Đặc công hàn phi

Chương 115 : Đêm khuya đột nhập tử phủ (5)

Từ chỗ địa lao đến thư phòng Tử Sở vốn không gần, sau khi tách ra hộ vệ Giáp lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó, lúc băng qua hậu viện thì trực giác mách bảo có gì không đúng nên hắn bèn dừng lại quan sát. “Ai đó?” Hộ vệ Giáp cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, lúc này đã qua nửa đêm, khắp phủ sáng rực như ban ngày nhưng chỉ có hậu viện là một mảnh tối đen như mực, bởi vì nơi này ít người qua lại, lại là rừng cây nên chẳng ai dám đốt đèn lồng ở đây, sợ gió thổi đèn rơi, cây lại bén lửa nên hậu viện trở thành nơi duy nhất tối tăm nhất Tử phủ. “Chẳng lẽ mình nhầm sao?” Xung quanh rừng cây tĩnh lặng như tờ, không phát hiện gì đáng ngờ, hộ vệ Giáp lẩm bẩm. Đang lúc hắn định rời đi thì tiếng sột soạt vang lên bên tai khiến bước chân hắn dừng lại, trước mặt hắn lúc này xuất hiện một bóng người, vừa nhìn liền biết đó là một nữ tử. Thân ảnh mảnh mai như liễu, mái tóc đen dài được gió thổi tung ở phía sau, một thân y phục tối màu như hòa với màn đêm, nơi này cây mọc rậm rạp, ánh trăng đêm nay lại không được sáng, hơn nữa trên mặt đối phương còn đeo khăn che mặt nên hắn không thấy rõ dung mạo đối phương, chỉ thấy được đôi mắt trong suốt, lấp lánh trong đêm tối. “Là kẻ nào, mau ra đây!” Tử phủ nữ nhân như mây, Tử Sở thê thiếp thành đàn, ngay cả Tử Chấn Khiêm tuy chưa lấy chính thê nhưng cũng học theo phụ thân của mình thói trăng hoa, bất quá hắn chỉ dám ở bên ngoài lêu lổng, không dám dẫn nữ nhân về phủ làm loạn. Đại tiểu thư Tử Trúc Quỳnh cũng đã lớn, sắp thành gia lập thất, ngày thường cũng rất ít khi ra khỏi phòng, giờ này tuyệt đối không có khả năng nàng sẽ xuất hiện ở đây, mà thiếp thất của Tử Sở người nào người nấy đều đã lớn tuổi, trẻ tuổi nhất cũng là hai mươi, nhìn bộ dáng của nữ tử trước mắt, có lẽ chỉ mới cập kê mà thôi, trong phủ không có nữ tử bằng tuổi nàng, vì vậy nàng không phải người của Tử gia. “Ngươi là hộ vệ của Tử gia đúng không? Có tiện nếu ta hỏi thăm một vài chuyện không?” Thiếu nữ đứng trong bóng tối, tán lá cao lớn che mất bóng dáng của nàng, chỉ mơ hồ truyền đến thanh âm khiến người ta suy nghĩ miên man. “Cái gì?!” Hộ vệ Giáp nhíu mày, tựa hồ như không tin vào tai mình, lời nói của nàng khiến hắn không hiểu lắm, bất quá chuyện nàng vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phủ mà không hề kinh động đến bất kì một hộ vệ canh gác nào cũng khiến ánh mắt nhìn thiếu nữ mang theo vài phần cảnh giác. “Ngươi là ai?!” Hắn có thể cảm nhận được nữ tử trước mắt không hề có một tia nội lực, điều này chứng tỏ nàng không có võ công trong người, thế nhưng việc nàng có thể tiếp cận hắn mà hắn lại không hề nhận ra, rõ ràng nàng không phải là người đơn giản. “Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài điều mà thôi, ngươi có thể trả lời ta chứ?” Tìm kiếm một thứ đồ vật nhưng lại không có manh mối gì thì đúng là khó hơn lên trời, Bạch Tử Linh không muốn phí thời gian chạy vòng vòng quanh Tử phủ thăm dò rốt cuộc Tử Sở giấu nó ở nơi này, vừa hay nhìn thấy hộ vệ Giáp đi thông báo với Tử Sở chuyện của Tử Thất, dù sao