Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 9
Khương Dao là tiểu nữ của cậu Tô Nhược Nhị, năm nay vừa mới 11 tuổi, là cô nương nhỏ nhất nhà. Khương phụ giữ mình trong sạch, trong phủ cũng chỉ có Vương thị là đương gia chủ mẫu, bởi vậy, trong phủ đều là đích tử nữ. Trưởng huynh Khương Khánh Trạch năm nay 17 tuổi, trưởng nữ Khương Di cũng vừa đến tuổi cập kê, trước đó vài ngày cũng đã đính thân, thứ tử Khương Khánh Ân nhỏ tuổi nhất, năm nay mới vừa 7 tuổi.
Tô Nhược Nhị thay quần áo, nhìn Đại Bạch vẫn ngủ say sưa, liền vội vàng chạy qua bên kia.
Đợi nàng đến được đình hoa sen, đại tỷ Tô Nhược U, nhị tỷ Tô Nhược Tuyết cùng Từ Huệ và Khương Dao đã chờ một lúc lâu.
"Nhị nhi tỷ tỷ, chúng ta chờ người thật lâu a." Mấy cô nương ngồi chơi cùng một chỗ, tuy rằng Tô Nhược Nhị hơn Khương Dao vài tuổi, nhưng xưa nay nàng đều yêu chiều Khương Dao, bởi vậy không đợi nàng ngồi xuống, Khương Dao đã bắt đầu cằn nhằn.
Từ khi mẫu thân dần chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của Từ Huệ cũng tốt lên nhiều, vì thế cũng mở miệng cùng Khương Dao trêu ghẹo Tô Nhược Nhị, "Dao nhi a, người còn nhỏ cho nên không biết, một số nữ nhân, nếu không cẩn thận trang điểm, ra đường sẽ dọa người ta đó."
Tô Nhược Nhị bất động thanh sắc, vui vẻ ngồi xuống, "Dao nhi, thấy không? Bên cạnh chúng ta chính là có một vị như vậy đó, thế nên nếu ngươi sợ thì hôm nay cứ ngồi đó ngắm tỷ tỷ ta đi."
"Tiểu Nhị nhi, ngươi cư nhiên dám nói ta xấu sao, xem hôm nay ta có hù chết ngươi không..." Nói xong, Từ Huệ liền nhào về phía Tô Nhược Nhị.
Khương Dao nhìn các nàng nháo thành một đoàn liền sốt ruột không thôi, hôm nay nàng đến chính là vì đại cẩu toàn thân tuyết trắng kia nha, nàng là muốn nhìn cẩu, không có muốn ngắm người a...
Khương Dao chạy nhanh về phía Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết cầu cứu, "Đại biểu tỷ, nhị biểu tỷ, mau mau bảo các nàng dừng lại đi, ta muốn xem Đại Bạch cơ."
Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười, hiện tại các nàng ai cũng không thoát nổi mị lực của Đại Bạch kia. Chỉ là muốn xem Đại Bạch cũng không phải là chuyện các nàng nói là được. Trước không nói đến tiểu muội nhà mình, chỉ cần nhìn một thân khí phách cùng trí tuệ của Đại Bạch, chuyện này, đúng thật là không dễ dàng.
"Dao nhi, chuyện này ngươi vẫn nên hỏi..." Nói xong, Tô Nhược U liếc mắt đầy ẩn ý về phía Tô Nhược Nhị đang náo loạn ở đằng kia.
Khương Dao nháy mắt một cái, nhìn hai biểu tỷ lương thiện, "Tuyết nhi tỷ tỷ, ngươi giúp ta được không?"
Tô Nhược Nhị thản nhiên cười mắng, "Tiểu Dao nhi, Đại Bạch chính là của ta nha, ngươi cầu nhị tỷ cũng vô dụng."
