Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 10 : Ra tay và tới chơi

Khi Tan học ba người Mạc Tử Hàm, Tần Tiểu Du và Trương Phân cùng nhau ra trường học. Thấy Mạc Tử Hàm tự mình đi về phía giao thông công cộng, Tần Tiểu Du có chút lo lắng nói: “Tử Hàm, mình đưa cậu về nhé.” Mạc Tử Hàm cười lắc đầu: “Yên tâm đi mình nhớ được đường. Với lại còn có Trương Phân đi cùng nữa.” Mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Trương Phân bên cạnh, Mạc Tử Hàm khoát tay với Tần Tiểu Du. Vừa lúc đó có một chiếc xe công cộng xe dừng lại ở điểm đứng, Mạc Tử Hàm và Trương Phân bước nhanh lên xe. Trương Phân bỗng nhiên dừng bước giữ chặt Mạc Tử Hàm đang muốn đi vào trong: “Tử Hàm! Cậu… Cậu có thể cho mình mượn một đồng tiền được không?” Mạc Tử Hàm còn sửng sốt thì Trương Phân kéo tay nói: “Mình quên mang vé xe rồi, cậu có thể cho mình mượn một đồng không?” Mạc Tử Hàm mỉm cười lấy ra một đồng tiền xu từ trong túi quần quăng vào thay cô ta. Đôi mắt Trương Phân lộ ra một chút chút đắc ý nhưng không giấu được đôi mắt của Mạc Tử Hàm. Thì ra con ranh này chơi đùa giỡn khôn vặt với mình. Mạc Tử Hàm chọn môi cười đi về cái ghế trống duy nhất cuối xe. Vì đoạn đường này có vẻ đông người nên trên xe lúc này khá chật chội. Trương Phân theo sát phía sau Mạc Tử Hàm. Đến khi nhìn thấy Mạc Tử Hàm ngồi vào cái ghế trống duy nhất Trương Phân lại nói: “Tử Hàm à, chân mình bị đau.” Mạc Tử Hàm ngồi vào chỗ của mình nhìn thoáng Trương Phân đứng trước mặt, cô tiếp tục mân miệng nói nhỏ: “Vừa rồi bị người ta giẫm phải.” Nói xong thần sắc đáng thương nhìn Mạc Tử Hàm. Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi thẳng lưng nhắm mắt nói: “Ngày mai nhớ trả ta một đồng tiền.” Trương Phân sửng sốt kinh ngạc lập tức quan sát Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Hàm trước mắt này thật sự có chỗ nào đó khác thường. Trước đây cô đùa giỡn khôn vặt kiểu này thì chẳng lần nào Mạc Tử Hàm là đối thủ của cô cả, thế là Mạc tử Hàm bị chiếm tiện nghi, còn cô thì cứ đùa giỡn không mệt mỏi. Dường như Mạc Tử Hàm rất quý trọng người bạn là cô, chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với cô. Mà Mạc Tử Hàm mở miệng đòi một đồng này cũng không phải là người keo kiệt gì. Là một học sinh trung học ở cái thị trấn nhỏ, mẹ cô đưa cho cô ngoài làm được cái thẻ ăn căng-tin thì cũng chỉ còn hai đồng tiền tiêu vặt ấy. “Nha.” Trương Phân lên tiếng đáp ứng, không hiểu tại sao suốt dọc đường này cô cũng không dám lên quấy rầy Mạc Tử Hàm nữa. Hai người xuống xe đi theo lan can sông Lan Thành vào khu nhà trệt. Trương Phân đến cửa nhà thì cáo biệt Mạc Tử Hàm, còn Mạc Tử Hàm vẫn tiếp tục đi tiếp về nhà mình. Qua một ngõ nhỏ đi thêm một đoạn đường thì về tới nhà. Ở cuối đoạn đường thẳng Mạc Tử Hàm nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở ven đường. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến lời của Mạc Mộng Dao. Buổi tối bác ba sẽ đến nhà cô, lái xe đến… Cô nhẹ nhàng cười. Cùng lúc đó Mạc Tử Hàm mơ hồ nghe được có tiếng tranh cãi ầm ĩ phía trước, có tiếng đánh đập, tiếng kêu rên của Mạc Quân Bảo và tiếng kêu sợ hãi của Vương Phượng Anh. Nghe tiếng kêu ấy đôi mắt Mạc Tử Hàm ngưng lại bước nhanh xông lên phía trước. Thấy Mạc Quân Bảo bị người quây đánh trước cổng nhà, Vương Phượng Anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngồi ngây ngốc một bên, chỉ là không ngừng hô hoán sợ hãi chứ không dám tiến lên căn ngăn. Những nhà xung quanh đều đóng chặt cửa, đâu thấy có ai ra can ngăn? “Dừng tay!” Mạc Tử Hàm quát lạnh một tiếng làm mấy tên đánh người kia dừng động tác lại. “Là con gái lão