“Tiểu thư, đại tiểu thư mời người đến U Lan viện một chuyến.” Chanh Tâm từ bên ngoài đi vào, không nhanh không chậm mỉm cười nói. Hai ngày nay tiểu thư và Đại Bạch đã dần dần thân thiết như lúc trước, bầu không khí trong Thủy Tâm viện lập tức tốt hơn nhiều, thấy vẻ mặt tiểu thư nhà mình tươi cười nhiều hơn, trong lòng Chanh Tâm cũng rất vui vẻ. Tô Nhược nhị thả sách trong tay xuống, ánh mắt không tự giác nhìn qua Đại Bạch vẫn ngủ say ở bên trong, sau đó mới lên tiếng: “Được.” Vì hai người đã thẳng thắn với nhau, nên mấy ngày này Mẫn Hoành Duệ chủ yếu đều trở về Vương phủ vào ban ngày, Tô Nhươc Nhị lo lắng, nên mỗi lần đều cố gắng ở lại trong viện không tiếp khách. Bây giờ Tô Nhược U sai người mời nàng qua, Tô Nhược Nhị đành phải lệnh cho tiểu nha hoàn trong viện ở bên ngoài giúp đỡ trông chừng, còn dặn không được để bất kỳ ai vào phòng quấy rầy Đại Bạch nghỉ ngơi. “Nhị tỷ, tỷ cũng tới à.” Tô Nhược Nhị đi vào phòng, đã nhìn thấy hai vị tỷ tỷ đang ngồi trên tháp. Ba tỷ muội Tô gia là tam bào thai, từ trước đến nay đều rất thân thiết, nên bây giờ Tô Nhược Nhị nhìn thấy nhị tỷ Tô Nhược Tuyết đã ở U Lan viện cũng không thấy kỳ lạ gì, ngược lại giống như làm nũng từ từ chen vào ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Tuyết. Tính tình Tô Nhược Tuyết tuy hơi lãnh đạm, nhưng đối với người nhà mình, nhất là với tiểu muội muội quen làm nũng này luôn rất yêu thương và bao dung, nàng mỉm cười, trong tay cầm ly trà hoa hồng vừa mới ngâm xong đưa cho Tô Nhược Nhị “Không nóng đâu.” “Cám ơn nhị tỷ.” Tô Nhược Nhị cũng không khách khí, năm nay trong viện đại tỷ có ngắt hoa hồng phơi nắng để làm trà hoa hồng uống rất ngon, bên trong cho thêm một chút mật ong rừng, đúng là mỹ vị! Tất nhiên mấu chốt nhất vẫn là vì trà hoa hồng này có thể làm đẹp, nó không giống như lá trà tầm thường, nữ tử uống nhiều quá không tốt, còn trà hoa nếu thường xuyên uống ngược lại có thể làm ấm tỳ vị. Tô Nhược Nhị là một người thích chưng diện, làm sao lại có thể không biết đạo lý này? Ba tỷ muội lại nói chuyện với nhau, Tô Nhược U nói: “Hôm nay ta nhận được bái thiếp của Bùi phủ, nói là hai ngày nữa Bùi phủ mở tiệc đón gió tẩy trần cho hai vị tiểu thư, Bùi lão phu nhân mời ba tỷ muội chúng ta hôm đó cùng đến chúc mừng.” Vị Bùi lão phu nhân này là người lúc trước các nàng cùng cửu mẫu Vương thị đến Từ Ân Tự thắp hương gặp được, là vị Bùi nãi nãi Tô Nhược U mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, lúc ấy các nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, Tô Nhược U đối với Bùi lão phu nhân cũng cảm thấy hợp nhau, không nghĩ tới lại có liên quan đến người kia, bây giờ chính mình chắc là trốn không thoát được rồi, có một số việc nếu như đã định, thì dù sao cũng phải tranh thủ một chút.... Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Tô Nhược Tuyết lập tức cứng lại một chút, trái lại Tô Nhược Nhị lại vui sướng tiếp tục câu chuyện “Bùi lão phu nhân quả thực hợp ý đại tỷ.” Ban đầu bên trong Bùi phủ có Bùi lão gia tử đã cáo lão hồi hương và Bùi lão phu nhân cùng với cháu trai lớn của bon họ - Bùi Hạo nổi tiếng khắp kinh thành, còn Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi phủ vẫn luôn ở cùng Bùi phụ tại Tri Châu, bây giờ Bùi phụ được điều trở lại kinh thành thăng chức Thượng thư lệnh, Bùi phu nhân và Bùi gia tiểu thư tất nhiên cũng cùng theo về. Hơn nữa, hai vị tiểu thư Bùi gia cũng không quen biết nhiều người ở kinh thành, bây giờ Bùi phủ vung tiền tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho các nàng, không cần nói cũng biết là có mục đích gì. Nghe nói những người được mời đến yến hội này đều là những nhà quyền quý trong kinh thành, nói thẳng ra là, nếu không phải Tô Nhược U được Bùi lão phu nhân coi trọng, thì dù các nàng có phá trời, cũng không vào được những nơi như vậy. Tô Nhược Tuyết không có vui vẻ mù quán “không suy nghĩ” như tiểu muội nhà mình, vị Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi gia này đều không phải là người hiền lành gì, bọn họ không thích đại tỷ nhà mình, tuy bề ngoài tỷ phu nhà mình cũng không có hảo cảm gì với ba mẹ con bọn họ, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người gây khó dễ, điểm này, nàng có thể nói là hiểu rất rõ.... Tô Nhược Tuyết nghĩ nghĩ, nhịn không được nói một câu “Cũng không biết hai vị tiểu thư Bùi gia kia có khó ở chung không...” Nghe vậy, Tô Nhược U chớp chớp đôi mắt hoa đào mê người, vẻ mặt cũng có chút khẩn trương và bất an, dù sao, các nàng đều là người nhà thân nhất của hắn... “Giữa người và người đều do duyên số, giống như đại tỷ và Bùi lão phu nhân vậy, nếu không có duyên, có cưỡng cầu cũng không được, ngày đó chúng ta chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện ở yến hội là được rồi!” Nghĩ tới đây, giống như nhớ ra cái gì, ánh sáng trong mắt Tô Nhược Nhị lóe lên, sau đó vui sướng nói “Đại tỷ, nhị tỷ, tất cả y phục và đồ trang sức ta sẽ toàn quyền phụ trách, các tỷ không được từ chối!” Hai người Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết không khỏi nhìn nhau cười cười, sâu sắc cảm thụ được tiểu muội mơ mộng nhà mình, chỉ có thích chưng diện và yêu tiền mới là tính tình thật của nàng thôi! Đều từ một bụng đi ra, sao các nàng còn không biết tiểu muội nhà mình đang suy nghĩ gì chứ? Tô Nhược Nhị bị ánh mắt quá mức trắng trợn của hai vị tỷ tỷ nhìn rốt cục có chút ngượng ngùng, nàng cười ha ha “Chúng ta phải nắm bắt cơ hội, phải nắm bắt cơ hội nha... Hơn nữa, nhị tỷ, muội làm vậy cũng là muốn tốt cho tỷ, tỷ mở cửa hàng vải và phường thêu cho nhà chúng ta, cơ hội tốt như vậy còn không biết nắm chắc, vậy có đúng là người Tô gia chúng ta hay không hả?” Tô Nhược Tuyết không cãi lại được “Nói như vậy, tỷ còn phải cảm ơn tiểu muội rồi...” Tô Nhược Nhị đưa tay ngăn lại “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, đều là tỷ muội nhà mình cần gì làm vậy, chỉ cần ngày đó tỷ thành thật mặc y phục và trang sức muội chuẩn bị cho tỷ, muội liền thỏa mãn.” Nói đến điều này trong lòng Tô Nhược Nhị hơi bất mãn, tuy nói ba tỷ muội nàng tướng mạo đều rất giống nhau, nhưng tục ngữ nói rất đúng, trên