Đặc Công Manh Phi
Chương 135 : Tiểu Phượng Đào Hoa [5]
“Bịch…”
Thân thể ngã trên mặt đất, Mai Lệnh Dương kịch liệt ho khan, vì sao không chết?
“Vì sao không giết ta? Vì sao? Giết ta a, giết ta ngươi liền báo được thù.” Hắn muốn chết, chết liền giải thoát, hiện tại hắn sống không bằng chết .
“Chết? Không, không, ta bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết, ta muốn cho ngươi sống, liền cho ngươi chết như vậy rất không đáng…”Phi Khê Trần cười lạnh nói.
Vỗ tay, cửa đá mở ra, người hầu xách một thùng nước tiến vào, cung kính đặt ở trước mặt Phi Khê Trần sau đó không tiếng động lùi sang một bên.
“Ngươi…Ngươi..muốn làm gì?” Mai Lệnh Dương cảm giác hàm răng mình đều đang run rẩy, hắn tu vi đã bị phế, liền quyền lợi cắn lưỡi tự sát cũng không có, hôm nay mình đã là cực phẩm phế vật, nam nhân trước mắt nhìn như thiên sứ, thế nhưng hắn biết đó đều là biểu hiện giả dối, nam nhân này so với ác ma còn đáng sợ hơn.
“Làm cái gì? Lập tức ngươi sẽ biết!” Phi Khê Trần thân thủ điểm trụ Mai Lệnh Dương, Mai Lệnh Dương nhất thời không thể động đậy.Toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra.
Mở to mắt sợ hãi nhìn Phi Khê Trần cầm trong tay một cái kẹp, từ từ đưa vào trong thùng.
Phi Khê Trần vẫn bảo trì nụ cười ưu nhã, cái kẹp vói vào trong thùng lại lấy ra, trên cặp có cái gì đó màu hồng…Là , là thủy điệt( con đỉa), đỉa thân hơi bẹp, nhìn kỹ giống hình trụ, thân thể dài khoảng 2-2.5cm, rộng khoảng 2-3mm. Toàn thân đều là màu huyết hồng , lúc này đang đong đưa trên cái kẹp.
Oẹ…Vừa nhìn thấy đỉa, Mai Lệnh Dương trong lòng liền muốn nôn.
Mai Lệnh Dương thân thể không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phi Khê Trần đem đỉa phóng tới trước mặt mình.
“Biết đây là cái gì sao?” Phi Khê Trần cười hỏi.
“Ngươi, ngươi….” Mai Lệnh Dương lắp bắp, hắn đã nói không ra lời.
“Ha hả….Ta nói rồi sẽ để ngươi hảo hảo hưởng thụ mà sống, yên tâm ngươi không chết được, chúng nó sẽ tiến vào thân thể ngươi, chậm rãi…chậm rãi…cắn nuốt máu tươi của ngươi, còn có lục phủ ngũ tạng của ngươi..” Phi Khê Trần thanh âm rất ôn hòa rất trầm thấp, thế nhưng rơi vào trong tai Mai Lệnh Dương liền so với tu la địa ngục còn kinh khủng hơn.
Biến thái, nam nhân này quả thật là cực phẩm biến thái.
Phi Khê Trần đem đỉa phóng tới trên mặt Mai Lệnh Dương.
Đỉa ở trên mặt Mai Lệnh Dương chậm rãi bò đi, rất nhanh đã bò đến mũi Mai Lệnh Dương…
“A…Ngươi giết ta đi, giết ta đi…” Mai Lệnh Dương gào thét, mắt thấy nó từ từ tiến vào lỗ mũi mình, tâm đều nhắc tới cổ họng.
Hưu…Một tiếng, đỉa tiến vào trong lỗ mũi Mai Lệnh Dương.
Phi Khê Trần rất hưởng thụ nhìn một màn trước mắt, tay không nhanh không chậm lại kẹp đỉa lên, phóng ở trên mặt trên thân thể Mai Lệnh Dương…
“Không muốn , không muốn …”
“Hắc, muốn, đợi lát nữa ngươi sẽ rất hưởng thụ!”