Tiểu Khương Dao không chịu thua, chạy nhanh qua, "Nhị nhi tỷ tỷ, ngươi dẫn ta đi xem Đại Bạch được không? Ta lớn đến như vậy, còn chưa bao giờ được nhìn thấy con cẩu toàn thân tuyết trắng như vậy đâu..."
Tô Nhược Nhị hưởng thụ nghe Khương Dao khen Đại Bạch nhà mình, còn vui hơn là nghe khen bản thân nữa. Đôi mắt hạnh của nàng tủm tỉm cười, "Tiểu Dao nhi, không phải ta không để cho người xem, chỉ là không khéo, Đại Bạch lúc này đang ngủ rồi, người chờ một lát nữa đi."
Bởi vì một con súc sinh ngủ mà không cho quấy rầy, Khương Dao cảm thấy vô cùng không vui, nhưng ở đây mọi người đều biết, Đại Bạch là ân nhân cứu mạng của Tô Nhược Nhị, Tô Nhược Nhị xem nó như bảo bối. Hơn nữa, tiểu cô nương cũng chỉ là tò mò, nghe nói Đại Bạch đang ngủ, cũng liền ngoan ngoãn chờ. Nhưng nàng vẫn có gắng nhắc đi nhắc lại, "Nhị nhi tỷ tỷ, khi nào Đại Bạch tỉnh lại, ngươi nhất định phải đưa ta đi xem nha!"
Từ Huệ cũng đã sớm nghe nói Đại Bạch dũng mãnh, uy vũ, nhưng thời gian trước, nàng không thể qua xem, hôm nay đến Tô gia kỳ thật cũng muốn xem Đại Bạch, chỉ cần nghĩ đến những lời Nhị nhi miêu tả cho nàng về Đại Bạch, nàng đã cảm thấy không kìm lòng nổi.
Nhưng nàng cùng Tô Nhược Nhị từ trước đến nay luôn đấu võ mồm, giờ lại học Khương Dao mở miệng cầu Tô Nhược Nhị, nàng không làm được. Nàng nhìn quanh một hồi, Từ Huệ nhìn Tô Nhược Nhị, nụ cười không có chút ý tốt, "Tiểu Nhị nhi, Đại Bạch nhà người có thật sự tốt giống như ngươi kể không? Nếu hữu danh vô thực, chúng ta nhiều người xem như vậy, sẽ thật ngại đó nha."
Tô Nhược Nhị làm sao có thể không biết Từ Huệ có ý tứ gì, nàng chỉ mỉm kiều, khẽ nói "Chỉ cần lúc đó không có ai chảy nước miếng khi nhìn Đại Bạch nhà ta là được."
Mẫn Hoành Duệ ngủ trong chốc lát, không đến nửa canh giờ đã dậy, dù sao thói quen nhiều năm như vậy, không phải nói đổi liền có thể đối. Chỉ là hắn vừa mở mắt nhìn thấy tiểu nha hoàn bên cạnh, hắn liền mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Toàn bộ Thủy Tâm viện này, ngoại trừ Tô Nhược Nhị, cũng chỉ có đại nha hoàn Chanh Tâm là không thấy sợ Đại Bạch, còn lại ai nhìn thấy Đại Bạch đều không dám đối diện. Mặc dù nó chỉ là một con súc sinh không hơn, nhưng khí chất toát ra trên người Đại Bạch khiến các nàng không dám mạo phạm.
Có loại sợ, là hằn sâu trong cốt tủy. Cũng giống như một số người, trời sinh tài trí hơn người, làm cho người khác không dám khinh nhờn.
Nghe nha hoàn báo lại Đại Bạch đã tỉnh. Tô Nhược Nhị nghĩ đến tính nết của Đại Bạch, cùng ước ao của Từ Huệ và Khương Dao liền đứng lên, "Ta đi nhìn một cái, lập tức trở lại."