cũng chặn đường, không bằng trói hắn lại tra khảo một phen, đỡ tốn thời gian thăm dò địa hình nơi này. “To gan! Ngươi dám cả gan đột nhập vào Tử phủ ưm...” Hộ vệ Giáp tức giận, rút kiếm định ra tay thì đột nhiên một hòn đá bay đến, đánh thẳng vào ngực hắn khiến hắn đứng yên bất động, không nói được lời nào. Hộ vệ Giáp trừng mắt, muốn động đậy tay để nhấc kiếm nhưng một lực đạo vô hình trói buộc lấy hắn, khiến hắn không thể cử động, ngay cả mở miệng nói cũng không được, lúc này hắn làm sao không biết bản thân đã bị điểm huyệt? Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là nữ tử trước mặt từ đầu chí cuối đều đứng yên một chỗ, không hề có động tác gì, như vậy... hòn đá lúc nãy là từ nơi nào bay đến? Lẽ nào... nơi này còn có người khác? Suy nghĩ của hộ vệ Giáp rất nhanh liền được chứng thực, một thanh âm vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của rừng cây, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng như tiếng lá rì rào trong gió, êm tai như tiếng sáo dưới đêm trăng thanh. “Hắn đang muốn gọi người.” Hộ vệ Giáp theo thanh âm nhìn lại, thấy cách đó không xa là một gốc cây to, bên cạnh gốc cây có một bóng dáng cao lớn đang đứng, thân hình như tùng bách, cứng rắn vững vàng, lưng hắn thẳng tấp, đang đứng dựa vào gốc cây, một thân huyền y sẫm màu, khiến cả người hắn như chìm vào trong bóng tối. Tà áo dài bay trong gió, xuyên qua khe hở của tán lá, ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi xuống mặt đất, tia sáng yếu ớt rơi trên mái tóc đen dài của hắn, hắn hơi cúi đầu, chỉ để lộ chiếc cằm thon gọn cùng một bên mặt bị tóc đen che đi, chính là từ trên người hắn có một cỗ khí thế khiến người khác cảm thấy e dè không dám đến gần. Hắn khoanh tay trước ngực, trên tay hắn đang cầm là một hòn đá, không quá khó để nhận ra hắn chính là người đã ném hòn đá đó. “Vì vậy nên ngươi mới điểm huyệt hắn?” Bạch Tử Linh không có quay đầu, từ sớm nàng đã biết Thương Hàn Phong đang đứng ở nơi đó nên cũng chẳng bất ngờ khi hắn lên tiếng, điều khiến nàng phải bận tâm là hành động của hắn. Nàng không có nội lực, lại chẳng có võ công, mặc dù đã nhận Quỷ Thủ làm sư phụ nhưng nàng cũng biết bản thân đã qua độ tuổi tốt nhất để học võ, nếu hiện tại nàng muốn học thì phải bỏ rất nhiều thời gian và phải cố gắng nhiều hơn những người khác, chính là chuyện đó là không thể nào, nàng tuy không ngại vất vả nhưng lại không có thời gian, nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, huống hồ hiện tại nàng học thì khi nào nàng mới trở thành cao thủ được chứ? Mười năm hay hai mươi năm? Dù là bao nhiêu năm, nàng cũng không đợi được. Kí ức kiếp trước khiến nàng sâu sắc cảm nhận được bản thân sớm đã chán nản với cuộc sống chém chém giết giết, nàng mặc dù muốn mạnh lên để không bị ai khi dễ nhưng không nhất thiết phải cần đến võ công, thân thủ nàng hiện tại cũng đã đủ dùng rồi, dù sao nàng cũng học nghệ hơn mười năm, tất cả những thứ đó đều có thể dùng để bảo vệ tính mạng, cho nên đối với nàng có học võ công hay không cũng không quan trọng, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Thương Hàn Phong ra tay, nàng vẫn cảm thấy