Đặc Công Cuồng Phi
Chương 29 : Tương kế tựu kế
Công chúa hình như có chút khinh người quá đáng? Biết rõ Tô Tất không biết võ công mà còn đòi quyết đấu với nàng. Bọn con cháu nhà quý tộc ở đây đều không hẹn mà cùng biểu hiện bất mãn với yêu cầu của Thanh Linh công chúa.
Thật ra việc này cũng không khó hiểu chút nào, vì lúc này, Tô Tất trong mắt bọn họ đã sớm không còn là Tô lục tiểu thư xấu xí bất kham như trước nữa. Mà là một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ, thấy mỹ nhân rơi vào hoàn cảnh khó khăn, có nam nhân nào không thương hương tiếc ngọc chứ? Nên bọn họ nghiêng về phía Tô Tất cũng không phải chuyện đáng trách.
Tô Tất như không phát hiện ánh mắt khiêu khích của Thanh Linh công chúa, thản nhiên nhướng mày, cười nhạt, giọng điệu hai phần mỉa mai ba phần giễu cợt, năm phần còn lại mang theo sự mê mang vô tội: «Thanh Linh công chúa, ngươi khẳng định, muốn quyết đấu với ta sao?»
Sau khi Thanh Linh công chúa vung lên một đạo kiếm hoa rực rỡ, khí thế bức người chỉ vào Tô Tất tức giận nói: «Tô Tất! Người đừng có giả vờ! Mặc dù thiên phú của ngươi không bằng ta, nhưng cũng không phải không có nội lực, nếu ta đoán không lầm, ngươi hiện nay đã tiến đến tầng thứ bảy đúng không?»
Tô Tất đã lên đến tầng thứ bảy? Làm sao có thể? Thanh Linh công chúa chắc là đang nói giỡn. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Vệ Lăng Phong đang cười bí hiểm cùng vẻ mặt sáng tỏ của Vệ Lăng Triệt, những người khác đều không tin.
«Tầng thứ bảy sao?» Nàng đã qua tầng đó từ lâu rồi. Tô Tất từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.
«Lúc nãy Vệ Lăng Triệt dùng ám khí để phân tán sự chú ý của ta, lúc này bản công chúa mới nói, nếu luận về nội lực, ngươi tuyệt đối kém bản công chúa, nhưng bản công chúa cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi.» Thanh Linh công chúa đem bảo kiếm ném ra xa, «Bản công chúa tay không quyết đấu cùng ngươi, vậy là công bằng rồi chứ?»
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Tất híp lại, lặng lẽ trầm tư.
Với sự thông minh của nàng, trận quyết đấu này tuyệt đối có thể tránh được, nhưng có muốn tránh hay không là một vấn đề, liên quan đến khoảng thời gian sau này nàng sẽ tiếp tục giấu tài hay để lộ tài.
Tiếp tục giấu tài giả heo ăn thịt hổ đương nhiên rất tốt, nhưng sau khi ngồi vào vị trí Ninh vương phi này, một khi người khác đã cho rằng mình dễ bắt nạt, thì phiền toái mà vị trí này mang lại tuyệt đối không ít. Vậy thì không bằng cứ để lộ ra tài năng, khiến mọi người mở rộng tầm mắt, sau khi biết được thực lực thiên phú của mình, còn ai dám manh động nữa? Từ đó cũng có thể bớt được một chút phiền toái không phải sao?
Thấy Tô Tất một lúc lâu không nói gì, Thanh Linh công chúa giậm chân, dứt khoát nói: «Nếu bản công chúa thua, sẽ lập tức quay về Bắc Di quốc, không quấy nhiễu hôn sự của ngươi cùng Vệ lăng Phong! Nếu ngươi thua, ngươi cũng sẽ không hoàn toàn mất đi hắn, bản công chúa cho phép ngươi cùng hầu một chồng! Như vậy được rồi chứ?»
Nghe vậy, khóe miệng Vệ Lăng Phong hơi giật giật, sau gáy hiện lên một đường hắc tuyến, Lục hoàng tử an ủi vỗ vai hắn, vừa than thở vừa ao ước: «Nhị ca thật sự là rất có phúc a, nữ vương tương lai của Bắc Di quốc cũng đến tranh giành đòi……» Lời còn chưa nói xong, Vệ lăng Phong đã tung chưởng đánh bay hắn, «Cút!»
Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên sự hờn dỗi trẻ con, thật sự là rất đáng yêu, Tô Tất trong lòng khẽ cười, lại nhớ tới Thanh Linh công chúa, không khỏi hừ lạnh.
Nghĩ lại lời nói đúng tình hợp lý, thập phần đáng tin của Thanh Linh công chúa, Tô Tất thật sự khâm phục độ dày của da mặt nàng. Loại nữ nhân này nếu không đuổi ra xa, về sau sẽ gây ra không ít phiền toái.
«Được, ta đáp ứng lời thách đấu của ngươi, chỉ có điều ngươi phải nhớ cho kĩ, nếu ngươi thua, đời này kiếp này cũng không được bước chân vào Đông Vân quốc nửa bước! Lại càng không được có nửa phần nhớ nhung với Vệ Lăng Phong, được chứ?»
Thanh Linh công chúa nghe được một câu như thế, không khỏi chán nản, lời nói của Tô Tất đã phá tan tính toán, cắt đứt ý niệm của nàng. Vốn dĩ nàng nhận lời nếu thua sẽ lập tức quay về Bắc Di quốc, nhưng cũng không có nghĩa rằng sau này sẽ không trở lại.
Có thể lập tức phát hiện sơ hở trong câu nói của nàng, đủ để thấy Tô Tất không phải là một người đơn giản. Nhưng vậy thì đã sao? Thiên phú của mình là dị bẩm, cả Bắc Di quốc cũng không tìm được mấy người xuất sắc như nàng, Tô Tất còn có thể mạnh hơn nàng hay sao?
«Được, một lời đã định!» Thanh Linh công chúa rời khỏi đại sảnh, sau đó bình tĩnh đứng lại, vẽ một vòng tròn lên sân, đảo mắt qua Vệ Lăng Phong cùng Vệ Lăng Triệt, hừ lạnh nói: «Quyết đấu tại đây, người ngoài ai cũng không được phép xuất thủ.»
Khóe miệng Tô Tất hiện lên sự mỉa mai, tựa tiếu phi tiếu, thân hình khẽ động, nhảy mắt đã đến giữa sân, quần áo tung bay, động tác tự nhiên như mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui.
Tại đường chéo trong vòng tròn, Tô Tất cùng Thanh Linh công chúa bình tĩnh đứng thẳng, các nàng cũng không phải vừa vào cuộc đã tay đấm chân đá, mà ăn ý quan sát lẫn nhau, toàn thân tràn ngập sự mù mịt nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại khiến có người ta cảm thấy áp lực.
«A —— » Giữa sân vang lên một tiếng hét kinh hãi.
Cảm giác được hai cỗ khí lực cường giả không hề thua kém nhau, mọi người ở đây đều nhao nhao lui về phía sau, trên mặt xuất hiện biểu cảm khó tin. Nếu nói Thanh Linh công chúa là cường giả, thì còn có thể tin, nhưng vì sao ngay cả Tô Tất phát ra dòng khí lực khiến người ta sợ hãi như vậy? Hơn nữa chỉ có hơn chứ không hề kém Thanh Linh công chúa. Đáy mắt của bọn họ lóe lên cảm xúc phức tạp, có người mờ mịt, có người kinh ngạc…..Nhưng điểm giống nhau suy nhất chính là, ai cũng không dám khinh thường Tô Tất nửa phần.
Trong lòng Thanh Linh công chúa cũng thầm kinh ngạc, chẳng qua cảm xúc đó cũng tan biến rất nhanh, cười lạnh nói: “Thì ra ngươi vẫn luôn giả ngốc a, nhưng cũng chẳng sao, bản công chúa tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”
“Thanh Linh công chúa trong lòng càng bất an, thì ngoài miệng càng không tha cho người ta nhỉ.” Tô Tất nhướng mày cười nhạt, cố tình khơi mào lửa giận của đối phương.
“Bản công chúa vốn định tha cho tính mạng của ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu! Được lắm, bản công chúa lấy Vân Thiên thủ ấn cho ngươi câm miệng vĩnh viễn!” Thanh Linh công chúa nói xong, ngón tay đan vào nhau, động tác trong tay biến hóa cực kỳ phức tạp.
Vân Thiên thủ ấn? Tâm Tô Tất khẽ động, nhớ lúc trước Lam Hải đại sư đã từng nói qua, một nửa mà nàng đang luyện là nội lực trong Vân Thiên chi thuật, một nửa còn lại chính là Vân Thiên thủ ấn…….
Khóe miệng Tô Tất cong lên một nụ cười bí ẩn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thanh Linh công chúa, giống như muốn nói, mời ngươi cứ thỏa thích xuất ra Vân Thiên thủ ấn, ngàn vạn lần đừng lưu thủ, bởi vì ta đây còn đang muốn học trộm.
“Vân Thiên thủ ấn chiêu thức thứ nhất, tiếp chiêu!” Thanh Linh công chúa lời còn chưa dứt, thủ ấn đã như sóng gió cuồn cuộn đánh về phía Tô Tất.
Đáy mắt Tô Tất băng lãnh, trên người toát ra một cỗ khí lực sắc bén mãnh liệt, thân mình như kiếm quang trong bóng tối, vọt về phía Thanh Linh công chúa.
Chưởng đối chưởng, va vào nhau trong không trung, nội lực của Tô Tất thừa cơ chui vào trong Vân Thiên thủ ấn của Thanh Linh công chúa, nhờ bản năng của một đặc công mới có thể cảm giác được một cỗ ấn ký thần bí huyền ảo.
Tô Tất vậy mà lại không sao cả? Nhìn đôi mắt nàng khép hờ như đang cảm ngộ, Thanh Linh công chúa không khỏi tức giận!
“Vân Thiên thủ ấn chiêu thức thứ hai!”
Sau khi Tô Tất vừa cảm ngộ xong chiêu thức thứ nhất, còn chưa kịp cảm thán rằng chỉ một chiêu thức còn chưa đủ để học, thì chiêu thức thứ hai đã được đưa đến trước mặt nàng. Cái này giống như đúng lúc đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến, vì thế, Tô Tất liền không chút khách khí tiếp nhận lễ vật Thanh Linh công chúa dâng lên.
Nếu Thanh Linh công chúa biết được lúc này Tô Tất đang học trộm tuyệt học trấn quốc của Bắc Di quốc nàng, không biết là vẫn sẽ tiếp tục xuất ra một chưởng rồi một chưởng, hay là sợ tới mức chạy trối chết.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
4 chương
10 chương
10 chương
35 chương
67 chương
10 chương
65 chương