Đặc Công Manh Phi

Chương 113 : Mộc Lão Gia Tử Đột Phá!

“Sai, chí tôn nhị phẩm, hì hì.” Vậy là tốt rồi chí ít y cùng nàng không phải là kém quá xa. “Muội dự định đối phó Mai gia như thế nào?” Phi Khê Trần ôm thân thể Mộc Nghiên càng chặt. “Gậy ông đập lưng ông, trời làm bậy còn có thể tự làm bậy không thể sống.” Mộc Nghiên híp mắt, nàng muốn cho người Mai gia phải nhận được kết cục thảm hại, một kích phải giết không còn một người sống. Phi Khê Trần thưởng thức tóc Mộc Nghiên, hai mắt đối diện đôi mắt kiên định của Mộc Nghiên nói: “Bất luận muội muốn làm gì ta đều làm cùng muội, nếu như muội muốn xưng bá thiên hạ, như vậy ta sẽ vì muội huyết tẩy thiên hạ, nếu như muội muốn tay chạm vào ánh mặt trời, như vậy ta cũng sẽ cùng muội cùng rửa sạch tất cả máu tanh, nắm tay tiếp nhận ánh mặt trời rửa tội, cùng trời cuối đất muội ở đâu, ta liền ở đấy.” Mộc Nghiên toàn thân giống như điện giật, nàng chỉ cho rằng Phi Khê Trần đối mình chỉ là đơn thuần hảo cảm mà thôi, không nghĩ đêm nay lại nghe đến mấy lời này, có này mấy câu đủ rồi, thực sự đủ rồi, nàng này linh hồn cô đơn cảm thụ được vô cùng ấm áp, lúc này bao vây lấy nàng, làm cho cả người đều hạnh phúc. Ngẩng đầu lên, hướng môi Phi Khê Trần, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên, Mộc Nghiên nói: “Ta giao linh hồn cho huynh, huynh hãy bảo quản thật tốt!” “Nha đầu, tiểu nha đầu của huynh, đời đời kiếp kiếp thà phụ trời cao không phụ muội.” ——— Thư phòng lão gia tử. “Cháu ngoan, lão già kia sao không có tới?” Lão gia tử bất động thanh sắc hỏi, ngày đó chuyện tình hắn càng nghĩ càng không thích hợp, nếu như lão già quỷ y kia tới sao chưa có tới tìm mình? “A…” Mộc Nghiên nhất thời không biết phải trả lời thế nào, là thành thật trả lời sao? Hay là? “Bạch y nhân ngày đó là cháu.” Không cần Mộc Nghiên trả lời, lão gia tử đã biết đáp án. “Gia gia…” Mộc Nghiên không muốn gạt gia gia, thế nhưng, quên đi, vẫn là nói rõ với gia gia. Mộc Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, gia gia người ngày đó là cháu.” “Vậy con phượng hoàng huyền thú?” Nếu như người kia là cháu mình, thế nhưng ngày đó huyền thú lão tận mắt thấy. “Dạ, là Tiểu Phượng.” Mộc Nghiên nói bước chân lùi ra sau mấy bước. Phanh, lão gia tử cái mông rơi xuống cái ghế: “Tiểu, Tiểu Phượng, tiểu gia hỏa kia lại là huyền thú…” Lão gia tử không tin nhu nhu lỗ tai, lão sợ mình xuất hiện huyễn thính. (huyễn = ảo giác, thính = nghe) Mặc dù lão cũng có đoán được thân thể Tiểu Phượng, thế nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Phượng mới sáu tuổi , ặc… Huyền thú hóa thành hình người không phải đều rất to lớn sao? Đều là da dày thịt béo, thân cao đều hơn hai thước, thế nhưng Tiểu Phượng… “Nói ra dài lắm, như vậy như vậy…” Mộc Nghiên đem chuyện gặp Tiểu Phượng từ đầu tới cuối cùng lão gia tử giảng giải một phen, một hơi nói xong, Mộc Nghiên đã thấy gia gia hóa đá. Nửa ngày lão gia tử mới lắp bắp nói: “Vậy tu vi