Mạc à? Đ** mẹ Mạc Quân Bảo, giám giả đò với bố mày hả, bố bán cả con gái mày đấy!” Tên cầm đầu liếc mắt quan sát Mạc Tử Hàm xong thì cười lạnh và đá một phát vào Mạc Quân Bảo đang ngã trên mặt đất. “Hôm nay mày không giết chết bố! Sớm muộn cũng có ngày bố giết mày!” Mạc Quân Bảo ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu loang lổ hung tợn nói. Vương Phượng Anh nghe vậy kinh hãi tức giận nói: “Quân Bảo!” “Đ** mẹ mày ! Có giỏi thì cứ giết bố đi!” Mạc Quân Bảo vô cùng ưa sĩ diện, cũng có tý cốt khí, bây giờ bị đánh trước mặt vợ mình làm hắn sượng cả mặt. “Ai u, cái đếch gì thế này! Ranh con cũng dám khiêu chiến ông mày sao? Hôm nay cho ngươi biết thế nào là lợi hại?” Người đàn ông cầm đầu cười ha ha lên rồi lạnh lùng nói: “Ông không giết mày đâu, ông cho mày sống không bằng chết!” “Với cái bộ dạng này của mày mà cũng đòi giả đò à? Nếu không phải lão Tam nhà mày, ông đã sớm cho mày một trận!” Mấy tên bên cạnh hô lên một tiếng rồi đòi nhảy lên thu thập Mạc Quân Bảo. Vương Phượng Anh thấy thế kinh hãi, mà Mạc Quân Bảo lúc này đã bị đánh thành mắt mũi xanh tím, nhìn không ra hình người nữa rồi. Nếu còn đánh tiếp, chắc bị đánh chết mất! “Đừng đánh! Các vị đại ca! Đánh nữa sẽ chết người đấy!” Vương Phượng Anh nhân lúc bọn họ chuẩn bị đánh tới vội nhào lên đem Mạc Quân Bảo chắn dưới thân. Mạc Quân Bảo dùng sức đẩy bà ra mắng: ” Đàn bà thối! Các ông đây đánh nhau bà nhảy vào làm gì! Đi đi đi!” Tiếc rằng lúc này ông ta làm sao còn sức lực mà đẩy thân hình cao lớn Vương Phượng Anh ra. Vương Phượng Anh tức giận cúi đầu xuống nói: “Ông câm miệng đi! Chỉ giỏi võ mồm thôi!” Mấy người thấy vậy nhìn nhau, tên lưu manh cầm đầu đến kéo Vương Phượng Anh thì bỗng có người đập vào vai hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, đối diện là đôi mắt bình tĩnh gần sát. Tên kia hoảng sợ lui hai bước vì đối phương tới quá gần hắn rồi. Giây tiếp theo, quả đấm mang theo vô tận lửa giận nện thẳng vào cằm hắn! Tên đàn ông đó ôm cằm rút lui hai bước, Mạc Tử Hàm đang đứng yên bỗng nhiên bước nhanh tiến lên! Mấy người đàn ông xung quanh tức giận chạy lên ngăn cản, Mạc Tử Hàm một tay cầm thắt lưng áo tên đàn ông, một tay dùng lực mạnh đè vai hắn, một cái lắc mình dựa vào đỉnh đầu người đàn ông nhảy qua! Ngay sau đó cô đã đứng ở sau lưng người đàn ông. Cô vươn tay phải đặt đúng vị trí cổ họng. Ngay tại lúc theo bản năng chuẩn bị bóp chặt thì bỗng nhiên Mạc Tử Hàm nhăn mày rút tay lại, sau đó đá một phát vào bụng người đàn ông, làm hắn ngã lăn ra đất! Người xung quanh thấy thế đều sửng sốt không dám tin nhìn Mạc Tử Hàm! Một cô bé mười bốn tuổi mà có được thân thủ lanh lẹ gọn gàng như vậy! Mỗi một động tác của cô, dù là chạy lấy đà, mượn lực, ra quyền hay là nhấc chân, tất cả đều rất nhanh và vững vàng, giống như là đã được đào tạo qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp vậy. “Cút.” Mạc Tử Hàm khẽ mở môi cười lạnh. Mấy người đàn ông đều lăng lăng nhìn cô. Mà chiếc xe hơi màu đen vốn đứng ở cuối ngõ nhỏ lúc này cũng chậm rãi chạy lại. Nhìn thấy có xe lại đây, mấy người liếc nhau nâng tên cầm đầu dậy, phun ra hai câu chửi thề rồi vội vàng rời đi. Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng Mạc gia, một người đàn ông trung niên mặc tây trang bước ra khỏi xe. Dáng người không cao không thấp, nếu nhìn kĩ có thể thấy được có ba phần giống Mạc Quân Bảo. Sau đó đi mở cửa sau xe, đi ra là Mạc Mộng Dao vẻ mặt cao ngạo và một người phụ nữ trung niên ăn mặc đoan chính, cứ như vậy nhìn vợ chồng Mạc Quân Bảo chật vật. Còn người đàn ông tây trang kia thì đưa ánh mắt soi xét nhìn Mạc Tử Hàm. Hết