Đặc công hàn phi
Chương 27 : 26: tuần phủ đại nhân
“Điều tra ra ai là người tung tin đồn chưa?!” Giọng nói lạnh lùng, Bạch Vân Hoài có chút buồn bực, rốt cuộc là kẻ nào có thù hận với hắn mà lại ra tung ra tin đồn nhảm như thế này?!
Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Vân Hoài vẫn không thể đoán được là ai, dù sao bước lên địa vị ngày hôm nay tất nhiên sẽ có chút thủ đoạn, cũng sẽ đắc tội với khá nhiều người, những người đó trả thù cũng không thể tránh khỏi!
Bất quá hắn thật sự hận người tung tin đồn này, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không trách phạt hắn, cắt một năm bổng lộc của hắn. May mắn là cắt một năm bổng lộc thôi, chứ không phải muốn cái mũ ô sa trên đầu hắn!
“Thuộc hạ chưa điều tra ra ạ!” Hắc y nhân cung kính trả lời.
“Thật sự là đồ vô dụng!” Bạch Vân Hoài nghe vậy, nhịn không được mà mắng.
Người ta nuôi thuộc hạ như thế nào, chỉ trong một canh giờ là điều tra ra tất cả sự việc, vậy mà hắn nuôi thuộc hạ, đã một đêm mà chưa tra ra được gì! Thật sự quá vô dụng!!!
Ánh mắt rơi vào giấy tuyên thành trên bàn, đột nhiên hắn không khỏi nghĩ đến Tổ chức tình báo lớn khắp thiên hạ - Nhã Các! Nếu ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không tra ra là ai thì hắn có lẽ phải nhờ đến Nhã Các rồi!
“Ta không cần biết ngươi nghĩ cách gì, nhưng hãy khiến Nhã Các Các chủ nhận cuộc giao dịch này!”
Lời nói của Bạch Vân Hoài khiến hắc y nhân đứng hình, hắn nhịn không được mà run rẩy khóe miệng:
“Chủ tử, Nhã Các Các chủ được mệnh danh là thần long kiến thủ bất hiện vĩ*, so với Môn chủ La Sát Môn còn khó gặp hơn, thuộc hạ làm sao có thể tìm thấy?!”
*Thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bạch Vân Hoài nhíu mày, hắn tất nhiên biết Nhã Các Các chủ cực kì khó tìm, nhưng nếu không điều tra ra được ai đứng sai sự việc này thì hắn làm sao có cách phòng bị với đám người đó?!
Bọn họ đang chờ lấy chiếc mũ ô sa trên đầu hắn đây này! Hắn tất nhiên sẽ không để bọn họ thành công, vì vậy dù bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra người tung tin đồn nhảm này!
“Ta mặc kệ, cho ngươi ba ngày, tìm và thương lượng với Nhã Các Các chủ về cuộc giao dịch này. Nếu ngươi không làm được...” Bạch Vân Hoài lạnh lùng nhìn hắc y nhân, có thể hắn không thể quản được hậu viện nhưng hắn đường đường là Thừa tướng, tất nhiên sẽ không ngu ngốc!
“Thuộc hạ tuân mệnh…” Hắc y nhân cảm thấy cuộc đời của hắn sắp kết thúc, đừng nói không vòng ba ngày tìm được Nhã Các, thậm chí mười ngày hay một tháng cũng chưa hẳn đã tìm được!
Trụ sở Nhã Các ở nơi nào mọi người đều không biết, huống chi là tìm Nhã Các Các chủ! Mà giang hồ chẳng ai biết Nhã Các Các chủ là nam nhân hay nữ nhân, nếu nói là nam nhân thì cái tên Nhã Các thật sự quá nữ tính, nếu nói là nữ nhân thì lại không có người nào tin.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Vân Hoài đưa mắt nhìn hắc y nhân, ra hiệu cho hắn.
Đợi sau khi hắc y nhân rời đi, Bạch Vân Hoài mới mở miệng lên tiếng:
“Có chuyện gì?!”
“Lão gia, không xong rồi, Tuần phủ đại nhân đến!” Giọng nói truyền đến có chút run sợ, Tuần phủ đại nhân hôm nay đến đây chắc hẳn là liên quan đến sự việc tối qua đây mà!
“Cái gì?!” Bạch Vân Hoài giật mình đứng bật dậy, vội vàng lao ra ngoài.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tại sao Tuần phủ lại đến đây?! Là sự việc tối hôm qua hay...
~~~
Bạch Tử Linh chăm chú ăn bữa sáng mà Lạc Hàm đem đến.
Gấp một miếng bỏ vào miệng, cảm giác hoà tan trong miệng thật sự rất ngon! Món ăn này coi bộ không tệ, rất giống với món ăn ở Phong Nguyệt Lâu!