buồn bực, bởi vì có những chuyện chỉ có những người có võ công mới làm được thôi. “Ừ.” Thương Hàn Phong không có đi ra ngoài, so với Bạch Tử Linh đeo khăn che mặt khiến người khác không nhìn rõ dung mạo thì việc gương mặt hắn không có bất kì thứ gì che rất dễ khiến người khác nhận ra. Không phải hắn kiêu ngạo mà dung mạo của hắn thật sự quá nổi bật, cho dù hộ vệ Giáp không biết hắn là ai, bởi vì hắn đã rời Yến Kinh hơn ba năm, mọi người sớm đã quên mất bộ dạng của hắn, chỉ là nếu để đối phương nhìn thấy, lần sau gặp lại không chắc chắn rằng đối phương có nhận ra hắn hay không, Thương Hàn Phong không muốn mạo hiểm. Chuyện hắn về Yến Kinh, vốn dĩ là không có ai biết nhưng bởi vì có người tung tin đồn hắn xuất hiện ở Nguyệt Mãn Lâu đã gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng nhiều người, sợ là Thành Thiên đế cũng đã bí mật cho người đi điều tra, chỉ là ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì để xem biểu hiện của hắn cùng Thương Tiêu Minh. Người ngoài đều nói Thành Thiên đế coi trọng Thương Tiêu Minh, bằng không cũng không giữ hắn ở lại kinh thành mấy năm nay, thậm chí đất phong ở Tây Lĩnh cũng bỏ mặc, giao lại cho người khác quản lí thay hắn, đại thần trong triều đều đua nhau nịnh nọt Thương Tiêu Minh cùng Đỗ gia, bởi vì bọn họ cảm thấy xác suất hắn ngồi lên đế vị là rất lớn, những người khác đều không có phần. Chính là... tâm tư của Thành Thiên đế, liệu có thật sự dễ dàng nhận thấy như vậy? Chuyện Thành Thiên đế quan tâm Thương Tiêu Minh tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thương Hàn Phong cũng không phủ nhận, bất quá cũng không thể dựa vào điều đó mà kết luận rằng Thành Thiên đế muốn truyền thừa đế vị cho Thương Tiêu Minh được. Thương Hàn Phong tuy không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Thành Thiên đế nhưng hắn biết Thành Thiên đế có thể vô tâm lạnh nhạt đến mức nào, hắn là loại người chỉ nghĩ đến bản thân, vì đạt được mục đích mà không màng tất cả, ngay cả thê tử kết tóc bên gối là Viên Hoàng hậu cùng với phi tần mà hân luôn nói yêu thương là Nhã phi hắn cũng ra tay không chút nhân từ thì làm sao đối với Thương Tiêu Minh - một kẻ có thể mang lại uy hiếp đến vị trí đế vương của hắn mà hắn thật sự quan tâm cho được? Tất cả những vì hắn làm là vì muốn đưa Thương Tiêu Minh lên đứng đầu ngọn sóng, Thương Vệ không phải vì vô năng mà bị Thương Tiêu Minh đoạt mất hào quang mà bởi vì hắn biết được âm mưu của Thành Thiên đế, bởi vì không muốn trở thành con rối của Thành Thiên đế, trở thành bàn đạp cho các vị hoàng tử khác nên hắn mới giả vờ làm một kẻ vô năng, để tất cả mọi người đều xem thường hắn, nhờ vậy mà hắn mới ngồi vững vị trí Thái tử đến hiện tại, bằng không Thành Thiên đế sớm đã thu hồi quyền lực từ tay Viên gia rồi, chứ đâu để Viên gia tung hoành ngang ngược như vậy? Sống trong hoàng thất, nếu không biết ngụy trang một chút thì làm sao có thể bình an trưởng thành? Viên gia là gia tộc lớn của Yến Kinh, Viên Thái phó là Đế sư, sinh hạ một nữ nhi làm Hoàng hậu, một người lại làm Thừa tướng phu nhân, nhi tử cũng không chịu thua kém mà cũng giữ được quan hàm Đại Lý Tự