Dạ Vương

Chương 3

Anna ngả nghiêng, lảo đảo rời khỏi phòng bệnh. Kiều Sanh tựa vào đầu giường, đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Mấy hôm trước y được cứu sống từ bàn giải phẫu, sau mấy giờ bị súng bắn trúng, y mới được đưa vào bệnh viện. Lúc ấy, do bị mất máu quá nhiều mà y bị vây vào trạng thái sốc, đó cũng chưa tính là gì, mà điểm chết người chính là nhóm máu của y là RH âm tính, cũng tức là nhóm máu gấu mèo trong truyền thuyết. Trong bệnh viện vốn có loại máu này, nhưng lại vừa lúc bị một bệnh nhân khác dùng hết. Cuối cùng, bác sĩ phải liên hệ với các bệnh viện khác mới có thể tìm đủ máu, kéo y khỏi quỷ môn quan. Do động tác ban nãy của y mà vết thương vừa mới khép miệng lại đau buốt, Kiều Sanh vươn tay phải vuốt nhẹ lên lớp băng gạc trên ngực mình, nhắm mắt lại. Trước mắt y, lại hiện ra cảnh trúng đạn hôm đó. Người nọ, sau khi bắn y một phát đạn, ngỡ rằng y đã chết, lại không kiểm tra vết thương của y nên không bắn thêm phát nào nữa mà cùng đồng bọn quẳng y xuống vách núi. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, tầm mắt luôn mơ hồ của y bỗng trở nên rõ ràng. Trong quá trình rơi xuống, y đã nhìn thấy bầu trời màu xanh lam phía trên và gương mặt của hai gã đã ám sát y. Một gã là người Trung Quốc, dáng vẻ rất bình thường, Kiều Sanh đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của gã ta. Gã còn lại là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nhưng gương mặt lại rất dung tục, xấu xí tới nỗi khiến người ta buồn nôn, chỉ cần nhìn một lần là nhớ rõ. Phía sau hai người họ, dường như là một tòa thành thời trung cổ, hùng vĩ mà khổng lồ, vừa liếc một chút đã khiến người ta phải kinh hoàng. Tòa thành này, chính là nhà của gã đàn ông thần bí ấy. Nơi cầm tù y… Sau lại, y rơi xuống biển. Lúc đó, y còn chưa kịp giãy dụa thì đã hôn mê rồi. Nếu không phải có một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua, thì e là y đã cứ thế mà vùi mình nơi đáy biển… Y chưa gặp chủ nhân của chiếc thuyền đánh cá đã cứu mình, chỉ biết đó là một người hảo tâm ở địa phương. Người đó chẳng những cứu y mà còn bỏ ra một số tiền kếch xù chi trả tiền viện phí, thuốc men cho một người xa lạ không rõ lai lịch như y. Ra khỏi phòng cấp cứu, ba ngày sau Kiều Sanh mới tỉnh lại. Y không biết mình tên gì, cho dù có biết cũng không thể dùng, y không nhớ gì cả, y chỉ biết người nọ gọi y là Sanh. Vì thế, y vừa tự giễu bản thân mình, vừa lấy tên giả là Cổ Vị Minh. … Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Sanh, y mở mắt ra, thu lại hàn ý và sát khí trong mắt mình, quay đầu nhìn về phía cửa. Ở cửa, có một cậu trai ngoại quốc đang mỉm cười, nhìn y. Cậu ta rất tuấn tú, mái tóc đen hơi xoắn, gương mặt gõ ràng, ánh mắt rất đẹp, lông mi vừa dài vừa đậm, điều này khiến ánh mắt của cậu ta lúc nào cũng như đang phóng điện khắp nơi. Cậu ta khá cao, thân hình vừa chuẩn, nửa người trên mặc chiếc T-shirt, để lộ cánh tay với đường nét rắn chắc, mạnh mẽ, nửa thân dưới mặc một chiếc quần bò, đôi chân thon dài, tuyệt đẹp. “Anh tỉnh rồi à?” Cậu trai ấy nói bằng tiếng Anh, không lưu loát. “Là cậu đã đưa tôi tới bệnh viện?” Kiều Sanh hỏi lại, y cũng dùng tiếng Anh, nhưng lại rất chuẩn, rất lưu loát. “Không phải!” Cậu ta lắc đầu, “Đưa anh tới đây là ba tôi, nhưng do ông ấy phải đi đánh cá gấp, mấy hôm rồi không thể tới đây được. Ông ấy bảo tôi tới thăm anh một chút!” “Gởi giúp tôi lời cám ơn tới ông ấy!” “Ừ!” Cậu ta gật đầu, “Tôi sẽ chuyển lời!” Cứ như đã quen biết từ dạo nào, cậu ta đi thẳng vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên giường. Cậu ta nhìn chằm chằm Kiều Sanh, tò mò, hỏi: “Anh là người Trung Quốc?” So với sự nhiệt tình ấy, Kiều Sanh lại có vẻ hờ hững hơn, “Chắc là vậy!” Cậu ta lại nhìn y một lượt, rồi bảo: “Ờ, vậy thì anh đúng là người anh chàng Trung Quốc xinh đẹp!” Kiều Sanh nhíu mày, nhìn về phía cậu ta. Cậu ta nhún vai, nói tiếp: “Y tá trong bệnh viện này đều bảo thế!”