưng ta cần năng lượng ẩn chứa trong cơ thể ngươi để làm lô đỉnh.. Tính cả ngươi nữa đến giờ ta đã có hai lô đỉnh. - Long Thiên Trạch quả nhiên ở trong tay ngươi. Sắc mặt Long Vũ phát lạnh truy vấn. - Đúng vậy: Dù sao chuyện gì cũng đã xảy ra, Mỹ Diễm dứt khoát không dấu diếm: Long Thiên Trạch quả nhiên là một lô đỉnh tốt, nhưng mà hắn chỉ có thể kiên trì được mười năm nữa, sau đó hắn sẽ chết. Vừa lúc ngươi xuất hiện, ông trời thật sự đối với ta cũng không tệ. Nhóc con là gì của Long Thiên Trạch, chẳng lẽ các ngươi… - Ha ha… Mỹ Diễm dường như minh bạch điều gì, cười nói: - Ta đã biết, ngươi là con trai của Long Thiên Trạch. Ngươi từ chỗ nào nghe được tin tức, lập tức nghĩ cách tới đây cứu lão già đó. Ha ha, hai cha con ngươi ta đều tiếp nhận. Nếu có thời gian, chúng ta chơi trò 3P rất thú vị… - Con ** vô sỉ. Nếu là trước kia, Mã Hiểu Mai không biết cái gì gọi là 3P. Nhưng trong nửa năm gần đây, được Mã Ngọc an bài, nàng nghiên cứu trên inte hoặc hỏi bạn bè. Thậm chí các chị em trong tộc cũng giảng giải cho nàng. Cho nên với cái loại 3P, nàng rất rõ ràng. - Ha ha… Mỹ Diễm xoay chuyển ánh mắt, nói: - Cô gái này trông cũng không tệ. Không bằng chúng ta chơi 4P đi… Long Vũ đem đạo lực tăng lên cực hạn, Thiên Sư pháp kiếm chỉ thẳng vào Mỹ Diễm. - Con hồ ly này, xem ta thu thập ngươi thế nào… Long Vũ biết rõ không địch lại, cũng không lùi bước. Tình huống trước mắt, Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ không buông tha cho bọn hắn. Cho nên chống cự cũng là chết, không chống cự cũng là chết. Chẳng bằng liều mạng một phen. Có lẽ, có thể kiên trì đến lúc Kim Phượng quay lại. Cho tới lúc này, trong lòng Long Vũ chỉ có thể hi vọng Kim Phượng trở về sớm một chút. Tuy nói bọn hắn bây giờ có hai ngươi, nhưng mà năng lực của Mã Hiểu Mai không đáng kể. Bởi vì nàng mới bị trọng thương. Đừng nói là đánh nhau với Cửu Vĩ Thiên Hồ, cho dù là người bình thường cũng có chút khó khăn. Mã Hiểu Mai lúc này đứng dậy, căm tức nhìn Mỹ Diễm, như vậy đã là không tồi rồi. Mỹ Diễm hiển nhiên là đối thủ cường đại nhất mà Long Vũ đã từng gặp, cho nên hắn không chút coi thường. Hắn giơ Thiên Sư pháp kiếm trong tay, đạo lực mênh mông trong cơ thể phát ra, một mũi nhọn kiếm khí bắn ra dài chường bốn thước. - Tiểu thử thối, có dũng khí. Nhưng ngươi có thể đấu với ta sao? Mỹ Diễm khinh thường nói. Long Vũ không trả lời, hàn quang trong mắt lóe ra, cuối cùng huy kiếm trảm về phía trước. Kiếm quang từng trận bén nhọn xé gió đánh về phía Mỹ Diễm. - Ha ha… Mỹ Diễm lạnh lùng cười, thân hình hơi lắc, tại chỗ chỉ lưu lại một tàn ảnh. Nháy mắt nàng xuất hiện cách đó năm thước, tránh thoát công kích của Long Vũ. Kiếm quang sau khi trượt mục tiêu, nổ mạnh trên mặt đất, cát đá bay mịt mù, sương khói tràn ngập. Cùng lúc này, Mỹ Diễm cũng hành động. Không biết từ lúc nào, trên tay nàng cầm một thanh đoản kiếm. Trên thân kiếm khắc một đầu hồ ly dữ tợn. Trên lưỡi kiếm xuất hiện quang mang, hóa thành sao băng, chém tới Long Vũ. Trong lòng Long Vũ kêu to không tốt, nghiêng người né tránh. Nhưng mới tránh vài bước đã bị đối phương chặn đứng. Mỹ Diễm giống như thuấn di, chắn trước người hắn. Đoản kiếm trong tay tạo nên một cỗ huyết sắc đáng sợ, hướng tới Long Vũ công kích. Long Vũ biết Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mặt, hắn không có nửa phần thắng. Vì thế hắn nhanh chóng tránh né, đem thân pháp phát huy cực hạn. Thời gian trước đây, Long Vũ được Kim Phượng huấn luyện, tốc độ đã tăng mấy chục lần. Dù vậy, giờ phút này, cũng có chút chật vật. Lực lượng của Cửu Vĩ Thiên Hồ quá cường đại, làm cho huyết mạch toàn thân nhộn nhạo, da thịt giống như bị dao cắt, vô cùng khó chịu. Dưới tình huống như thế, La Lâm chủ động mở tăng trưởng đạo lực, lực lượng trong cơ thể mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà đối mặt với cao thủ như Cửu Vĩ Thiên Hồ, vẫn quá khó khăn. Cho dù hắn chạy thoát khỏi kiếm quang bao phủ không gian, nhưng cũng bị lực lường mãnh liệt đánh bay ra ngoài.