Khanh, Viên thị là chính cung Hoàng hậu của Thành Thiên đế, sinh hạ được một nhi tử thì người đó tự nhiên là danh chính ngôn thuận lên làm Thái tử rồi. Chính bởi vì nguyên nhân này mà Thành Thiên đế mới kiêng kỵ Viên gia. Mẫu tộc Hoàng hậu quá lớn mạnh, mỗi người đều giữ một chức vị quan trọng, mặc kệ là ở hậu cung hay trên triều chính, nếu Thái tử phát huy tốt thì tất cả đại thần trong triều sẽ ủng hộ hắn, đến lúc đó địa vị của Thành Thiên đế sẽ bị uy hiếp, thiên hạ này gia tộc đứng đầu không còn là Thương gia nữa mà là Viên gia. Thương Vệ là người thông minh, mười tuổi năm đó đã nhận thấy thái độ của Thành Thiên đế khác thường, trước năm mười tuổi hắn là hoàng tử tài giỏi nhất trong các hoàng tử, chưa bao giờ không nhận được lời khen của các vị thái phó, ngay cả Thương Hàn Phong cũng tự nhận tư chất của hắn không bằng Thương Vệ, chính là sau năm mười tuổi, Thương Vệ lại trở thành một phế vật, học thứ gì cũng đều không thông, khi đó Thương Hàn Phong đã sớm đi theo Trữ Quốc công rời khỏi hoàng cung, cho nên Thương Tiêu Minh trở thành hoàng tử có biểu hiện xuất sắc nhất trong các vị hoàng tử. Một vị Thái tử vô năng, lại có thể ngồi vững ở vị trí này hơn mười năm, trước năm mười tuổi hắn biểu hiện xuất chúng thì không ai nói, nhưng sau năm mười tuổi hắn chẳng khác gì một người tầm thường, vậy mà Thành Thiên đế vẫn không phế truất hắn, thậm chí còn tăng thêm quyền lực cho Viên gia, vì sao vậy? Người thông minh đều sẽ chú ý đến vấn đề này, nhưng lại không có lời giải thích hợp lí, chỉ có những người thật sự hiểu rõ nguyên nhân sâu xa trong đó mới biết được hết thảy chỉ là một âm mưu. Bất kể là Viên gia, Trữ gia hay Đỗ gia... tất cả bọn họ đều chỉ là con cờ trong tay Thành Thiên đế. Trữ Quốc công là bằng hữu của Tiên hoàng, đã từng cùng Tiên hoàng vào sinh ra tử, cũng xem như là trưởng bối của Thành Thiên đế, nhìn Thành Thiên đế lớn lên, khi Trữ Quốc công nhận ra bản tính của Thành Thiên đế thì đã quá muộn, Nhã phi qua đời cùng Trữ gia gặp chuyện đã khiến Trữ Quốc công gặp cú sốc rất lớn, sau đó hắn mới quyết định tự mình dạy dỗ Thương Hàn Phong, để Thương Hàn Phong nhìn thất bản chất của Thành Thiên đế, để không giống như mẫu phi của hắn, đặt hi vọng quá nhiều vào đế vương. Viên Thái phó nói thế nào cũng là lão sư của Thành Thiên đế, dạy dỗ Thành Thiên đế từ nhỏ đến lớn, tự nhiên cũng nhìn thấu bản chất của đối phương, chỉ là hắn vẫn quyết định gả nữ nhi cho Thành Thiên đế làm Hoàng hậu, rõ ràng hắn cũng có mục đích riêng. Viên Thái phó muốn lợi dụng Thành Thiên đế để đưa Viên gia không ngừng lớn mạnh, nhưng hắn đã lầm, Thành Thiên đế không còn là một tiểu hài tử mà Viên Thái phó có thể dễ dàng lớn mạnh được, từ khi ngồi lên đế vị, tâm tư đế vương đã không còn ai có thể điều khiển. Bởi vì nhìn ra âm mưu trong đó, cho nên Viên Thái phó mới để Thương Vệ giả vờ vô năng để bảo toàn vị trí Thái tử của hắn cũng như quyền lực của Viên gia, nếu Thương Vệ <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210326/daccong.png" title="Đêm khuya đột nhập Tử phủ (5)" data-pagespeed-url-hash=2178069485 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">