Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 10 : Chương 10
Vốn dĩ đối với một đám mấy tiểu cô nương sàn sàn tuổi mà nói, có thêm một con chó để chơi là chuyện vui vẻ cỡ nào. Chỉ tiếc là mặt của con chó này hình như bị liệt hay sao ấy, lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh lùng, còn vóc dáng của nó lại đang trong thời kỳ sung sức khỏe mạnh, nhìn vô cùng cường tráng, ngược lại khiến cho không khí trong đình lập tức vắng lặng đìu hiu.
Đối với chuyện này, Mẫn Hoành Duệ lại chẳng hề cảm thấy hổ thẹn gì, ngược lại còn thảnh thơi nằm uống nước ô mai ướp lạnh do Tô Nhược Nhị đặc biệt sai người mua riêng cho hắn. Trong vị ngọt ngọt chua chua lại mang theo cảm giác mát lạnh, khoan khoái đến dường nào.
Cuối cùng Tô Nhược Nhị hết cách, đành phải tự mình mang theo Khương Dao cùng Từ Huệ đi đến trước mặt Đại Bạch, như vậy các nàng mới có thể chiêm ngưỡng bộ lông tuyết trắng bồng bềnh mà các nàng hằng mong ngóng ở một khoảng cách gần như vậy. Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, là các nàng còn chưa sờ vào được thôi.
Đối với chuyện này, Tô Nhược Nhị lại không hề đồng tình. Nàng mới thực sự đáng thương đây nè, nàng đã cất công tìm kế thật lâu mà còn chưa có cơ hội “nhúng chàm” Đại Bạch đấy, vậy mà hai tiểu nha đầu các nàng lại vọng tưởng muốn sờ lên à? Mơ đi!
Còn Khương Dao và Từ Huệ, từ sau khi nhìn thấy Đại Bạch, lập tức trở nên kiêng kị không dám rớ tới vị "ân nhân cứu mạng" của Tam tiểu thư nhà Tô gia này. Mặc dù có đôi khi nhớ tới, cũng sẽ không nhịn được mà ngồi si mê mơ tưởng một hồi, nhưng cũng chỉ là trong một chốc lát thôi, bởi vì ngay sau đó các nàng sẽ nhớ ngay đến ánh mắt nhẹ bẫng của Đại Bạch. Cảm giác ấy giống như một người chỉ cần liếc nhìn ngươi một cái, ngươi lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống than, tất cả ảo tưởng tốt đẹp trước đó cũng lập tức tan tành theo mây khói.
Người ta chính là loại thú chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ chứ không thể lại gần khinh bạc đó!
Còn về phần Tô Nhược Nhị, từ sau khi Khương Dao cùng Từ Huệ rời đi, nàng lại bắt đầu sầu não ưu phiền. Biết làm sao đây, Đại Bạch nhà nàng gần đây trở nên thích ngủ, không thèm để ý gì tới nàng nữa.
Chẳng lẽ nó thấy nàng thật phiền phức? Không lý nào, lúc nó thấy mình, tinh thần vẫn tốt lắm mà. Cho dù có đôi khi nàng sẽ vò đầu nó, nhưng nó cũng sẽ giống như mọi khi, vẻ mặt thúi hoắc nhưng vẫn bằng lòng để nàng vò mà.
Hay là bởi vì thời tiết quá nóng, Đại Bạch đi ngủ hè? Nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe nói có con chó nào ngủ hè nha...
Đừng nói là vì lần trước bị thương dẫn đếnbệnh khó nói gì đó chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Tô Nhược Nhị lập tức đứng ngồi không yên, không nói hai lời lập tức phái người đi tìm đại phu.
Mẫn Hoành Duệ: "..." Hắn có thể nói với nàng là hắn thật sự chỉ buồn ngủ thôi được không?
Trước đó còn tốt, vì không muốn để hai bên hoài nghi, hắn luôn tận lực trở về vào buổi tối. Nhưng theo thời gian trôi qua, có một số việc hắn không thể không lộ diện,vì vậy ngẫu nhiên hắn cũng cần phải về vào ban ngày. Nhưng mỗi lần như vậy, cơ thể Đại Bạch ở Tô gia liền chìm trong giấc ngủ say, mà xưa nay tiểu cô nương của Tô gia này luôn khoái dính lấy mình, hiện tại lại thấy cả ngày nàng đều rầu rĩ nhìn mình, trong lòng Mẫn Hoành Duệ cũng bắt đầu dâng lên một loại cảm giác chua xót khó tả.
Thật ra, cũng không phải là không thể nói cho nàng biết. Dù sao mấy ngày vừa qua, bên trong bên ngoài gì hắn cũng đều chiếm được không ít tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta. Hơn nữa, nói cho chính xác thì hình như hắn cũng không ghét nàng. Có một vài việc, mặc dù với năng lực hiện giờ của hắn, không ai có đủ can đảm xen vào, nhưng về lâu về dài vẫn không tốt.
Nếu là nàng, dường như cũng không khó chấp nhận đến thế...
Tô Nhược Nhị chăm chú nhìn đại phu, sợ lão nói ra được nguyên nhân căn bệnh, nhưng lại càng sợ lão không chẩn ra được bệnh gì hơn. Tâm tình âu lo này của nàng khiến cho toàn bộ cả Thủy Tâm viện đều bao phủ trong một bầu không khí trang nghiêm. Cũng may sau khi khám xong, đại phu nói rằng Đại Bạch không có gì đáng lo, chỉ là thời tiết quá nóng, hơn nữa Đại Bạch từng bị thương, nay ham ngủ nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường, không cần quá mức kinh hoảng.
Mẫn Hoành Duệ: "..." Lang băm kiểu này coi như vẫn có chỗ dùng, tối thiểu sau khi tiểu cô nương nghe xong những lời của lão cũng bớt căng thẳng đi hẳn.
Không những nguy cơ đã được giải trừ, mà bây giờ còn có cái cớ để có thể “ngủ” nhiều, Mẫn Hoành Duệ thực sự hài lòng, rất hài lòng, vô cùng hài lòng.
Tuy Tô Nhược Nhị vẫn còn hơi lo lắng, nhưng đại phu người ta cũng đã nói là không có chuyện gì, hơn nữa ngoại trừ chuyện “ham ngủ” hơn một chút, Đại Bạch cũng không có dị trạng nào khác. Thời gian trôi qua, Tô Nhược Nhị cũng dần dần yên lòng.
Sáng sớm hôm nay, người gác cổng đến bẩm báo, Đinh chưởng quỹ đã tới.
"Tiểu thư, Thiên Cơ đường cho người gửi thư tới.” Vừa nói, Đinh chưởng quỹ vừa giao bức thư đã được phong kín cho Tô Nhược Nhị.
Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Nhị đã không còn nụ cười ngọt ngào ngày xưa nữa. Nàng thong thả xé phong thư, lấy bức thư ra ngoài. Đừng xem thường tờ giấy mỏng te này, nàng khó khăn lắm mới lấy được nó, hao mất năm trăm lượng bạc của nàng đấy! Cực kỳ đắt giá! Nhưng lúc này trên mặt Tô Nhược Nhị cũng không có vẻ gì là đau lòng tiếc của, chỉ cần có thể biết được là ai ám toán Tô gia các nàng, cho dù có tiêu tốn thêm năm trăm lượng, bọn họ cũng bằng lòng.
Mọi người đều biết, Tô gia là phú hộ, nhưng tiền tài trong Tô gia các nàng cũng không phải gió lớn biển rộng, dùng mãi không hết. Tô Nhược Nhị thân là người Tô gia, xưa nay luôn thích tiền, cũng tiếc tiền, nhưng so với những vật ngoài thân thế này, thì người nhà của nàng vẫn quan trọng hơn hết. Có người muốn thương tổn người nhà của nàng, cho dù có tán gia bại sản, Tô Nhược Nhị cũng thề không bỏ qua cho hắn. Huống chi, với sự khôn khéo nhanh trí của người nhà họ Tô, Tô Nhược Nhị tin tưởng, chỉ cần Tô gia vẫn còn lại một người, nhà các nàng sẽ không sụp đổ được. Người còn, tiền sẽ còn.
Tô Nhược Nhị đọc kỹ từng chữ trên bức thư, sau đó khẽ than một câu, "Tuyên quốc công phủ..."
Tô Nhược Nhị không biết, mấy chữ này của nàng vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức lọt vào tai Mẫn Hoành Duệở bên cạnh, khiến hắn chú ý.
Khi tiểu cô nương này làm việc chưa bao giờ kiêng dè hắn, đôi khi mặc dù hắn chỉ vô tình, nhưng vẫn nghe được một vài chuyện. Hiện tại tiểu cô nương đang sai người điều tra chuyện nàng bị bắt cóc vài ngày trước, hắn cũng biết rõ từ đầu đến cuối. Dù bản thân hắn cũng đã đoán ra đại khái, nhưng vẫn không ngờ cuối cùng lại có thể dính dáng đến tận Tuyên quốc công phủ.
Rốt cuộc, đến chút thể diện cuối cùng còn sót lại, họ cũng không muốn à...
Nghĩ đến đây, đôi mắt Mẫn Hoành Duệ tối sầm lại, có một số việc hắn ngược lại vẫn luôn do dự không quyết đoán. Chuyện cần dứt điểm lại không dứt điểm, sau này ắt hẳn sẽ phải chịu phiền phức. Nếu trước kia hắn quyết định dứt khoát, vậy thì không còn gì khiến hắn phải băn khoăn kiêng dè nữa rồi.
Dù sao xưa nay Thiên gia chỉ nói đến ích lợi, chứ không hề đếm xỉa gì đến những thứ vô vị nào khác. Được làm vua, thua làm giặc. Dã man, trực tiếp, trần trụi.
Bàn luận xong xuôi nội dung trong thư, Đinh chưởng quỹ theo thường lệ tiếp tục báo cáo tình hình gần đây tại Như Ý phường.
"Ngươi nói cái gì?" Nghe nóinhững món hàng trang sứcmà lần trước nàng sai người chế tạo gấp gápnay còn tồn đọng lại chưa bán đi được, vẻ mặt Tô Nhược Nhị không được vui cho lắm.
Trong lòng Đinh chưởng quỹ cũng kêu khổ không thôi. Vốn dĩ vì Bùi lão phu nhân muốn làm mai cho cháu trai lớn của nhà mình, nên đại đa số những cô nương đến tuổi cưới gả trong những gia đình huân quý thế gia tại kinh thành đều ôm ấp hy vọng. Cứ như vậy, hôm nay mở tiệc ngắm hoa, ngày mai chiêu đãi mừng sinh nhật... Phu nhân các phủ hiển nhiên đều dẫn theo tiểu bối nhà mình đi dự tiệc, vì thế các món trang sức của các vị tiểu thư cũng theo đó phải bổ sung thêm một ít.
Bọn họ ngàn tính vạn tính, nhưng không một ai tính được Bùi lão phu nhân sấm to mưa nhỏ, chỉ bắn ra một phát súng hư ảo rồi gạt hết bọn họ sang một bên, khiến bọn họ sốt ruột vô cùng.
Tô Nhược Nhị cũng bị loại tin tức đột nhiên đảo ngược này làm cho kinh ngạc, nhưng một lát sau lòng nàng lập tức bình tĩnh lại. Buôn bán là vậy, không ai có thể nói được chính xác rằng thị trường ngày mai sẽ lên xuống thế nào, cho dù là nàng, cũng chỉ có thể tận lực nắm bắt thị trường mà thôi.
“Thôi, dù gì cũng chỉ là vài món đồ trang sức, Như Ý phường của chúng ta vẫn chịu đựng được. Thế này đi, ngài về nói với mọi người trong cửa hàng, tiền công tháng này vẫn tăng gấp đôi, Tô Nhược Nhị ta sẽ không để cho mọi người làm không công."
Chính là như vậy, từ trước đến nay Tam tiểu thư của Tô gia luôn thưởng phạt phân minh, chỉ cần là việc nàng từng hứa hẹn, mặc dù trong khoảng thời gian này trong cửa hàng thiếu tiền, nhưng tiền thưởng cần đưa cho mọi người, nàng sẽ không tìm đủ loại lý do để cắt xén đi. Bởi vậy, tất cả mọi người trong Như Ý phường đều cảm thấy vô cùng may mắn vì có một người chủ như thế, nhờ đó mà mỗi người đều gắng sức cống hiến làm việc.
"Lão nô thay mặt mọi người cám ơn tiểu thư." Đinh chưởng quỹ cung kính nói, sau đó như chợt nhớ tới chuyện gì, Đinh chưởng quỹ thoáng do dự một chút rồi vẫn mở miệng nói: "Khởi bẩm tiểu thư, mấy hôm trước lão nô thu được một tin, chỉ là..."
Tô Nhược Nhị nở nụ cười nhàn nhạt, phối hợp với đôi mắt hạnh to tròn sũng nước cùng với hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng, khiến nàng càng thêm nhu thuận động lòng người, "Đinh chưởng quỹ, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tất nhiên ta tin tưởng ngài."
Nghe vậy, Đinh chưởng quỹ lại cảm động không thôi, lập tức không chần chờ nữa, "Lão nô nghe nói đương kim Thái Hậu có ý muốn tuyển chọn vương phi cho Phụ chính vương gia. Nếu thật là vậy, thì chúng ta cũng không cần băn khoăn lo lắng về những món đồ trang sức còn tồn đọng trong cửa hàng nữa.”
Toàn bộ dân chúng Đại Hạ đều biết, nay Đại Hạ kì thực là nằm trong tay Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, hơn nữa vị vương gia này không những đến từng tuổi này rồi vẫn chưa thành thân, mà nghe nói trong phủ, đừng nói di nương, ngay cả một thông phòng cũng không có. Tuy bên ngoài không ai có lá gan lớn đến mức dám nghị luận chuyện này, nhưng lén lút thì vẫn có rất nhiều lời đồn thổi xôn xao, vô cùng phấn khích.
Nhưng dù là vậy, với những phú quý to lớn có thể đạt được, mọi gia đình huân quý trong kinh thành đều nhìn chằm chằm vào vị trí Phụ chính vương phiấy, à còn cả hai vị trí trắc phi nữa chứ, chỉ cần có thể làm thông gia với Phụ chính vương, nhất định không lỗ.
Trong quá khứ, Mẫn Hoành Duệ đã quen làm việc tàn nhẫn, chuyện hắn không muốn nghe thì đừng hòng có ai dám nhắc tới ngay trước mặt hắn. Giờ thì hay rồi, Thái Hậu nương nương muốn tìm mối hôn nhân cho hắn, nếu tin tức này là thật, vậy thì Như Ý phường không những có thể nương theo chuyện này bán hết tất cả những món trang sức tồn kho từ trước, mà nói không chừng bọn họ còn có thể kiếm thêm một vố.
Đinh chưởng quỹ có thể nghĩ tới, Tô Nhược Nhị đương nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chẳng qua, sau khi trải qua sự kiện Bùi lão phu nhân kia, Tô Nhược Nhị làm việc vẫn bất giác cẩn thận hơn một chút. Theo tính nết trước giờ của vị kia, vậy cũng không phải dễ đối phó. Chẳng may hắn không vui không tự nguyện, thì mặc dù là Thái Hậu nương nương ra mặt cũng có tính là gì đâu?Như Ý phường nho nhỏ của nàng thật sự không chịu nổi các vị quý nhân giằng co với nhau.
Tô Nhược Nhị không nhanh không chậm nói, "Đinh chưởng quỹ, trong tiệm chúng ta có hàng, trước không cần vội, đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Đinh chưởng quỹ cũng có ý đó, nên khi nãy hắn mới do dự như vậy. Trong việc kinh doanh, tiểu thư nhà hắn vừa quyết đoán lại vẫn không mất tính cẩn thận nên có, hắn rất là tin phục.
Bên này Tô Nhược Nhị cùng Đinh chưởng quỹ lại tiếp tục thương lượng, mà kẻ làm nhân vật trung tâm trong sự kiện lần này - - Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệlại mờ mịt. Sao hắn lại không biết là hắn muốn tuyển phi?
Trong Phụ chính vương phủ, Lý công công bỗng nhiên hắt xì một cái thật to. Ai đang nhắc đến ông thế? Lại còn oán hận đến vậy nữa cơ chứ...
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
34 chương
67 chương
14 chương
71 chương
16 chương
19 chương