Khương Dao vẫn còn nhỏ, muốn cùng Tô Nhược Nhị cùng đi, nhưng không đợi nàng mở miệng đã bị nhị biểu tỷ Tô Nhược Tuyết kéo lại, "Đại Bạch tuy rằng đặc biệt thông minh, nhưng dù sao cũng là lớn lên ở nơi hoang dã, dã tính trên người còn chưa trừ, Dao nhi đừng nóng vội, Nhị nhi tỷ tỷ của ngươi đã đáp ứng người thì nhất định sẽ cho người gặp."
Khương Dao trẻ con, vừa nghe dã tính trên người Đại Bạch chưa triệt hết cũng liền ngoan ngoãn ngồi đợi ở chòi nghỉ mát, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy rồi, thêm một chút cũng không sao.
Từ Huệ nhìn một đóa hoa sen trong hồ, trắng như tuyết, hồng như ráng mây, đỏ như son, đón gió phấp phới, khoan thai, rất thích ý. Tô gia thân là thương gia, tuy rằng địa vị ti tiện, so ra còn kém địa vị của nàng và Khương Dao, nhưng Tô gia từ trước đến nay phủ đệ to lớn, đưa mắt ra xa, mỗi cây mỗi hoa đều là kỳ cảnh, mặc dù nhà nàng truyền thừa nhiều năm như vậy cũng không đến mức như vậy.
Sau khi Tô Nhược Nhị trở lại Thủy Tâm viện, liền nhìn thấy tiểu nha hoàn của mình câm như hến, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là do "lực sát thương" của Đại Bạch nhà nàng.
Tô Nhược Nhị đi ra phía trước, nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt, được rồi, có lẽ người ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Tô Nhược Nhị cũng không để ý, theo tính nết của hắn, chuyện kế tiếp mới có tính khiêu chiến a.
"Hì hì, hôm nay thời tiết thật đẹp nha..."
Tục ngữ nói rất đúng, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo, Mẫn Hoành Duệ ngẩng đầu, liếc nhẹ tiểu cô nương bên cạnh, Tô Nhược Nhị đang tươi cười lập tức cứng người.
Lại là cái ánh mắt cao cao tại thượng kia, lại là cái bộ dạng sớm nhìn thấu hết cả, thật đáng giận! Chẳng lẽ không có một chút giác ngộ của việc làm cẩu sao? Ngoại trừ bộ dáng có chút đẹp, còn lại tính tình không những không tốt, mà còn suốt ngày bày ra bộ mặt thối, cứ như ai đó thiếu nợ nó không bằng. Bộ dạng đẹp là rất giỏi sao? Phụ thân, đại tỷ, nhị tỷ, còn cả Tô Nhược Nhị nàng nữa đều là người đẹp, một nhà toàn người đẹp. Đẹp chết ngươi luôn!
Tô Nhược Nhị quyết định lấy ra uy nghiêm của mình, nhất quyết không thể dung túng Đại Bạch như vậy nữa, Tô Nhược Nhị vỗ vỗ gương mặt nhỏ của mình, cô giữ ánh mắt nghiêm khắc, "Đại Bạch, hôm nay quý phủ có khách nhân đến, người theo giúp ta ra gặp khách."
Nói xong, Tô Nhược Nhị liền đi trước ra ngoài, sau đó lại ra vẻ mặt như không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc theo sau, cho dù trong lòng có chút cảm giác sai trái, nhưng trên mặt Tô Nhược Nhị không thể hiện lên vẻ sợ hãi, bằng không sẽ rất mất mặt. Mãi cho đến khi ra tới cửa, Tô Nhược Nhị mới quay đầu lại, trừng mắt với Đại Bạch vẫn đang nằm trên tháp, "Còn không nhanh chạy theo."
Nửa khắc sau, liền nhìn thấy từ nguyệt môn một thân ảnh quen thuộc đi ra, Tô Nhược Nhị khóe miệng không tự giác cong lên, đồ hẹp hòi, trước đó còn khinh thường, giờ không phải vẫn ngoan ngoãn chạy theo sao.