“Lạc Hàm ngươi mua đồ ăn sáng này ở Phong Nguyệt Lâu à?!”
Ánh mắt rơi vào người Lạc Hàm. Món ăn ngon như vậy chắc chắn chỉ có ở Phong Nguyệt Lâu! Bất quá sớm như vậy Phong Nguyệt Lâu đã mở cửa rồi ư?!
“Vâng! Nô tì đã đến đó mua, xem như là... Món quà đặc biệt cho tiểu thư!” Lạc Hàm gật đầu, mặt biểu tình lạnh lùng, dường như nàng không phải người làm những chuyện đó.
Bạch Tử Linh gật đầu, hài lòng với biểu hiện của Lạc Hàm.
Đột nhiên lúc này một bóng người xông vào, tà áo xanh bay phấp phới, người đó không ai khác chính là Thanh Nhi!
“Tiểu thư, tiểu thư... Không xong rồi …” Thanh Nhi chạy như lao vào phòng, miệng không ngừng nói “không xong”!
Sáng sớm dậy đã nghe Thanh Nhi nói như vậy, người có tâm trạng tốt cách mấy cũng không khỏi trầm xuống.
“Tiểu thư…” Thanh Nhi lo lắng nhìn nàng, bộ dạng khiến Bạch Tử Linh có chút khó hiểu.
“Có chuyện?!” Nhìn bộ dạng này của Thanh Nhi, không phải chuyện này có liên quan đến nàng chứ?!
“Lão gia... Lão gia cho mời người…”
Bạch Vân Hoài?!
Bạch Tử Linh nhíu mày, hắn cho mời nàng làm gì, chẳng lẽ giống như lần trước tìm được đứa con thất lạc hay là muốn nạp thiếp nữa?! Hắn muốn nạp thiếp hay nạp thê thì liên quan gì đến nàng?! Cho mời nàng làm gì, thật lạ phiền phức!
“Lần này hắn lại tìm gặp đứa con thất lạc nữa à?!” Nếu là như vậy thì Bạch Vân Hoài thật sự là ngựa đực! Ra ngoài một lần liền mang về một đứa con, ừ, khả năng sinh sản so với ngựa đực đúng là tương đối!
“Không ạ...” Thanh Nhi có chút không hiểu câu hỏi của tiểu thư, con thất lạc bộ dễ tìm lắm sao, ra ngoài một lần liền tìm được á?!
“Vậy hắn muốn nạp thiếp?!”
Tiếp nhận nước muối của Lạc Hàm, Bạch Tử Linh súc miệng.
“Không ạ!” Thanh Nhi lắc đầu, nàng đâu có nghe mọi người trong phủ chuẩn bị hay bàn tán gì về việc lão gia sắp nạp thiếp?!
“Hắn tìm ta làm gì?!”
Bạch Tử Linh nhíu mày, không phải tìm được con thất lạc, cũng không phải nạp thiếp, vậy hắn tìm nàng làm gì?!
“Tuần phủ đại nhân đến, nói là điều tra vụ án tối qua, nên lão gia cho mời tất cả mọi người đến đại sảnh…”
“Tuần phủ đại nhân?!”
“Nghe nói Tuần phủ đại nhân này là người liêm chính, chỉ nhìn việc không nhìn người nên rất được Hoàng thượng trọng dụng!”
Bạch Tử Linh trầm ngâm, hoá ra tìm nàng là do sự việc tối qua. Nhưng nàng thật sự có chút bất ngờ, Tuần phủ đại nhân này đến nhanh ngoài dự kiến!
“Vậy chúng ta sẽ qua đó!” Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn Lạc Hàm, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: “Lạc Hàm ngươi ở đây…”
Tối qua sắc trời tối có lẽ sẽ không ai phát hiện nha hoàn của nàng lại thêm một người, nhưng hiện tại là ban ngày không muốn phát hiện cũng khó. Mà nàng còn chưa muốn Lạc Hàm bị phát hiện nhanh như vậy, ở trong Linh Viên Lạc Hàm xem như an toàn dù sao viện của nàng cũng chẳng ai có hứng thú!
Lạc Hàm gật đầu hiểu ý, dù sao không có nàng Bạch Tử Linh cũng sẽ có cách xử lý.
~~~
Khi Bạch Tử Linh đến trước cửa đại sảnh thì gặp phải Tam phu nhân đang đi đến, thật là... Trùng hợp!
“Tam tiểu thư, người cũng đến đại sảnh à?!” Tam phu nhân mặc lam y dịu dàng, trên váy thêu hình đóa hoa sen chớm nở, nhìn vô cùng xinh đẹp. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, hai mắt có chút quầng thâm khó che giấu, nở một nụ cười rực rỡ như ánh ban mai.
