Dạ Vương
Chương 20
.
Sanh thiếu gia?
Câu xưng hô do quản gia buột miệng thốt ra khiến Kiều Sanh ngơ ngác, y nhìn sang Kiều Tử Việt, thấy mặt anh ta như đang xem một trò hài.
Kiều Sanh nhíu mày, nhưng rất nhanh, y đã bình tĩnh lại.
Y nhớ là lúc Kiều Tử Việt vừa vào nhà, quản gia đã gọi anh ta là thiếu gia, nếu như y cũng là thiếu gia…
Vậy y và kiều Tử Việt là…anh em?
Phát hiện bất ngờ này khiến Kiều Sanh có chút kinh ngạc, trước đó, lúc Kiều Tử Việt gọi y, thấy y và anh ta cùng họ, y đã đoán được là y và anh ta nhất định có quan hệ gì rồi, chỉ là y không ngờ tới hai người lại là anh em. Cũng không phải do phản ứng của y quá chậm, mà là từ lúc gặp mặt tới giờ, lời nói, cử chỉ của Kiều Tử Việt với y rất mờ ám, đó sao là chuyện nên làm giữa hai anh em với nhau.
Y cứ nghĩ, trước lúc mất trí nhớ, y là tình nhân của Kiều Tử Việt…
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, mới đó, y đã hiểu ra mọi chuyện, y nở nụ cười bình thản.
“Tôi về rồi!” Y nói.
“Sanh thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi, từ lúc cậu bị bắt cóc tới giờ, không rõ tung tích, tôi và lão gia còn tưởng là cậu đã…” Quản gia đi tới trước mặt Kiều Sanh, nhìn y bằng ánh mắt khó tin, cảm xúc có chút kích động. Ông vươn tay, định ôm Kiều Sanh, nhưng còn chưa chạm vào y, ông đã vội vàng thu tay lại, dường như đang lo nghĩ tới thân phận của mình.
Kiều Sanh nhìn ông, hốc mắt người đàn ông trung niên ấy ươn ướt, vẻ lo lắng, thương tiếc hiện rõ nơi đáy mắt, không có chút gì là giả dối, nó khiến trái tim Kiều Sanh ấm áp.
Nhìn Kiều Sanh một lượt, xác định y vẫn bình an vô sự, quản gia mới thở phào một hơi.
Lúc này, Kiều Tử Việt mới lên tiếng, “Chú Chu, chuyện A Sanh về, trong nhà chưa ai biết cả, chú mau đi nói cho ba tôi biết đi!”
“Vâng, để tôi đi thông báo cho lão gia biết ngay!” Quản gia gọi là chú Chu ấy gật đầu, đi lên lầu. Lúc xoay người qua, ông cúi đầu, lén lau nước mắt.
Kiều Sanh trầm mặt, nhìn người đi, rồi lập tức thu tầm mắt lại, nhìn về phía Kiều Tử Việt.
Kiều Tử Việt nở nụ cười đầy ác ý, “Thế nào? Ngạc nhiên lắm phải không?”
“Đương nhiên…Không ngờ tôi lại có thể có quan hệ đó với anh em của mình…”
Kiều Tử Việt đi đến trước mặt y, khóe môi câu lên, “Cậu cũng không giống loại người để ý những chuyện thế này!”
Hai người nhìn thẳng mặt nhau, ánh mắt của Kiều Tử Việt khiến Kiều Sanh khó chịu. Tuy nhiên, do Kiều Sanh che giấu rất tốt, trên mặt không có biểu hiện gì, ngược lại còn cười rất mị hoặc, “Đương nhiên, sao tôi lại để ý những chuyện thế này? Nhưng mà, không ngờ một nhà giàu có thế này lại xảy ra chuyện loạn luân, quả là, khiến cho người ta bất ngờ…”
Hai người cách nhau rất gần, Kiều Tử Việt thuận thế ôm eo Kiều Sanh, nói khẽ, “Ở Kiều gia này, những chuyện khiến cậu bất ngờ, không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu!”
“Hử?” Đôi ngươi u ám của Kiều Sanh nhìn anh ta, không nói gì. Khi nghe thấy tiếng vang rất nhỏ từ góc rẽ thang lầu truyền tới, y nở nụ cười mờ ám, đưa tay câu cổ Kiều Tử Việt, chủ động nhích thân thể tới.