Có điều, Tô Nhược Nhị đã quen nhượng bộ, hiện giờ nó nghe lời nàng như vậy, nàng cũng không nên quá đáng chứ? Nghĩ đến hai tiểu nha đầu Dao nhi cùng Huệ nhi đang mong chờ, Tô Nhược Nhị không nhịn được nhẹ giọng thương lượng với Đại Bạch, "Đại Bạch, hôm nay có hai tiểu cô nương đều là tỷ muội tốt của ta tới làm khách, các nàng chỉ là thích ngươi, người không nên dọa các nàng, biết không?"
Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, hắn đã ngoại lệ gặp các nàng, còn muốn như thế nào nữa?
Tô Nhược Nhị cũng biết rõ bản tính của hắn, nhưng là hôm nay đều là những người nàng thực sự coi trọng, cho nên vẫn cố gắng ôn nhu thương lượng cùng hắn, "Đại Bạch, người cố gắng ôn hòa một chút được không? Cứ coi như, là vì ta..."
Ánh mắt của nàng ngập nước, giống như một con thú nhỏ, trong suốt sáng ngời, lúc này nàng cầu xin chính mình, Mẫn Hoành Duệ liền cảm thấy có chút xúc động.
Tuy rằng hắn như cũ không tỏ vẻ gì, nhưng Tô Nhược Nhị thông minh biết mục đích của mình đã thành, lập tức trên mặt lại càng vui mừng, "Ta biết Đại Bạch nhà ta là tốt nhất mà."
Tiểu yêu tinh! Nhưng ai bảo hắn lại trúng mị lực của nàng chứ...
Hoa sen đình vốn là đình giữa hồ sen, ở trong đình nhóm nha hoàn còn bố trí hai chậu băng, cho nên lúc Mẫn Hoành Duệ đi đến liền cảm thấy một trận sảng khoái. Trên mặt đất bày chiếu lạnh, trên án thư bày đủ các loại điểm tâm, bên ngoài nóng như vậy, Mẫn Hoành Duệ cũng không khách khí, trực tiếp tìm một góc nằm xuống, trông thật nhu thuận.
Mà Khương Dao từ khi nhìn thấy một thân ảnh trắng tuyết theo bên người tỷ tỷ nhà mình đã không ngừng chờ mong, nhưng khi đến càng gần, nàng liền sợ hãi, con cẩu này với tưởng tượng của nàng không giống nhau a...
Tuy rằng toàn thân nó tuyết trắng khiến nàng thực động lòng, nhưng trên người nó lại toát ra một cỗ khí chất "người lạ cấm lại gần", thật dọa người, lúc nãy ánh mặt nó liếc qua cũng khiến các nàng kinh sợ một trận. Ngay cả mắt còn không dám đối, còn dám chơi cái gì.
Lúc trước là ai nói Đại Bạch đáng yêu? Đây không phải là lừa trẻ con sao? Thật đáng giận!
Không nói Khương Dao, mà ngay cả Từ Huệ cũng có thể bó gối ngồi đó, tuy rằng nàng thật muốn sợ vào bộ da lông tuyết trắng đó, nhưng mà từ tận đấy lòng nàng rung lên một hồi chuông cảnh báo, Đại Bạch, thật không dễ dàng có thể sờ như vậy.
Mẫn Hoành Duệ cao quý, lãnh diễm liếc Tô Nhược Nhị một cái, cho dù đáp ứng nàng thì sao? Cũng phải có người có dám đã rồi nói sau.
Tô Nhược Nhị thề rằng nàng thấy được sự miệt thị cùng đùa cợt ở trong mắt Đại Bạch, vừa rồi quả thật nhục không thể nhẫn mà. Nàng giận dỗi liếc nhìn hai tiểu nha đầu bên cạnh, mới vừa rồi ai còn trông mong muốn xem Đại Bạch, giờ lại sợ cái gì?
Khương Dao: "........" Ta còn nhỏ mà.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương