Đặc Công Cuồng Phi
Chương 112 : Chạy Trốn (1)
Tô Tất trơ mắt nhìn Vệ Lăng Phong ngã xuống trước mặt mình, rớt trên tuyết.
«Vệ Lăng Phong!» Tô Tất mặt mũi trắng bệch, lòng như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến nàng nghẹt thở. Nàng lao ra, ôm lấy thân thể lạnh như băng của Vệ Lăng Phong, truyền sự ấm áp của mình cho hắn, đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng, «Vệ Lăng Phong! Chàng tỉnh lại đi! Đừng ngủ, ta ra lệnh cho chàng tỉnh lại! Mau lên!»
Thế nhưng, mặc cho Tô Tất gọi hắn thế nào, hắn vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng nàng, hô hấp dần trở nên yếu ớt. Máu trên ngực hắn tuôn ra như suối, có chặn như thế nào cũng không ngừng, người Tô Tất dính đầy máu tươi, khiến nàng kinh hãi.
Vệ Lăng Phong chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, yêu thương nhìn nàng, chậm rãi nói, «Tất nhi, đừng khóc….»
«Ta không khóc! Ta sao có thể vì một tên khốn nạn như chàng mà khóc được? Tuyệt đối không!» Tô Tất đưa tay lên gạt nước mắt, nhưng máu trên tay lại quẹt lên mặt, khiến mặt nàng cũng toàn là máu, nhìn nàng giống như vừa từ trong vũng máu chui lên, thế nhưng đáy mắt của nàng vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Vệ Lăng Phong nhìn đôi mắt sáng rực long lanh nước của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, tà mị nở nụ cười, thật may, từ đầu đến cuối lòng nàng vẫn có chỗ cho hắn. Thế nhưng, nhìn nàng lệ tràn mi, lòng hắn lại đau thắt. Bọn họ lúc trước vốn yêu nhau, nhưng cuối cùng lại bị hủy hoại bởi đạo đức luân lý.
Nhiều ngày sợ hãi đau đớn, lưu luyến si mê, nhớ nhung đến tê tâm phế liệt, giờ đây tất cả đều gói gọn trong một tiếng thở dài, hốc mắt đỏ lên, Vệ Lăng Phong dùng một chút khí lực cuối cùng ôm chặt lấy nàng, lòng đau như cắt.
Dần dần, hắn cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, rơi vào một vực đen sâu thẳm không đáy….
«Vệ Lăng Phong –» Tô Tất hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt trước mắt. Nàng cắn chặt môi, một chút máu tươi chảy từ khóe miệng của nàng xuống, kỳ bí mà yêu dị, thân mình nàng run nhè nhẹ, giống như ngay sau đó sẽ lập tức ngã xuống.
Đau buồn, tuyệt vọng, khó tin, cuối cùng toàn thân nàng lạnh ngắt, nhìn dòng máu ấm nóng chảy ra từ ngực hắn, Tô Tất thì thào, vẻ mặt thất thần khiến người ta sởn gai ốc: «Vệ Lăng Phong, chàng sao lại chết? Chàng sao lại chết chứ….»
Không không không, chàng không thể chết được, ta nhất định sẽ có biện pháp cứu chàng! Đừng lo, đừng lo, nhất định sẽ có cách!
Tô Tất đưa tay đặt lên ngực mình, khiến trái tim đập hỗn loạn vì hoảng sợ bình tĩnh lại, trong đầu xẹt qua một hình ảnh.
Nếu như tiểu tuyết hồ ở đây….
Đúng rồi! Nàng đã được uống máu từ tim của tiểu tuyết hồ, nên hoàn toàn miễn dịch với thương tổn ngoài da, nếu Vệ Lăng Phong uống máu của nàng, chẳng phải cũng có thể khiến máu trên ngực hắn ngừng chảy sao?
Tô Tất lấy huyền thiết chủy thủ trong giày ra, không chút do dự rạch một vết trên cổ tay, để từng giọt máu chảy vào miệng của Vệ Lăng Phong. Vết thương trên cổ tay nhanh chóng lành lại, Tô Tất lại tiếp tục rạch một phát nữa lên vết thương vừa khép miệng kia….Lúc này, ánh mắt nàng mang theo sự cố chấp điên cuồng, lòng đau đến chết lặng, nên dù một dao lại một dao, cắt đi cắt lại cùng một chỗ, nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Mãng xà nộ thiên đắc ý dào dạt nhìn hai con kiến trên đất, điên cuồng cười ra tiếng, chấn động đất trời.
Thân thể đang bay trên không của nó đáp xuống, khiến cát bụi trên đất bay mù mịt, mà cái đầu to lớn của nó vừa vặn dừng trước mặt Tô Tất, đôi mắt đối diện với thân mình nhỏ bé của nàng.
Tô Tất như nghẹt thở, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt vĩ đại đó.
Ngay cả Vệ Lăng Phpng cũng không đánh lại được, huống chi là nàng? Chỉ cần mãng xà trước mắt giơ nanh cắn về phía nàng, nàng và Vệ Lăng Phong nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, không còn cơ hội sống sót.
Ngay lúc Tô Tất đang cho rằng mình và Vệ Lăng Phong chắc chắn sẽ chết, thì một chuyện kỳ quái lại xảy ra.
Ngọn lửa cháy bừng bừng quanh thân mãng xà chậm rãi biến mất, thân thể to lớn của nó từ từ thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn khoảng mười thước mới thôi.
Tô Tất không chớp mắt nhìn nó chằm chằm, đáy mắt tỏa ra ánh sáng không chút yếu thế.
Mãng xà vươn đầu ra, trong lúc Tô Tất còn tưởng nó muốn cắn nàng, thì lưỡi nó lại tiến đến gần vết thương trên cổ tay nàng, khẽ liếm, trong mắt nó lộ ra vẻ mê hoặc khó giải.
Sau đó, nó nâng đôi mắt màu đen lên, ngơ ngác nhìn Tô Tất, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng không biết thế nào, lại đưa lưỡi tiếp tục liếm máu Tô Tất, sự mê hoặc trong mắt lại càng đậm thêm.
Tô Tất sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm mãng xà như cũ, chỉ sợ nó vừa đột nhiên trở nên ngốc nghếch, sẽ lại phát cuồng lên hủy diệt toàn bộ.
Tô Tất thầm nghĩ, chẳng lẽ máu mình có ẩn dấu huyền cơ gì sao? Sau khi uống máu của tiểu tuyết hồ, nàng cũng sâu sắc lĩnh hội đủ loại ưu đãi, nhưng mãng xà vừa rồi còn phát cuồng, sao vừa uống chút máu của mình, lại trở nên an tĩnh như thế, còn biểu lộ ra rất nhiều loại cảm xúc mà nàng không thể hiểu nổi.
Khi biết máu nàng là bảo vật xong, nó có giương nanh mà một phát hút sạch máu của nàng không? Tô Tất hoảng hốt nghĩ.
«Xì xì –» Mãng xà phì phì hai tiếng, sau đó chậm rãi tới gần Tô Tất.
Tô Tất nhìn mãng xà uốn éo trước mặt, đột nhiên tóc gáy dựng ngược, vẻ mặt cầu xin nhìn mãng xà nói: «Thần thú đại nhân, ngài không phải thật sự muốn uống máu của ta đấy chứ?» Nhìn máu của mình từng chút một bị uống cạn, không bằng một chưởng đánh chết nàng còn sung sướng hơn.
Đến khi mãng xà tới gần, bàn tay giấu trong áo của Tô Tất siết chặt, ngưng tụ chút linh lực còn lại quanh thân, bản năng sinh tồn khiến nàng không thể để mình yếu ớt đối mặt với mãng xà được.
Mãng xà cau mày, phì phì với Tô Tất: «Xì xì xì –» sau đó không tiến lên nữa.
Tô Tất bị hành động của nó làm cho cả kinh, nàng trợn mắt nhìn nó, không khỏi tò mò, vị thần thú đại nhân này rốt cuộc là đang làm gì vậy? Nó đang nói chuyện với nàng sao? Nàng mặc dù tự xưng mình thông minh, nhưng cánh cửa xà ngữ nàng vẫn không cách nào bước qua nổi, nói tóm lại là không thể hiểu.
Trong lòng Tô Tất có chút sợ hãi, nhưng vẫn to gan nhìn về phía nó: «Thần thú đại nhân, ngài đang định thả chúng ta đi sao?»
Lời vừa nói ra miệng, Tô Tất thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi mình. Nàng lại dám hỏi thần thú đại nhân vấn đề này, nó không phải tiểu tuyết hồ, nghe không hiểu lời nàng nói, có hỏi nữa cũng bằng không.
Nhưng Tô Tất vừa dứt lời, điều khiến nàng kinh hỉ muốn hộc máu là, mãng xà lại mở to mắt, không chút do dự gật đầu.
Không biết có phải vì huyền cơ trong máu nàng khiến nó sinh ra hảo cảm với nàng hay không, nhưng Tô Tất biết có lời hứa này của nó, tính mạng của nàng đã được bảo vệ, nàng lại cúi đầu nhìn Vệ Lăng Phong đang hai mắt nhắm chặt nằm trong lòng nàng, nâng mắt lên nói với mãng xà: «Ngươi….giúp ta chữa cho hắn, được không?»
Lúc Tô Tất hỏi câu này vẫn thấp thỏm không yên như cũ, bởi vì cách đó không xa, chuôi kiếm lạnh lẽo của Vệ Lăng Phong vẫn đang cắm trên ngực mãng xà, máu từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mãng xà cũng nhìn theo ánh mắt Tô Tất, cũng thấy chuôi kiếm, nó chớp chớp mi, vẻ mặt dần bình tĩnh lại. Nhưng không đợi Tô Tất lấy lại tinh thần, nháy mắt tiếp theo mãng xà đã đến trước nàng, hơn nữa trong miệng nó còn ngậm một loại quả trong suốt lấp lánh.
Mùi thơm ẩn chứa linh khí của trời đất tràn ngập trong không khí, tỏa ra từ loại quả mọng nước trắng như tuyết đó.
«Huyền Băng Quả?» Tô Tất liều mạng trừng mắt nhìn vật trong miệng mãng xà, thốt lên, nàng khó tin đưa tay dụi mắt, Huyền Băng Quả vẫn yên tĩnh ở trước mắt nàng như cũ, hóa ra không phải nàng nằm mơ.
Huyền Băng Quả vô cùng quý hiếm. Tương truyền chỉ sinh trưởng ở nơi tràn ngập linh khí của trời đất, ba trăm năm ra hoa một lần, một ngàn năm mới kết thành một quả, mà đây chính là báu vật vô cùng hữu ích với người luyện võ, điểm hữu ích nhất chính là nó có thể cải tử hồi sinh.
Cho dù người có chết đi, chỉ cần còn lại một hơi thở, sau khi ăn Huyền Băng Quả, không đến một canh giờ sau sẽ tỉnh lại, hơn nữa nội công càng thêm thâm hậu, về phần có thể gia tăng bao nhiêu phần công lực, thì còn phụ thuộc vào tiềm lực của người đó.
Đối với nữ nhân mà nói, nó còn có công dụng cải lão hồi xuân. Cho dù là bà lão bảy mươi tuổi, ăn nó xong, trong vòng bảy ngày, tóc bạc sẽ thành đen, nếp nhăn đều biến mất, các bộ phận trên cơ thể đều trở nên dồi dào khí lực, trở về độ tuổi hai mươi tươi đẹp nhất. Đối với nữ tử trẻ tuổi, nó có thể bảo toàn thanh xuân vĩnh viên, dung nhan sẽ không bao giờ thay đổi.
Mãng xà mở to mắt, nhìn Tô Tất, lại nhìn Vệ Lăng Phong, đáy mắt có chút do dự.
Tô Tất biết nó đang do dự cái gì, miệng nở nụ cười khổ thản nhiên, giữa sắc đẹp và tính mạng của Vệ Lăng Phong, chọn cái gì còn phải suy nghĩ sao?
Bóp nát Huyền Băng Quả, mở miệng Vệ Lăng Phong ra, để từng giọt nước trắng sữa trôi vào họng hắn….
Vốn nhờ Huyền Băng Quả này, nội thương của nàng có thể trong nháy mắt chữa khỏi, nhưng vì để cứu mạng hắn, nàng lại cam tâm tình nguyện dâng Huyền Băng Quả ra, chính nàng cũng không khỏi cười tự giễu. Mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, nàng vẫn một lòng muốn rời khỏi Vệ Lăng Phong như cũ, nhưng nàng biết việc này không gấp, có thể tính sau.
Đôi mắt Vệ Lăng Phong nhắm chặt, lông mi dày cong cong, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo, lộ vẻ sạch sẽ thuần khiết, tựa như một thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần.
Qua một lúc lâu, tuyết cũng đã ngừng rơi, lúc này Vệ Lăng Phong mới chậm rãi mở mắt.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng.
Bấy giờ, thời gian như ngừng trôi, không khí cũng ngưng đọng.
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người nàng, giống như trên đời này chỉ tổn tại một mình nàng.
Giây tiếp theo, Vệ Lăng Phong nắm chặt vai của nàng, cánh tay dài kéo nàng vào lòng, mặt chôn vào hõm vai nàng, thân mình khẽ run rẩy, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: «Suýt chút nữa đã âm dương cách biệt với nàng rồi, ta rất sợ.»
Sau khi nàng mất tích, hắn tìm kiếm một ngày một đêm, lúc đó trúng một chưởng của Mộ Dung Thượng cũng không có thời gian chữa trị, sau đó lại lao đầu vào cai quản Đông Vân Quốc, mệt mỏi quá độ cùng lo lắng hoảng sợ khiến hắn không thể chống đỡ nổi. Những ngày không có nàng bên cạnh, hắn thật sự nếm đủ đau khổ, thật sự….không muốn mất đi một lần nữa!
Bóng dáng đơn độc ôm chặt lấy nàng, giọng nói khàn khàn, toàn bộ đều khiến nàng cảm nhận được sự đau đớn run rẩy của hắn. Tim nàng nhói lên như bị kim châm, mắt khô khốc khó chịu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình rất mạnh mẽ, vẫn luôn vì bản thân mà cố gắng đấu tranh, kiêu ngạo như vậy, tiêu sái như vậy, nhưng giờ phút này, nàng tận mắt nhìn thấy Vệ Lăng Phong suýt chết đi, nhìn thấy sự yếu ớt của hắn sau khi tỉnh lại, nàng lại có chút mơ hồ, không biết bản thân nên làm cái gì….
Cho nên Tô Tất không lập tức đẩy hắn ra, mà để hắn ôm chặt lấy nàng, tay đột nhiên cũng muốn nâng lên ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn vô lực mà buông xuống….
Còn gì lưu luyến gì nữa? Quan hệ của bọn họ đã có một nút thắt, suốt đời cũng không gỡ được.
Máu của Tô Tất đã duy trì cho Vệ Lăng Phong một hơi thở cuối cùng, sau khi ăn Huyền Băng Quả, vết thương của hắn khép miệng với tốc độ cực nhanh, lên da non với nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Chưa đến một canh giờ,, hắn đã khôi phục được ba phần linh lực, đưa Tô Tất về không có vấn đề gì.
Nhưng Tô Tất vẫn không quên mục đích của lần này.
Nàng cười hỏi mãng xà, «Trong lúc ngươi nổi giận, có từng giết một đám dân thường không?»
Điều khiến Vệ Lăng Phong suýt hộc máu là, mãng xà nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng lắc đầu. Hắn trừng lớn mắt, nhìn Tô Tất, «Nàng có thể giao tiếp với nó?»
«Không thể giao tiếp mà thành bạn được à?» Tô Tất nói. Nói cách khác, nếu không mãng xà cũng không dâng ra Huyền Băng Quả để cứu hắn. Phải biết rằng, mãng xà phát cuồng, là vì hôm nay là ngày Huyền Băng Quả chín, mùi hương tỏa ra rất xa, dã thú ngửi được mùi Huyền Băng Quả nên muốn đến đoạt, kết quả bị mãng xà giết hết.
Vệ Lăng Phong không nói gì, chỉ có thể tin vào chuyện kỳ quái này. Hắn và mãng xà sống chết một phen, cuối cùng Tô Tất và nó lại thành bằng hữu, nếu sớm biết, ngay từ đầu đã để Tô Tất lên trước, bớt được bao nhiêu là chuyện. Hắn mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng hắn biết, nếu gặp lại chuyện như vậy, hắn cũng sẽ tiếp tục che chắn trước mặt Tô Tất.
Thật ra lần này coi như cơ duyên xảo hợp, đánh bừa mà trúng. Nếu không phải Vệ Lăng Phong hôn mê, Tô Tất cũng sẽ không cắt tay cho hắn uống máu của mình, mãng xà cũng sẽ không phát hiện ra huyền cơ trong máu Tô Tất, vậy hai người bọn họ cũng chỉ có nước trở thành bữa tối ãng xà.
