Đặc Công Cuồng Phi
Chương 111 : Ranh Giới Sinh Tử
Hắn nói, mọi người gặp gấu trong rừng, bị vây trên đỉnh núi không xuống được.
Gấu không phải chỉ một, hai con, cũng không phải ba, bốn con, mà những hai mươi con!
Gấu và hổ đều là những động vật hiếm gặp, rừng sâu núi thẳm gặp được một hai con đã giỏi lắm rồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện những hai mươi con, sao có thể chứ? Mày Tô Tất khẽ nhíu, Vệ Lăng Phong cũng cảm thấy khó hiểu.
«Vậy bọn họ ra sao rồi? Chỉ có mình con trốn về được sao?» Bà lão nắm lấy tay con trai, vội vàng hỏi. Chồng bà và A Nhị còn ở trên núi, bảo bà làm sao không lo được.
Những phụ nhân khác gấp đến độ dậm chân, chồng con nhà các nàng đều vào rừng đi săn, giờ nhất định là lành ít dữ nhiều.
Thân mình A Đại run lên, dùng hết sức nói, «Thôn trưởng phái ba người đi báo tin, trên đường con rơi vào một sơn cốc, sau khi tỉnh lại phát hiện mình chưa chết, lại liều mạng về đến đây, hai người kia còn chưa trở về sao? Lúc con rời đi, nhóm của thôn trưởng vẫn trốn trong một khe hẹp trên núi, xung quanh bị gấu bao vây, hiện giờ chỉ sợ đã…..»
«Không, không đâu, người nhà chúng ta sẽ không chết đâu, ta không tin, ta không tin!»
«Tại sao lại có thể như vậy chứ…..Trời ạ, trụ cột mất đi, sau này cô nhi quả phụ chúng ta phải làm sao mà sống đây?»
«Nhà ta trên còn mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn bốn đứa con nhỏ gào khóc đòi ăn, ông trời ơi, ông muốn cả nhà chúng con phải đi tìm chết sao?»
Bên trong nhất thời tràn ngập tiếng khóc tê tâm phế liệt, vang vọng không dứt, không khí bao trùm bởi sự đau xót bi ai.
Lúc này, ánh mắt bà lão chuyển sang Tô Tất và Vệ Lăng Phong, mắt bà lóe lên tia sáng như phát hiện ra đại lục mới, quay đầu quỳ xuống dưới chân hai người, khóc nức nở nói: «Vệ công tử, Tô cô nương, xin hai người hãy cứu lấy Thôn Lão Hổ của chúng ta, cầu xin hai người hãy mở lòng từ bi, cứu chúng ta đi…..»
Tô Tất lùi lại một bước, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Bà lão vừa khóc vừa nói, «Hai người bí hiểm như vậy, cao quý nhân từ như vậy, nhất định có khả năng cứu chúng ta, nhất định là thiên thần ông trời phái đến giúp Thôn Lão Hổ, cầu xin hai người!» Vừa rồi Vệ công tử và Tô cô nương chỉ mới xuất ra một chút tài năng đã khiến cho nàng kinh sợ như vậy, bây giờ bọn họ nhất định sẽ có cách.
Đã có một tia hy vọng, thì không ai muốn bỏ qua, lúc này tất cả mọi người đều theo bà lão quỳ rạp xuống dưới chân Vệ Lăng Phong và Tô Tất, khóc lóc van xin, «Vệ công tử, Tô cô nương, hãy cứu chúng ta đi, cứu chúng ta đi…..»
Hoàng đại phu sau khi thấy A Đại tỉnh lại, vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, khuôn mặt già nua đã sớm đỏ bừng, nhớ tới những lời chắc nịch của hắn lúc trước, giờ không biết lấy mặt mũi nào để đối diện với Lưu thẩm và Tô cô nương. Mãi một lúc sau tiếng khóc thức tỉnh hắn, hắn mới khôi phục tinh thần, nhìn mọi người xung quanh quỳ gối khóc đến nước mắt chảy thành sông.