đời làm gì có hai mảnh lá cây giống nhau như đúc? So với mắt hạnh ngọt ngào đáng yêu của Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết lại giống như Tô phụ, có một đôi mắt hoa đào sâu thẳm như nước hồ thu, sáng rực, chói lọi. Tuy Tô Nhược Nhị tiếc hận mắt hạnh của mình không quá đặc biệt, nhưng phối hợp với tính tình của nàng ngược lại rất phù hợp. Nhưng điều hết lần này đến lần khác làm Tô Nhược Nhị không hài lòng chính là, đại tỷ và nhị tỷ nhà mình đều đẹp như thiên tiên, cư nhiên lại không nắm bắt cho tốt, cả ngày đều mặt mộc không trang điểm, đây là dáng vẻ của tiểu cô nương mới lớn sao? Đúng là phung phí của trời! Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nói gì nàng cũng không cho phép các nàng “tùy ý làm bậy” được! Mãi đến lúc trở về Thủy Tâm viện, Tô Nhược Nhị vẫn giữ vẻ hăng hái dạt dào như cũ, Chanh Tâm thật sự không muốn quấy rầy tâm tình tốt đẹp của tiểu thư nhà mình, nhưng nghĩ đến tính cách xưa nay của đại tiểu thư và nhị tiểu thư, lại sợ đến lúc đó hai vị tiểu thư không chịu phối hợp, thì sẽ không tốt. Chanh Tâm suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: “Tiểu thư, người cũng biết tính tình đại tiểu thư và nhị tiểu thư, nếu không chúng ta liền thỏa hiệp một chút...” Tô Nhược Nhị nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nha hoàn nhà mình, yêu thích như vậy làm sao bây giờ được đây? “Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này tiểu thư nhà người rất nắm chắn!” Chanh Tâm ngoan ngoãn để Tô Nhược Nhị nhéo xong, vừa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vui vẻ nói “tiểu thư lợi hại nhất, yến hội lần này người và đại tiểu thư, nhị tiểu thư nhất định sẽ làm tất cả mọi người kinh diễm!” “Chắc chắn rồi, tiểu thư Tô gia chúng ta còn có thể thua kém nhà khác sao?” Lời này Tô Nhược Nhị nói không có chút khách khí nào, tự tin lại xinh đẹp. “Tiểu thư, Đại Bạch tỉnh rồi.” Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa nhanh nhẹn nói. Nghe vậy, trong mắt Tô Nhược Nhị lóe sáng, bước chân nhẹ nhàng thoải mái “Đại Bạch!” Mặc dù biết thân phận thật của hắn, nhưng thường ngày Tô Nhược Nhị vẫn kêu hắn như vậy để tránh người khác biết. Mẫn Hoành Duệ đã sớm nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, tiểu nữ nhân này cứ trêu ghẹo tiểu nha hoàn vụng về kia, xem ra hôm nay nàng rất cao hứng. Quả nhiên, không cần Mẫn Hoành Duệ hỏi, Tô Nhược Nhị đã chủ động nói ra tất cả. “Đại Bạch, ngươi nói ta làm vậy có phải quá lộ liễu hay không?” Mẫn Hoành Duệ không đáp, ngược lại đứng dậy đi ra ngoài, lúc đầu Tô Nhược Nhị còn có chút mất mác, nhưng sau đó bị Đại Bạch quay đầu liếc mắt một cái, lại tràn đầy mong đợi đi theo. Từ lúc biết rõ thân phận Mẫn Hoành Duệ, bất kể là có tính toán gì, Tô Nhược Nhị đều cảm thấy bản thân quyết không thể ngủ chung phòng với hắn, vì vậy cứ cân nhắc mãi, cũng vì không muốn người khác biết, nên chuẩn bị thu thập phòng phía tây cho hắn ở. Bây giờ mặc dù hai người đã “khôi phục quan hệ”, nhưng dù sao cũng là cô nam quả nữ, suy cho cùng vẫn không tốt, hơn nữa ban ngày Mẫn Hoành Duệ có thể sẽ trở về, Đại Bạch cũng sẽ lâm vào ngủ say, cho nên an bài như vậy sẽ tốt hơn. Mẫn Hoành Duệ vào căn phòng nhỏ thuộc về mình, phòng này lớn bằng phòng của Chanh Tâm, Chanh Thủy ở phía đông, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của người nào đó, Tô Nhược Nhị chỉ cho người đặt trong phòng một cái giường thấp, trên giường có đệm chăn, rõ ràng là dùng để ngủ, bên cạnh cũng đặt một bàn đọc sách thấp, độ cao khoảng một thước, trên bàn bày đầy đủ giấy bút nghiên mực. Nếu như nói có một người ở đây, mặc dù có chút không thích hợp, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng ở đây lại là chỗ của Đại Bạch – là một “con chó”, bố trí như vậy quả thật rất quỷ dị. Nhưng mà, tuy thường ngày Tô Nhược Nhị có vẻ rất hiền lành, nhưng thủ đoạn cũng không ít, về điều này có thể thấy được khi nàng tuổi còn nhỏ đã có thể quản lý được Như Ý phường, ở trong Thủy Tâm viện này, không ai dám lắm miệng nói gì. Hơn nữa, xưa nay Tô Nhược Nhị đối xử với Đại Bạch rất đặc biệt, rất thân thiết với nó, điều này mấy gã sai vặt đều biết, lúc trước khi nói muốn sắp xếp một gian phòng cho Đại Bạch, mấy gã sai vặt đều cho rằng mấy thứ này đều là chuẩn bị cho Tô Nhược Nhị. Bởi vậy trong Thủy Tâm viện, hoàn toàn không có người nào suy nghĩ nhiều, càng không cảm thấy có gì khác thường. Tô Nhược Nhị vui sướng đi tới trước, chủ động cầm lấy nghiên mực để mài mực, bây giờ việc này đã trở thành cách hai người dùng để nói chuyện với nhau, còn không phải sao, ngươi xem chữ Đại Bạch viết ra kia, tuy không thể so với chữ viết tuấn dật lưu loát khi Mẫn Hoành Duệ trở về thân thể viết ra, nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy được một chút khí phách. Mẫn Hoành Duệ không nhanh không chậm viết “Không có việc gì, ngươi chỉ cần đi chơi, đừng chịu ủy khuất, mọi việc đã có ta.” Trong lòng Tô Nhược Nhị kích động một trận, hôm nay tuy ba tỷ muội các nàng được Bùi lão phu nhân đích thân mời, may mắn được tham gia tiệc đón gió tẩy trần hai vị tiểu thư Bùi phủ, nhưng nói thẳng ra thì, ba tỷ muội các nàng chẳng qua chỉ có thân phận con gái nhà thương nhân hèn mọn nhất trong yến hội kia mà thôi, nếu không có người trước mắt này, các nàng không chỉ không thể làm gì, mà còn cầu mong không bị người khác chú ý nữa mới đúng. Nhưng bây giờ không giống vậy, có hắn, nàng sẽ không cần phải băn khoăn nhiều chuyện như vậy nữa. Tô Nhược Nhị thừa nhận, lúc nãy trong U Lan viện, nàng đã nghĩ đến điều này. Cũng chính vì điều này, cho nên nàng mới chủ động muốn hai vị tỷ tỷ nhà mình phải mặc đẹp, làm các nàng trở thanh hai chiêu bài cho Như Ý phường của mình, Nhưng lúc này sau khi Mẫn Hoành Duệ nghe mình kể mọi chuyện xong, có thể nói ra lời này, Tô Nhược Nhị có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng cũng đã nằm trong dự tính.... Hắn làm như vậy, thật sự không sợ nàng sẽ ỷ sủng mà kiêu ngạo sao? Nàng sợ nha.... “Nhưng mà ta phải đi mời chào buôn bán đó, sẽ kiếm được tiền nha?” Mẫn Hoành Duệ: “....” Thật là một tiểu nữ nhân trong mắt chỉ có tiền mà!