Đặc Công Manh Phi

Chương 112 : Nàng Là Một Câu Đố

Thế nhưng cái đồ kia nàng nhớ kỹ giống như là nàng khi còn bé lúc buồn chán dùng dược của lão đầu luyện ra. Bỗng nhiên nhớ đến lời Mai Tinh Tinh vừa nói, vì nàng báo thù? Lẽ nào con rùa trên mặt nàng ta là Mộc gia làm? Nha, nàng trở về nhất định hỏi một chút ai có tài như vậy, nàng nhìn rất sảng khoái. “Phụ thân, Thiên Vũ đế quốc cùng Lịch Á đế quốc phái người đưa mật hàm đến, hỏi chúng ta vì sao không có hành quyết Mộc gia, còn có bảo chúng ta nhanh nhanh khởi binh, bọn họ toàn lực hỗ trợ, còn có chính là phụ thân ngươi đáp ứng chuyện cắt đất bọn họ nói hiệp ước đã định ra rồi, chờ con dấu của người.” Nhi tử Mai Lệnh Dương – Mai Chính Phi nói. “Hừ, lần này lão phu bị thương, cẩu hoàng đế kia đến bây giờ một câu cũng không có nói, lão tử để hắn sống thêm vài ngày, hồi âm nói năm ngày sau lão phu muốn xem đến bọn họ thành ý.” “Ta đã biết.” “Lão gia, lúc này đây nhất định phải đem Mộc gia giết gà chó cũng không tha, lúc trước bọn họ đem mặt Tinh nhi hủy, cẩu hoàng đế lại đứng ở bên phía bọn họ, hừ hiện tại để bọn họ trước dùng máu chuộc tội cho Tinh nhi đáng thương của ta.” Lão bà Mai Lệnh Dương nói. Chậc chậc, cả nhà này đều là lòng dạ hiểm độc, quả nhiên người một nhà giống nhau, Mộc Nghiên đang âm thầm liên tục lắc đầu, muốn cho người Mộc gia chết, như vậy kết quả chỉ có một, trước trải lộ đi, đường đi hoàng tuyền đang chờ các ngươi đấy. “Phụ thân, hôn sự kia của nữ nhi làm sao bây giờ? Nữ nhi…” Mai Thiên Thiên giẫm chân rất là không nghe theo, thái tử phi của nàng ta. “Thiên nhi, sao con ngốc như vậy? Chờ cha làm hoàng đế, ngươi còn lo lấy không được thái tử? Đến lúc đó đừng nói thái tử, con muốn gả hoàng đế đều được.” Mai Tinh Tinh nhìn Mai Thiên Thiên khuôn mặt mỹ lệ ánh mắt đố kỵ được nàng ẩn dấu hoàn mỹ không dấu vết, lúc trước bị hủy dung sao lại là mình? Mà không phải là nàng ta? Lúc đó rõ ràng là nàng ở trước mặt hoàng đế đối Mộc Nghiên vô lễ, vì sao Mộc gia không trả thù nàng ta? Trái lại báo thù mình? Ở trong lòng Mai Tinh Tinh, nàng ta vẫn cho rằng, mình bị hủy dung nguyên nhân chính là bởi vì Mai Thiên Thiên, nàng ta làm kẻ chết thay, biểu hiện ra nhìn như không có gì, nhưng trong lòng nàng ta hận không thể giết Mai Thiên Thiên tiện nữ nhân này, đều là nàng ta, làm cho nàng không mặt mũi gặp người. Nàng ta một chút cũng không ngờ bởi vì đánh Mộc Nghiên kia một cái tát biến thành hình dạng nàng ta như bây giờ, nàng ta cho rằng của nàng cái tát kia một chút cũng chưa từng sai. Lời nói kế tiếp Mộc Nghiên đã không có hứng thú nghe tiếp, trực tiếp bỏ đi. Đi về phía thư phòng Mai phủ. Mà ngay lúc Mộc Nghiên vừa đi đến cách thư phòng không xa thì thần thức cảm nhận được bên trong phòng có người, hơn nữa người này tu vi —- chí tôn nhị phẩm, chẳng lẽ là… Mộc Nghiên rất nhanh đi qua, được vây giữa trạng thái độn thuật (giống tàng hình) Mộc Nghiên trực tiếp đi đến cửa thư phòng, quả nhiên thấy một thân ảnh màu đen. Thân ảnh màu đen kia đang ở trước bàn đọc sách nhìn mật hàm trong tay. Mộc Nghiên đi đến trước bàn, phát hiện hắn cầm trong tay chính là chứng cứ chính xác Mai Chính Phi nói Mai Lệnh Dương cùng hai quốc gia cấu kết. Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Mộc Nghiên khóe miệng dương lên, không nghĩ tới hắn cùng mình nghĩ như nhau, hai người đều xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa cũng vì cùng một việc. Mộc Nghiên đột nhiên muốn đùa giai, ở bên tai bóng đen thổi một hơi. Bóng đen thân thể cứng lại, ngồi ở kia vẫn không nhúc nhích trong miệng nói: “Ai?” “A…” Mộc Nghiên khẽ cười một tiếng, không nói tiếng nào, bỗng nhiên cảm nhận được có nhiều người tiến đến quay sang bên tai bóng đen nói: “Đi mau, có người tới.” Bóng đen sửng sốt, thanh âm này… Thế nhưng vừa nghĩ đến lời nàng nói liền bật người dậy đem đồ vật xếp lại hảo sau đó quay sang không khí nói: “Theo ta đi.” Mộc Nghiên nở nụ cười, không tiếng động đi theo bóng đen kia rời đi. Bóng đen mới phi thân lên mái nhà liền nhìn thấy Mai Chính Phi mang theo người đi đến. Vì vậy từ mái nhà rời đi, trực tiếp hướng rừng phía sau bay đi. Tới trong rừng, bóng đen đi vào đình lý trong rừng kéo khăn che mặt xuống. Dung nhan yêu nghiệt kia chính là Phi Khê Trần. Phi Khê Trần nhìn người còn không có hiện thân lắc đầu nói: “Nha đầu, muội còn muốn ẩn thân đến khi nào?” Ở thư phòng nghe được thanh âm y chỉ biết người nọ chính là Mộc Nghiên. “Hi hi hi hi…” Trong không khí một chuỗi tiếng cười thanh thúy vang lên, Mộc Nghiên bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng Phi Khê Trần. Thực là đem Phi Khê Trần hù dọa, sau đó ôm chặt thân thể Mộc Nghiên, trách cứ nói: “Tối như vậy muội đi làm gì? Chuyện có ta giải quyết là được.” Phi Khê Trần không hỏi Mộc Nghiên về tuyệt kỹ kia mà trách cứ Mộc Nghiên một người chạy đến Mai phủ, lo lắng an toàn của nàng. Mỗi người đều có bí mật thuộc riêng mình, tiểu nha đầu của y không muốn nói, như vậy y cũng sẽ không hỏi, ngày nào đó nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói, đây là ý nghĩ của Phi Khê Trần, y hiểu Mộc Nghiên. Mộc Nghiên nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cổ Phi Khê Trần: “Huynh cũng thế, huynh có thể đi vì sao ta không thể đi, hơn nữa ta đi còn an toàn hơn huynh nhiều.” “Muội ấy…” Phi Khê Trần sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Mộc Nghiên. “Sau này không cho phép rời khỏi ánh mắt ta, muốn làm chuyện gì ta làm cùng muội.” Phi Khê Trần bỗng nhiên phát hiện tiểu nha đầu của y là một câu đố, bất quá y có rất nhiều thời gian tới vạch trần những câu đố kia. “Được!” Mộc Nghiên ở trong lòng Phi Khê Trần cười ngọt ngào, ăn đậu hũ của mỹ nhân là rất thỏa mãn. “Nha đầu, thực lực thật sự hiện tại của muội là như thế nào?” Cái khác không hỏi, thế nhưng huyền khí này đều không phải là bí mật gì, trước xem tiểu nha đầu tu vi đến đâu? Nếu như vượt qua y, như vậy y càng phải nỗ lực. “Huynh đoán đi.” Mộc Nghiên nghiêng đầu, nghịch ngợm cười. “Chí tôn tứ phẩm?” Đừng trách Phi Khê Trần vì sao nói như vậy, mà là y hiện tại là chí tôn tam phẩm , thế nhưng y hoàn toàn không làm được như Mộc Nghiên cái loại khả năng ẩn thân kia. Hơn nữa đến nay y cũng không nghe nói qua huyền khí đại lục có ai có thể ẩn thân, Mộc Nghiên là ngoại lệ, là kỳ tích…