Độc trên người A Đại chỉ có Dược tề sư cao cấp mới có thể bào chế được giải dược, mà Tô cô nương chỉ trong hai canh giờ đã chế ra, ở phương diện Dược tề học nàng đã mạnh đến mức đó, nói không chừng còn mạnh hơn cả Dược tề sư cao cấp……Dược tề sư hiếm đến mức nào chứ, nàng tuổi còn nhỏ mà đã đạt được thành tựu như vậy, lai lịch của nàng tuyệt đối không bình thường. Nếu nói trên đời này còn có ai có thể cứu người thân của bọn họ, thì chỉ có hai người thâm tàng bất lộ trước mắt này thôi.
Hoàng đại phu không chút do dự tiến lên phía trước, thân mình già nua quỳ rạp xuống trước mặt Tô Tất, «Tô cô nương, vừa rồi lão hủ lắm mồm đắc tội, không mong cô tha thứ, chỉ mong cô có thể cứu giúp thôn dân, lão hủ xin dùng mạng này đến nhận tội!»
Nói xong, hắn đột nhiên đứng lên, đập đầu vào cây cột bên cạnh!
«Không được!» Sắc mặt Tô Tất khẽ biến, nàng không ngờ Hoàng đại phu lại vì tính mạng của những người trong thôn, mà dùng tính mạng của chính mình để nhận lỗi với nàng.
Tô Tất còn chưa dứt lời, Vệ Lăng Phong đã ra tay, tung chưởng đẩy thân mình của Hoàng đại phu sang một bên, không thương tổn dù chỉ một cọng lông, hắn chỉ quỳ trên đất mà thở hổn hển.
Vệ Lăng Phong xuất ra một chiêu đó, khiến ánh mắt của mọi người đều sáng rực lên, bởi vì các nàng nhìn thấy hy vọng đang dần rộng mở.
Nếu toàn bộ nam nhân trong thôn sau chuyện này đều chết mất mạng, vậy cô nhi góa phụ già trẻ trong thôn phải sống như thế nào? Tô Tất không biết lần này lạc đường trên núi có phải là sự trùng hợp do ông trời sắp đặt hay không, nhưng nàng biết rõ, thấy chết không cứu không phải là quy tắc làm người của nàng.
«Được, chúng ta sẽ vào rừng cứu người, nhưng nếu không kịp, thân nhân của các ngươi đã……Nếu vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào khác.» Tô Tất thản nhiên nói.
«Chỉ cần hai người cố gắng hết sức là tốt rồi, cố gắng hết sức là đủ rồi…..» Mọi người đều mắt ngấn lệ nói.
Vẻ mặt Tô Tất lãnh đạm, nàng xoay người nhìn A Đại, «Thân thể của ngươi vẫn chịu đựng được chứ?»
Sau khi A Đại nhìn thấy thân thủ của Vệ Lăng Phong, mắt cũng sáng lên vài phần, nghiến răng kiên quyết nói, «Ta không sao, còn kiên trì được!» Nhưng sắc mặt hắn lại trắng bệch như tuyết, vừa mới giãy dụa xuống được giường, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bắt đầu hôn mê.
Vốn vì muốn tiết kiệm thời gian, để A Đại dẫn đường là tốt nhất, nhưng bây giờ hắn thế này, chỉ sợ một bước cũng đi không nổi.
«Tô cô nương, vậy phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?» Bà lão sốt ruột nói. A Đại ngất đi, giờ cho dù Tô cô nương có năng lực phi thường, cũng không tìm được người mà cứu.
Nhìn thấy vết thương trên người A Đại không ngừng rỉ máu thấm ướt gạc băng, mắt Tô Tất rực sáng, nhàn nhạt nói, «Không sao, ta đã có cách, rất nhanh sẽ tìm thấy bọn họ. Việc này không thể chậm trễ, chúng ta hãy lập tức xuất phát.»