Hành động bất ngờ của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt cảnh giác, nhưng Kiều Sanh cũng không cho anh ta có thời gian tự hỏi, mà dùng âm thanh dụ dỗ trầm thấp, hỏi khẽ: “Nếu, chúng ta làm một trận ngay đây, có khi nào sẽ khiến người ta cảm thấy bất ngờ hơn?”
Nụ cười mị hoặc, dung nhan tuấn mỹ trước mặt đúng là có vị khuynh quốc khuynh thành.
Dù trong lòng đang rất cảnh giác, nhưng khi đối diện với nụ cười mê hoặc lòng người đó, trong nháy mắt, Kiều Tử Việt thất thần.
Kiều sanh nhìn anh ta, đùi phải lại chen vào giữa hai chân đối phương, cọ nhè nhẹ vào đáy quần.
Liếc thấy người nơi góc thang lầu đi tới, trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện lên vẻ trêu đùa, y nâng chân lên, hất mạnh vào bộ phận đang bừng bừng phấn chấn của Kiều Tử Việt.
“Ưm!”
Bộ phận yếu ớt bị trọng thương, Kiều Tử Việt lập tức thoát khỏi cơn *** mãnh liệt, quay về với hiện tại, kêu ra tiếng.
Trước lúc người trên lầu xuất hiện, Kiều Sanh không tốn chút sức nào giãy khỏi tay Kiều Tử Việt, nhanh chóng lui ra cách anh ta khoảng một thước.
Trước mặt Kiều Tử Việt biến thành màu đen, anh ta khom người, ôm quần, mặt mày trắng bệch.
Anh ta nổi giận, ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt oán hận, nhưng ngược lại, đối phương đang nở nụ cười ôn hòa, vô hại, giễu cợt cái vẻ khốn đốn của anh ta.
Kiều Tử Việt nghiến răng nghiến lợi.
Đáng chết, mình lại bị tính kế!
Kiều Tử Việt giận tới nỗi thiếu chút nữa đã thốt ra một câu thô tục, nhưng vào lúc ấy, ở phía sau anh ta đã truyền tới một giọng nam lạnh lùng, buột anh ta phải nuốt câu đã tới cổ họng đó trở vào trong bụng.
“A Sanh, con về rồi à?”
Kiều Sanh bình tĩnh nhìn người đang theo bậc thang xoay tròn đi xuống.
Đây là một người đàn ông trung niên có dáng người trung bình, hơi gầy, độ chừng năm mươi tuổi. Nhưng ông ấy rất biết cách giữ sức khỏe, tóc ông vẫn đen, mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, trong mơ hồ có thể thấy được năm đó ông ta anh tuấn bao nhiêu. Ông ta mặt áo ngủ màu đen, từ diễn cảm đến giọng nói đều toát ra vẻ uy nghiêm, khí thế cũng rất mạnh mẽ.
Thản nhiên quan sát người đàn ông giống như đế vương ấy, Kiều Sanh nhủ thầm, đây là cha của mình sao?
So với tưởng tượng, rất khác…
Ông ta đi xuống thang lầu, liếc Kiều Sanh một chút, rồi thản nhiên nói: “Về thì tốt rồi, sau khi con bị bắt cóc, ba đã vận dụng không ít cơ sở ngầm ở thành phố Y tìm con, đến cả hắc bạch lưỡng đạo cùng ra tay cũng không tìm được một chút tung tích, ba còn tưởng là con đã bị bọn cướp giết rồi chứ!”
Giọng của ông ta rất lạnh lùng, không có biểu hiện gì là vui mừng khi Kiều Sanh bình an trở về, thậm chí còn có chút chán ghét.
Xem ra, vị phụ thân đại nhân này, chẳng thích mình rồi…
Kiều Sanh cười thầm, đáp lại: “Con thừa dịp bọn cướp không chú ý, trốn thoát, chỉ là may mắn mà thôi!”
“Ừm!” Mặt không chút thay đổi, ông ta khẽ gật đầu, rồi bảo: “Nếu đã bình an trở về thì sau này nhớ phải cẩn thận một chút, khi ra ngoài nhớ dẫn theo mấy bảo tiêu. Cũng khuya rồi, con về phòng trước đi, có chuyện gì để mai nói sau!”