Bạch Tử Linh gật đầu: “Đúng vậy…”
Thái độ của Tam phu nhân so với tối qua thật sự là khác nhau một trời một vực, khiến nàng không khỏi nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ! Nhưng Bạch Tử Linh tất nhiên sẽ không ngây thơ như vậy, chỉ sợ Tam phu nhân có bí mật không thể nói, mà Tứ phu nhân lại chạm vào cấm kị đó của nàng ta!
“Vậy cùng vào đi…” Tam phu nhân cười ôn hòa, ánh mắt rơi vào người Thanh Nhi phía sau Bạch Tử Linh.
Tối qua nàng còn thấy một nha hoàn khác nữa cơ mà, chẳng lẽ là nàng nhìn nhầm?!
“Được!” Ánh mắt nàng nhìn Tam phu nhân tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc vào trong mọi người trong đại sảnh đều đưa ánh mắt nhìn nàng và Tam phu nhân, sau đó lại cúi đầu tỏ vẻ không quan tâm, nàng cùng Tam phu nhân đến vị trí của bản thân ngồi xuống.
Đợi khoảng một khắc, nha hoàn bên cạnh Tứ phu nhân đến thông báo là Tứ phu nhân bị hoảng sợ quá độ, hiện tại không tiện hỏi chuyện. Bạch Vân Hoài nghe cũng chẳng nói gì, cho nha hoàn lui xuống.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy xin Thừa tướng đại nhân cùng Thừa tướng phu nhân và mọi người ở đây cho Trần mỗ được phép hỏi chuyện.”
Bạch Tử Linh đưa mắt đánh giá người vừa mở miệng, hắn ngồi bên dưới Bạch Vân Hoài, một thân lam bào, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, nhìn tuổi không lớn, tầm hai mươi mấy ba mươi, nhưng ánh mắt sắc bén, đúng như lời Thanh Nhi nói, người này nhìn việc không nhìn người!
“Tuần phủ đại nhân khách khí, có việc cứ hỏi!” Bạch Vân Hoài khoác tay, bộ dạng bình tĩnh nhìn Tuần phủ đại nhân. Mặc dù không biểu hiện nhưng ánh mắt hắn quả thật là đang hiện lên tia lửa điện.
Thật không biết kẻ nào giật dây đằng sau khiến Hoàng thượng phải hạ lệnh cho Tuần phủ đại nhân điều tra án!
“Làm phiền mọi người hãy kể đầu đuôi mọi chuyện…” Tuần phủ đại nhân gật đầu, hướng mọi người nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai muốn mở miệng nói, nhớ đến cảnh tượng tối qua thật sự là sợ đến run người!
“Hay là để ta nói trước đi?!” Tam phu nhân mở miệng, trong phút chốc ánh mắt mọi người đều rơi trên người nàng.
Tuần phủ đại nhân gật đầu: “Mời phu nhân…”
“Là thế này, tối qua ta nghe thấy tiếng hét nên cùng nha hoàn ra ngoài xem thử, lúc này Thúy Nhi cũng đã đến viện của ta…” Tam phu nhân không nhanh không chậm tường thuật lại mọi chuyện.
Tuần phủ đại nhân nhìn Bạch Phỉ Thúy, cố ý hỏi: “Tại sao Nhị tiểu thư lại đến phòng Tam phu nhân nhanh như vậy?!”
Ánh mắt lộ ra nghi ngờ rõ ràng, khiến mọi người nhìn Bạch Phỉ Thúy bằng ánh mắt kì lạ, dường như nàng chính là hung thủ giết người!
“Bởi vì tối qua ta thấy ác mộng, đồng thời cũng nghe thấy tiếng hét nên giật mình tỉnh dậy, sau đó ta qua phòng di nương xem thử…” Bạch Phỉ Thúy không hề bối rối trả lời khiến Tuần phủ đại nhân gật đầu.
“Mời nói tiếp.”
“Kế đó ta cùng di nương đi về phía đại sảnh, đến hoa viên thì lại gặp Tam tiểu thư cùng Tứ phu nhân.”
Tuần phủ đại nhân liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt không hề khinh thường hay chán ghét mà đơn giản chỉ là một cái liếc mắt. Điều này khiến hảo cảm của nàng đối với hắn tăng thêm vài phần.
Tuần phủ đại nhân mặc dù đã nghe nhiều lời đồn đại về Tam tiểu thư phế vật này, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Hôm nay được gặp quả thật khác xa lời đồn, mặc dù gương mặt xấu xí nhưng hắn vẫn có thể thấy được khí chất của nàng... Xem ra lời đồn thật không đáng tin!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
52 chương
150 chương
11 chương
48 chương