Nhưng Vệ Lăng Phong lại giữ lấy nàng, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, «Sức khỏe của nàng còn yếu như vậy, sao có thể ra ngoài? Nàng ở lại, mình ta đi là được rồi.»
Tô Tất thản nhiên nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị, chậm rãi nói, «Ngươi có thể tìm ra bọn họ sao?»
«Vậy nàng tìm được?» Vệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn nàng.
Tô Tất chỉ vào mũi mình, «Mũi của ta mặc dù không thính bằng tiểu tuyết hồ, nhưng rất nhạy cảm với mùi máu tươi. A Đại máu đầy người chạy về đây, dọc đường chắc chắn để lại dấu vết, ta có thể theo mùi đi tìm. Nhưng hiện giờ tuyết rơi dày như vậy, nếu không nhanh chân, mùi máu sẽ bay đi hết, đến lúc đó muốn tìm cũng không được.»
Vừa rồi ở trong phòng chế dược, quả thực đã hao phí của nàng rất nhiều tâm lực, nhưng giờ như vậy, nàng nhất định phải kiên trì. Theo lời của A Đại lúc nãy, Tô Tât nghe ra nhiều nội dung hơn người khác, nếu nàng đoán không sai, trong núi nhất định có báu vật thiên địa sắp xuất hiện, đối với vết thương của nàng không chừng sẽ có ích.
Vệ Lăng Phong mặc dù không vui, nhưng không chống lại được sự cố chấp của Tô Tất, cưỡi cùng một ngựa với nàng vào rừng.
Gấu đối với thôn dân mà nói là quái vật không thể chống lại, nhưng với hắn thì chỉ cần vung tay một phát là xong, hắn chỉ lo Tô Tất không chịu nổi bão tuyết, khiến cơ thể suy nhược hơn nữa.
Hắn mượn áo bông vừa nặng vừa dày của bà lão, quấn chặt Tô Tất từ đầu tới chân, lúc này mới có thể an tâm một chút.
Con ngựa đỏ thẫm dựa theo chỉ thị của Tô Tất, phi nhanh trong bão tuyết rét mướt, không rõ qua bao lâu, nó dừng lại trên sườn núi, hướng lên trời hí vài tiếng.
Tô Tất xoa xoa cái mũi đỏ tấy cứng ngắc vì lạnh, có chút bất đắc dĩ nói, «Mùi máu tới đây thì biến mất, A Đại hẳn là rớt từ vách núi xuống.» Hơn nữa, Tô Tất còn tinh mắt tìm thấy vài đóa Diêm La Tán rực rỡ trong bụi cỏ trước mặt.
Vệ Lăng Phong lạnh lùng ôm nằng xuống ngựa, buông dây cương cho nó tự do đi lại, sau đó bế Tô Tất phi thân lên, chỉ sau vài cái chớp mắt đã bình tĩnh đứng trên đỉnh núi.
Đáy mắt Tô Tất hiện lên một tia hoài nghi, sau khoảng thời gian xa nhau này, nàng đã không còn thấy rõ thực lực của Vệ Lăng Phong nữa, bí hiểm đến đáng sợ. Chờ nàng chữa khỏi nội thương xong, thật sự có thể thoát khỏi bàn tay của hắn sao? Trong lòng Tô Tất thầm lo lắng.
Thấy Tô Tất nhíu mày, đáy mắt Vệ Lăng Phong hiện lên vẻ đau đớn, giọng nói hắn khàn khàn trầm thấp, «Vì tiết kiệm thời gian, nên ta chỉ có thể bế nàng đi, nàng có cảm thấy khó chịu, thì tạm thời cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.»
Nhìn thấy vẻ tự giễu trên khóe môi Vệ Lăng Phong, lòng Tô Tất không khỏi thắt lại, sự đau lòng lan tràn khắp ngực. Người luôn tự tin đội trời đạp đất như hắn, trên mặt từ lúc nào lại xuất hiện vẻ tự ti và tự giếu như vậy? Vẻ mặt đó và hắn căn bản là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau a….