Trong lúc xoay người đi, ông ta cũng không quên lia mắt qua xem Kiều Tử Việt với gương mặt khó coi đứng cạnh bên, “Sao vậy A Việt? Sắc mặt khó coi quá thế?”
Kiều Sanh híp mắt nhìn Kiều tử Việt, trên mặt là vẻ xem trò hề giống như anh ta ban nãy.
Khóe mắt Kiều Tử Việt giật giật, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười, “Không sao đâu ba, tại ban nãy uống hơi nhiều, giờ thấy choáng chút thôi!”
Kiều Mạc Nhiên nhíu mày, “Lại tới quán bar à? Sau này ít tới mấy chỗ bê bối đó một chút, dù sao thì con cũng là phó tổng tài của tập đoàn Kiều thị, mấy tai tiếng tình cảm sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng, giờ đám chó săn ngoài kia đang nhìn chăm chăm vào đấy!”
Dù là giọng điệu mệnh lệnh, nhưng ánh mắt lại ôn hòa hơn khi nhìn Kiều Sanh rất nhiều.
“Vâng, thưa ba!”
Kiều Mạc Nhiên gật đầu, lên lầu, không thèm nhìn Kiều Sanh thêm một chút.
Cho đến khi Kiều Mạc Nhiên đi khuất, Kiều Tử Việt không nhịn nổi nữa, khuôn mặt tuấn tú vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trừng Kiều Sanh, mắt nộ sát khí.
Kiều Sanh nhìn anh ta, nở nụ cười giảo hoạt, rồi đưa tay, thủ thế như bóp nát gì đó, miệng còn cố ý phát ta âm thanh vỡ vụn ‘Rắc!’
Mặt Kiều Tử Việt đen như đáy nồi, trán toát mồ hôi lạnh.
Còn Chu quản gia nãy giờ đứng cạnh bên không hiểu gì cả, còn tưởng là hai người họ đang ra dấu gì với nhau.
Kiều Sanh rất hài lòng với phản ứng của Kiều Tử Việt, nhưng y cũng không tiếp tục trêu chọc anh ta nữa, mà miễn cưỡng nói: “Tôi mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi trước đây, anh còn muốn làm gì thì cứ tự nhiên!”
Dứt lời, y theo Chu quản gia lên lầu.
Kiều Tử Việt nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng của y, nhủ thầm: Tôi muốn giết cậu, cậu để tôi tựnhiên à?
…
Đưa Kiều Sanh về phòng, Chu quản gia mở cửa, giọng điệu dịu dàng, “Sanh thiếu gia, mấy tháng nay cậu đi vắng, người hầu vẫn luôn vào quét dọn phòng cho cậu!”
“Ừm!” Kiều Sanh cười nhạt, “Vất vả chú Chu rồi!”
“Sao có chứ, Sanh thiếu gia cậu mất tích lâu như vậy, cả Kiều gia luôn rất lo lắng, cũng may là cậu vẫn bình an vô sự!”
Nơi đáy mắt Kiều Sanh thoáng hiện lên vẻ châm chọc: E là người thật sự lo cho tôi chỉ có mình ông màthôi!
Tuy là nghĩ vậy, nhưng bề ngoài Kiều Sanh cũng không có biểu hiện gì. Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, đêm đã khuya, Chu quản gia không ở lại, ông vừa đi tới cửa thì bị Kiều Sanh gọi lại.
“Chú Chu!”
“Sao thế?” Chu quản gia quay lại nhìn y.
“Chuyện trước đây của tôi, chú biết được bao nhiêu?” Kiều Sanh hỏi.
“Thiếu gia, cậu…” Chu quản gia kinh ngạc, nhìn y, chần chờ, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Tôi mất trí nhớ rồi!” Kiều Sanh bình tĩnh nhìn ông, thốt ra từng chữ một.
Trong căn phòng vắng lặng, một câu mạnh mẽ của Kiều Sanh vang lên, phá vỡ sự bình tĩnh vốn có của nó.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
106 chương
125 chương
25 chương
69 chương
37 chương