hiện tại của cháu là chí tôn nhị phẩm.” “Dạ.” Mộc Nghiên xấu hổ sờ sờ mũi, chí tôn nhị phẩm tính cái gì? «Phi thiên độn địa công» của nàng mới gọi là lợi hại đâu. “Lão già kia lại có thể cho cháu trong mười năm đột phá chí tôn, chậc chậc lão phu vẫn thật không thể tin được, nghĩ năm đó lão gia kia cũng là ở 45 tuổi mới đột phá.” “Hì hì, đó là cháu thông minh, gia gia người đến cấp 7 huyền khí dừng lại đã bao lâu?” Mộc Nghiên hỏi. Lão gia tử cười cười, sờ sờ râu, nhìn Mộc Nghiên từ ái nói: “Đã năm năm, xem ra gia gia kiếp này là không có cách nào đột phá.” Mộc Nghiên cười cười, năm năm, được rồi, nàng có thể giúp Tiểu Phượng đột phá như vậy giúp gia gia đột phá cũng nhất định có thể đi, như vậy Mộc gia là có hai người chí tôn. “Gia gia, người chờ con một chút.” Mộc Nghiên nói xong liền biến mất ở lão gia tử trước mặt. Lão gia tử nhìn cửa còn đang đóng chặt, mục trừng khẩu ngốc (mục trừng: trợn mắt, khẩu ngốc: không nói được gì, ngẩn ngơ), cháu gái bản lĩnh này có thể so với lão già kia mạnh hơn nhiều. Mộc Nghiên trực tiếp vận khí độn thuật muốn đi tìm Phi Khê Trần, ở trong phòng Phi Khê Trần tìm được y, sau đó liền kéo Phi Khê Trần hướng thư phòng lão gia tử đi. Phanh, cửa thư phòng bị phá khai, Mộc Nghiên kéo Phi Khê Trần tiến đến. “Mỹ nhân huynh hộ pháp cho ta, ta muốn giúp gia gia đột phá.” “Ừ.” Phi Khê Trần gật đầu thân thể trực tiếp bay đến trên mái nhà thư phòng, thân thể ngồi xếp bằng, thần thức thuộc về chí tôn tam phẩm tản mát xung quanh. Mộc Nghiên để lão gia tử ngồi xuống, sau đó vận khởi huyền khí… Tiếp đó Mộc Nghiên vận khởi «Phi thiên độn địa công», thiên địa linh khí từ trong lòng bàn tay nàng cuồn cuộn không ngừng hướng lão gia tử theo cổ tay đưa đi vào. Ban đầu lão gia tử rất khó chịu, thế nhưng sau một lúc liền cảm giác được một cỗ linh khí hoàn toàn mới dũng mạnh đi vào thất cân tám mạch (Cân: gân, cốt), đó là thiên địa linh khí thiên nhiên thuần khiết. Lão gia tử không dám chậm trễ, đem này thiên địa linh khí toàn bộ hấp thu, thân thể gân mạch mở rộng, tiếp đó ở trong thân thể bay nhanh chuyển động, lục phủ ngũ tạng quặn đau, lão gia tử cắn răng chịu đựng, đau đớn này là cần thiết, nếu như thừa nhận không nổi những đau đớn này, như vậy đối mặt chính là tẩu hỏa nhập ma. Mộc Nghiên đem tay kia khoát lên trên cổ tay gia gia. Hai bên thiên địa linh khí đưa vào trong cơ thể gia gia, giúp gia gia giảm bớt đau đớn. Hiệu quả rất tốt, lão gia gia giữa đôi lông mày nhăn lại đang từ từ giãn ra, mà trên đỉnh đầu hắn huyền khí đầu tiên là phấn hồng sắc (màu hồng nhạt), tử hồng sắc (màu mận), hồng sắc. Huyết hồng (màu đỏ tươi), mới đến đạm ngân sắc (màu bạc nhạt), ngân hoàng sắc (hoàng: vàng -> bạc ánh vàng), màu trắng bạc sau đó biến thành ngân sắc lóe sáng phát ra thẳng hướng trời cao… Trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. Từng nhà đều mở cửa sổ, đứng ở trên đường lớn nhìn bầu trời được bao trùm bởi huyền khí màu bạc…