Vệ Lăng Phong nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, không khỏi nở nụ cười, «Đi thôi, càng kéo dài thời gian, bọn họ sẽ càng nguy hiểm.»
Nói xong, hắn ôm ngang người Tô Tất, chân dùng sức, ôm nàng bay lên đỉnh cây cổ thụ. Chân hắn đạp lên thân cây, bay nhảy tự do trong rừng, thoải mái tự nhiên như giẫm trên mây.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, khiến tầm mắt hắn lại càng có cơ hội phóng ra rộng rãi hơn, phạm vi tìm kiếm cũng lớn hơn.
Bỗng nhiên tiếng nổ long trời lở đất vang lên, dường như bầu trời cũng đổi sắc, Vệ Lăng Phong ổn định bay trong không trung, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.
Tô Tất cũng nghe thấy tiếng vang này, cũng giống Vệ Lăng Phong, nàng cũng cảm thấy choáng váng đầu óc. Nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy ánh lửa đang bùng lên cao.
«Chúng ta đi xem thế nào!» Vệ Lăng Phong vừa ôm Tô Tất vừa tăng tốc độ, chỉ một khắc sau đã đến khu vực bị cháy.
Lúc này đỉnh núi quả thực giống như địa ngục, mặt đất tuyết trắng bị bao phủ bởi xác động vật, máu tươi đặc sệt theo khe núi chảy xuống, tuyết bị nhuộm đỏ, không khí bao phủ bởi một tầng sương máu mênh mông.
Mùi máu tanh nồng kia, cho dù là cách xa mấy dặm cũng ngửi thấy.
«Chẳng lẽ là mãng xà nộ thiên?» Tô Tất thì thào. Ngay lúc A Đại mở miệng, Tô Tất đã cảm thấy khó hiểu. Rừng sâu núi thẳm, sao có thể lập tức tập hợp được một loại động vật bình thường khó gặp như gấu được? Đây có thể nói là tình huống hi hữu chỉ khi báu vật thiên địa xuất hiện mới xảy ra.
Theo như ghi chú của Nhan Thanh tiền bối trong cuốn sách bào chế dược, Tô Tất biết ở vùng lân cận của Bạch Vân Sơn có một con mãng xà, có tên là mãng xà nộ thiên, nghe nói nó có sức mạnh của tiên thiên. Ngẫm lại, từ thời của Nhan Thanh tiền bối, con mãng xà này đã tồn tại, tính đến giờ đã bao nhiêu năm rồi chứ? Sức mạnh của nó đã nâng cao đến mức nào rồi?
Mãng xà nộ thiên thường cách mấy trăm năm sẽ xuất hiện một lần, mỗi lần đều quấy nhiễu khiến thiên địa không yên, trăm họ lầm than. Nhưng bởi vì sức mạnh bí hiểm của nó, nên mặc dù nó một thân bảo khố, nhưng mọi người cũng không dám chinh phục, tránh được bao xa thì tránh, căn bản từ trước đến nay không có cách nào hạ gục nó.
Lúc này, trên đỉnh núi vắng vẻ, ánh lửa chói mắt đột nhiên bùng lên, kéo theo tiếng rống kinh thiên động địa.
«Trời ạ….» Tô Tất cuối cùng cũng khẳng định được mãng xà trước mắt là mãng xà nộ thiên, vì ngoại hình của nó giống y đúc miêu tả trong sách. Nàng nghĩ có lẽ sẽ tránh được trận ác đấu, nhưng không ngờ lại xui xẻo đến mức giáp mặt nó ngay lúc này.
Mãng xà nộ thiên có sức mạnh của tiên thiên, mình Vệ Lăng Phong chắc chắn không đối phó nổi, nơi này là chốn thị phi, ở lại một giây thì sẽ tăng thêm một giây nguy hiểm. Tô Tất quyết định bảo Vệ Lăng Phong rời đi, nhưng lời còn chưa nói ra miệng thì đã bị mãng xà nộ thiên phát hiện.
«Ầm» một tiếng, một lực đạo cường mạnh như sóng thần quét đến.
Lúc lực đạo đánh úp đến, Tô Tất cảm thấy bản thân như lập tức mất hết khí lực, ngực như bị xé rách, hít thở không thông, đau đớn lan ra tứ chi, đầu óc trống rỗng, tai ù đi, trước mắt chỉ còn lại một màu đen tăm tối, giống như rơi vào đầm lầy, lún xuống trong bùn, không cách nào ngoi lên được.
Lúc lực đạo đánh úp đến, Vệ Lăng Phong ôm chặt Tô Tất, bảo vệ nàng trong lòng, dùng lưng đỡ lấy tất cả. Tô Tất được che trong lòng hắn còn khổ sở đến mức đó, huống chi Vệ Lăng Phong bị lực đạo trực tiếp đánh vào người?
Vệ Lăng Phong lúc này vẫn giữ nguyên tư thế cuộn mình như cũ, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống, rớt trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Tất.
Bầu trời đỏ rực, không gian thoạt nhìn như khoảnh khắc tận thế.
Lửa cháy hừng hực ngút trời, điên cuồng lan rộng ra khắp rừng, từng tảng đá to không ngừng rớt trên cao xuống, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đỏ rực như máu, mang theo mùi vị của sự hủy diệt, thiên địa bao trùm trong sự chết chóc.
«Ầm…..Ầm…..» Tiếng nổ hưởng thiên triệt địa không ngừng vang lên, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, vô số tảng đá lớn nện xuống, ánh lửa thắp sáng màn đêm. Động vật tập trung trên núi đua nhau chạy tán loạn. Nhưng nào có thể tránh được lực đạo hủy diệt kia?
Trên đất rải rác vô số xác động vật. Hổ, gấu, báo….Đây đều là những mãnh thú hô mưa gọi gió trong rừng sâu, giờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như kiến, ngay cả thời gian để thở cũng không có.
Mùi khét bốc lên hòa cùng mùi máu tươi, khói lửa mịt mù.
Vệ Lăng Phong lúc này toát ra hơi thở cường đại không gì sánh được, Tô Tất kinh hãi nhìn hắn, thấy toàn thân hắn bị bao trùm bởi một màn sương đỏ như lửa. Hơi thở của cường giả đỉnh cấp này, Tô Tất chỉ mới cảm nhận được trên người vài người, ví dụ như Lam Hải đại sư, như Bạch lão đầu, như mãng xà nộ thiên, không thể nghi ngờ đây chính là hơi thở chỉ thuộc về tiên thiên cường giả.
«Ngươi —-» Tô Tất khó tin trừng mắt nhìn Vệ Lăng Phong, nàng thật sự không thể tưởng tượng được, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Vệ Lăng Phong lại đã đột phá lên cảnh giới tiên thiên.
Vệ Lăng Phong đặt Tô Tất dưới gốc cây cổ thụ, lãnh đạm nói, «Mặc dù ta đã đột phá lên tiên thiên, nhưng để chống lại con mãng xà này, một chút phần thắng ta cũng không nắm chắc, nên nàng đi trước đi, chạy được bao xa thì chạy.»
Tô Tất cắn môi, khẽ lắc đầu, «Ta không thể bỏ ngươi lại được, ta sẽ không đi đâu hết.» Nàng biết Vệ Lăng Phong muốn cầm chân mãng xà, để nàng có thời gian chạy trốn, nhưng nàng sẽ không để hắn hy sinh vì nàng.
Ánh mắt Vệ Lăng Phong hiện lên một tia tức giận xen lẫn vui mừng, nhưng đáy mắt lại càng trở nên u ám, tự giễu nói, «Nàng không phải muốn rời khỏi ta sao? Chỉ cần ta chết ở đây, nàng sẽ tự do.»
Lòng Tô Tất nhói đau, nàng siết chặt nắm tay nói, «Ngươi không cần phải khích ta, dù sao với tình trạng hiện nay ta cũng không thể trốn được, chi bằng ở đây hợp lực với ngươi.» Sống hay chết, đều phụ thuộc vào việc ông trời có mắt hay không.
«Tô Tất! Bây giờ không phải lúc để liều lĩnh! Nàng nhất định phải nghe ta!» Vệ Lăng Phong lúc này đã hối hận đến xanh ruột. Nếu không phải hắn nhất thời kích động mang nàng đến đây, nếu không phải hắn không chú ý để lạc đường, nếu không phải hắn quyết định ở lại Thôn Lão Hổ…..
«Nếu ta nghe lời ngươi, thì đã không lâm vào hiểm cảnh như bây giờ, nên ngươi không cần khuyên ta.» Tô Tất cười khổ tự giễu. Là nàng xen vào việc của người khác cữu chữa cho A Đại, là nàng bao đồng đồng ý đi cứu giúp thôn dân, lúc đó Vệ Lăng Phong đã một mực ngăn cản nhưng nàng vẫn sống chết khăng khăng làm theo ý mình, nên giờ mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Tô Tất nhìn đám dã thú cách đó không xa.
Chúng liều mạng giãy dụa trong biển lửa do mãng xà tạo nên, miệng không ngừng gào rú, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Tại địa ngục này, toàn bộ trên mặt đất đều bị nướng chín, trong vòng một trăm mét quanh thân mãng xà, đã không còn một sinh vật nào còn sống. Mà mãng xà giữa ánh lửa như tử thần đến từ địa ngục, vung cán đao tử vong không một ai cản nổi.
Lúc Vệ Lăng Phong đang đấu tranh tư tưởng, thì mãng xà đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, đôi mắt khủng bố sắc bén phóng sang phía này.
Vệ Lăng Phong không muốn liên lụy đến Tô Tất, hắn mang theo quang mang đỏ sẫm phóng lên cao, giống như một ngôi sao băng đỏ rực xé rách thiên địa trong giam cầm của mãng xà, bộc phát ra một sức mạnh cường đại khiến cho người ta nghẹt thở.
«Đúng là rất mạnh…….» Tô Tất dựa vào cây cổ thụ, nhìn tia sáng đỏ thẫm trên không trung, miệng thầm tán thưởng. Sức mạnh của Vệ Lăng Phong, đã vượt qua cả tưởng tượng của nàng, hắn như vậy, thật sự gần như ngang bằng với mãng xà.
Mãng xà nhìn thấy Vệ Lăng Phong, lập tức như ăn phải thuốc kích thích, mắt đỏ rực, hưng phấn tột cùng.
Tàn sát những sinh vật yếu đuối này, khiến nó cảm thấy vô cùng nhàm chán, giờ đột nhiên xuất hiện một con mồi vừa mắt, nó sao có thể không hưng phấn được?
Thân mình mãng xà màu xanh lục, lao như tên bắn về phía Vệ Lăng Phong.
Mãng xà nhảy vọt lên cao trong chớp mắt, Tô Tất cảm thấy cả thiên địa đều bị chấn động, đến mức lồng ngực nàng cũng rung lên. Thân thể mãng xà lớn bằng một cánh đồng rộng, lúc nó bay trên không trung, che khuất cả bầu trời, khiến người khác quên cả việc phải hít thở.
Một bên là tiên thiên cường giả, một bên là mãng xà nộ thiên, cuộc đấu của bọn họ chấn động trời cao.
Trong một khoảng thời gian ngắn, lửa cháy hừng hực vọt lên cao, trên mặt đất bụi bay mù mịt, sương mù bao phủ, gió thổi vù vù, quất lên người Tô Tất khiến nàng hơi đau, bị không khí chết chóc đè ép khiến nàng như không thể thở nổi.
Từng giây qua đi, cuộc đấu của hai bên càng thêm kịch liệt, trong lòng Tô Tất không khỏi khẩn trương.