Rất nhanh lấy mắt thường có thể nhìn thấy trên thân thể Mai Lệnh Dương có rất nhiều chỗ lồi lên, giống như huyết dịch lưu động trong huyết quản ( mạch máu)..
Thuộc hạ Phi Khê Trần cả đám mặt vô biểu tình đứng im, một màn trước mắt đối người khác mà nói có thể là rất buồn nôn( ghê tởm), thế nhưng đối với bon họ mà nói là quá quen thuộc, ghê tởm hơn bọn họ cũng đã thấy qua.
Nôn…
Mai Lệnh Dương mở lớn miệng nôn mửa, nhưng cái gì cũng nôn không ra..
Đỉa rất dính, một khi nó đã dính muốn vẩy ra rất khó, một khi nó đã tiến vào trong thân thể vậy lại càng nằm mơ…
“Hắc, thế nào? Bản tọa không lừa ngươi đi? Bản tọa nói cho ngươi sống không bằng chết, há có thể lừa ngươi đâu?” Phi Khê Trần ngồi ở trước mặt Mai Lệnh Dương, cử chỉ ưu nhã, nhất cử nhất động đều lộ vẻ cao quý không gì sánh được.
“Biến thái, ngươi đồ biến thái…”Mai Lệnh Dương phẫn nộ mắng, không cho hắn chết, loại hành hạ tinh thần này khiến hắn tan vỡ mà chết, Mai Lệnh Dương không phải chưa từng nghĩ qua chết, thế nhưng mỗi lần Phi Khê Trần đều có thể cứu sống hắn, hắn đã tuyệt vọng.
“Biến thái sao?”Phi Khê Trần sắc mặt trầm xuống.
“So với ngươi, điểm ấy của bản tọa thì tính là gì?” Phi Khê Trần sử một ánh mắt, người bên cạnh lui ra, Mai Lệnh Dương không biết hắn muốn làm gì, thế nhưng trong lòng có một cổ dự cảm bất hảo (không tốt).
Qủa nhiên, rất nhanh Mai Lệnh Dương liền thấy thê tử cùng nữ nhi bị dẫn đến.
“Lão gia…” Mộ Thanh Liên khi thấy bộ dạng lúc này của Mai Lệnh Dương liền hét to.
“Cha…”Hai tỷ muội Mai Tinh Tinh, Mai Thiên Thiên khóc hô.
Mai Lệnh Dương nhìn Phi Khê Trần quát:”Phi Khê Trần ngươi có chiêu gì liền đối phó một mình lão phu là được, vì sao còn liên lụy đến thê nhi ta? Súc sinh, ngươi đồ súc sinh! Các nàng là vô tội.”
“Vô tội sao? Mai Lệnh Dương ngươi hiện tại biết các nàng là vô tội, vậy những người bị ngươi hại chết đâu?” Phi Khê Trần hai mắt lộ ra thị huyết quang mang, 20 năm trước chỉ cần có một chút quan hệ với Phi gia mọi người đều phải chết, lẽ nào bọn họ nên chết?
Mai Lệnh Dương chỉ cảm thấy yết hầu tắc nghẹn, bị một câu nói của Phi Khê Trần khiến cho không thể nói được, đây chẳng lẽ chính là người đang làm trời đang nhìn? Nhân quả tuần hoàn?( làm việc tốt thì luôn được kính trọng, làm việc xấu thì bị trời phạt)
“Phải như thế nào ngươi mới có thể buông tha các nàng?” Mai Lệnh Dương thanh âm khàn khàn vang lên.
“Buông tha? Nằm mơ!” Phi Khê Trần ngồi lại trên ghế, ra hiệu cho thuộc hạ có thể bắt đầu rồi.
Qủa nhiên cảnh tượng đồng dạng, chỉ là nhân vật thay đổi mà thôi, những gì Mai Lệnh Dương phải chịu hiện tại đổi thành thê tử cùng nữ nhi hắn.
“A…Không muốn…không muốn..”
“Oẹ…nôn…”
Tiếng khóc la, tiếng nôn mửa, vang lên trong địa lao yên tĩnh, Phi Khê Trần ưu nhã ngồi ở chỗ kia,giống như đế vương cao cao tại thượng, có quyền chưởng quản sinh tử giống nhau, tà mị mà mê người
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
32 chương