Tô Tất phát hiện ra mình hình như hơi lạc đề, liền quay về chủ đề chính, tiếp tục hỏi mãng xà, «Ngươi chưa từng giết đám người đó, vậy ngươi có biết bọn họ ở đâu không?»
Tô Tất vốn không ôm hy vọng, nhưng mãng xà lại nghiêng đầu suy nghĩ, rồi gật gật đầu, sau đó nỏ vươn đầu chỉ về phía tây bắc. Tô Tất đi theo hướng nó chỉ, phát hiện ra ở đó có một cái hố, bên trong hố tối đen như mực, đứng phía trên không thể nhìn được bên dưới.
Tô Tất dời mắt, tức giận nhìn mãng xà, «Ngươi nhốt bọn họ ở đây để đùa giỡn?» Nếu mãng xà biết bọn họ rơi xuống, sao có thể đồng ý để bọn họ rời đi? Lí do duy nhất chắc chắn là nó còn chưa chơi đùa đủ, chờ nó chơi xong sẽ quay lại giết hết bọn họ.
Mãng xà bật cười khanh khách, vô cùng thật thà gật gật đầu.
Sau khi cứu đám người dưới hố lên, nàng thấy bọn họ ai cũng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, có mấy người nhát gan còn bị dọa cho ngất xỉu.
Tô Tất rất không khách khí nói với mãng xà, «Coi như bồi thường, những dã thú dưới đất đều cho bọn họ đem về, ngươi có ý kiến không?
Mãng xà tất nhiên không ý kiến, nó đang lo mấy thứ nhơ nhớp này làm bẩn mắt nó ấy chứ.
Thấy một màn này, thôn dân hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lúc đầu thấy Tô Tất nói chuyện với mãng xà, chân đã run lên, sau đó lại thấy nàng giúp bọn họ đòi bồi thường, việc, việc này, đúng là quá mức tưởng tượng.
Tô Tất cười cười với bọn họ, «Là A Đại nhờ chúng ta tới đây, may mà đến kịp, nếu không chúng ta đã phụ kỳ vọng của bọn họ rồi. Mấy thứ này các ngươi mang theo được bao nhiêu thì mang, đi rồi đến lấy nữa cũng không sao.»
«Cô nương, cô…..cô chẳng lẽ là tiên nữ trên trời?» Một vị thôn dân đánh bạo, run rẩy hỏi.
Mãng xà hung hăng ngang ngược đến đâu, bọn họ trốn dưới hố nhìn thấy hết. Bọn họ bình thường hợp lực toàn thôn mới miễn cưỡng giết được một con hổ hay một con gấu, đừng nói đến việc đến gần nó, ngay cả ở xa trăm mét, cũng bị móng vuốt của nó cào chết…..Quái vật khiến cho người ta hoảng sợ như vậy, vị cô nương này lại dám không chút khách khí nói chuyện với nó, quái vật kia lại còn không tức giận.
«Trí tưởng tượng của đại thúc thật phong phú, các người đã từng nhìn thấy tiên tử nào mà cả người toàn máu chưa?» Tô Tất buồn cười nói. Người nàng bây giờ dính đầy máu của Vệ Lăng Phong, mà vì hàn khí quá nặng, nàng lại không thể dùng tuyết rửa sạch, nên mặt mũi và quần áo đều loang lổ vết máu.
«Ha ha ha…..» Đại thúc cười khan hai tiếng, không nói tiếp nữa, nhanh chóng cùng mọi người thu thập dã thú đem về.
Sau khi bị ngọn lửa hủy thiên diệt địa của mãng xà thiêu đốt, thi thể của những con thú này đều cháy khét, nhưng cách đó trăm mét, lại rải rác nhiều thú bị thương do đá rớt trúng hoặc vì chấn động quá lớn nên hôn mê bất tỉnh. Huyền Băng Quả hấp dẫn rất nhiều muông thú, nên thôn dân Thôn Lão Hổ thu hoạch được không ít.
Chờ thu thập xong hết, Tô Tất xoay người muốn đi, nhưng vạt váy lại bị níu chặt, quay ra thì thấy người kéo váy nàng lại chính là mãng xà.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
81 chương
49 chương
32 chương
152 chương
84 chương