Đúng như lời Vệ Lăng Phong, hiện tại chỉ cần nàng xoay người là có thể bỏ trốn, có thể cao chạy xa bay, cho dù cuối cùng hắn có may mắn thắng được, vậy hành động đó cũng khiến hắn chết tâm, từ nay về sau hai người là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nữa, nhưng Tô Tất biết, nàng không thể một mình trốn đi, nàng không thể làm được chuyện vô sỉ như vậy.
Thân thể của mãng xà quả nhiên vô cùng biến thái, sức mạnh của nó thì không nói, nhưng lớp da của nó còn kiên cố vô cùng, mỗi lần bị kiếm trong tay Vệ Lăng Phong đâm trúng, chỉ để lại trên người nó một vết xước nhỏ, căn bản không có chút tổn hại.
Lớp da là vũ khí phòng ngự tốt nhất của mãng xà, hơn nữa răng của nó lại rất sắc bén, đuôi cũng vô cùng linh hoạt, toàn bộ đều là vũ khí công kích hữu lực, chỉ cần răng nanh của nó táp tới, Vệ Lăng Phong sẽ bị bắt buộc lùi về phía sau.
Vệ Lăng Phong mạo hiểm né được vài lần, nhưng vẫn không cẩn thận bị đuôi nó quất trúng, lập tức máu trong ngực trào lên, muốn kiên trì cũng không được.
Việc duy nhất Vệ Lăng Phong có thể làm là thối lui, lùi rồi lại lùi, cho đến khi không thể lùi nữa…..
Thời gian trôi qua, trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên vẻ mệt mỏi, trường kiếm trong tay cũng không sáng chói như trước nữa. Hắn khẽ nhếch môi cười khổ, không ngờ khổ luyện lâu như vậy, vừa mới đột phá tiên thiên xong, lại phải bỏ mạng ở chỗ này.
Hắn chết thì không sao, nhưng còn Tô Tất……Đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nhiễu loạn giấc mơ của hắn lâu nay, đáy mắt Vệ Lăng Phong tràn đầy sự quyến luyến cùng không nỡ. Nợ nàng kiếp sau sẽ trả, cho dù chết, hắn cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn.
Vệ Lăng Phong lui đến không thể lui nữa, bị ép vào đường cùng. Hai tay hắn cầm kiếm, hào quang đỏ rực quanh thân tăng vọt, hỏa diễm vô tận bùng lên trên thân kiếm, trường kiếm bay vút lên, chỉ trong phút chốc, phía sau hắn đã xuất hiện mười ảo ảnh!
«Ầm —-» Một tiếng nổ vang lên, hơi thở hủy diệt bao trùm không gian, một tia sét đánh về phía mãng xà.
Hỏa diễm đỏ thẫm, hoa tuyết trắng tinh, thân kiếm rực lửa, trong phút chốc, trên đỉnh núi rực rỡ hoa lệ như cảnh trong mơ.
Ảo ảnh bay tới, cùng một hào quang đỏ rực sắc bén đánh về phía mãng xà, Tô Tất nhìn ra, đó chính là trường kiếm của Vệ Lăng Phong.
Mãng xà mạnh là vậy, nhưng vẫn không ngăn được một kích toàn lực này của Vệ Lăng Phong, trường kiếm cắm thẳng vào ngực nó.
Hành động của Vệ Lăng Phong hoàn toàn chọc giận mãng xà, nó phun ra một ngụm máu, răng nanh sắc bén lóe lên, cặp mắt đỏ rực toát ra tia sáng lạnh lẽo. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, răng nanh sắc bén của mãng xà táp về phía Vệ Lăng Phong.
Vệ Lăng Phong phun ra một ngụm máu, thân mình như diều đứt dây, rơi xuống dất….
Giữa không trung, hắn mở to đôi mắt mỏi mệt, lẳng lặng nhìn về phía người hắn yêu nhất…..
Chỉ ước kiếp sau, không phải làm ca ca của nàng…
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
81 chương
49 chương
32 chương
152 chương
84 chương