Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 22
Thời gian không còn nhiều, thấy tiểu nữ nhân trên giường đã tỉnh, Mẫn Hoành Duệ liền nói thẳng: “Nhị nhi, ta nói lấy nàng là rất nghiêm túc.”
Ánh mắt hắn sáng ngời, lời nói ra lại càng kinh người hơn, tim Tô Nhược Nhị còn chưa thả lỏng đã lại nảy lên, quyết tâm kiên định lúc trước dường như cũng buông xuống, giãy giụa thật lâu, Tô Nhược Nhị mới nhẹ nhàng mở miệng “Ta không biết...”
Mẫn Hoành Duệ nhìn thật sâu tiểu nữ nhân đang do dự trước mặt, dù mấy ngày này hắn bám vào trên thân con sói kia, cùng nàng sớm chiều bên nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn lấy hình dạng thật xuất hiện trước mặt nàng, lúc này trong lòng hắn cũng không bình tĩnh, nhìn Tô Nhược Nhị vì mình mà trở nên bối rối, Mẫn Hoành Duệ kìm lòng không được nâng tay vuốt vuốt đầu nàng, giọng nói càng dịu dàng hơn vài phần: “Nàng không cần biết, chỉ cần ta biết là được rồi.”
Tô Nhược Nhị nhìn chằm chằm Mẫn hoành Duệ rất lâu, bỗng nhiên khóe miệng nàng cong lên, lúm đồng tiền quen thuộc lại xuất hiện: “Vương gia, phu quân của ta đời này kiếp này chỉ có thể có một mình ta...”
Tuy Tô Nhược Nhị cười nói, nhưng Mẫn Hoành Duệ lại nghe ra, đây mới là nguyên nhân làm nàng không được tự nhiên mấy ngày qua. Nghĩ đến mình suýt chút nữa bị từ chối vì nguyên nhân này, Mẫn Hoành Duệ bất đắc dĩ cười cười “Nhiều hơn cũng phiền....”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô Nhược Nhị cứng lại một chút, sau đó lại cười sáng lạn, nàng tin nhân phẩm và tích cách của hắn, chỉ cần lời hứa hẹn này của hắn, nàng còn ngại gì mà không tin tưởng đây?
Bỗng nhiên Tô Nhược Nhị cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, những ngày sau này nàng có thể sống vui vẻ rồi phải không? Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng, Tô Nhược Nhị nói chuyện với nam nhân vừa lạ lẫm vừa quen thuộc của trước mặt cũng khác trước, hành động cũng tùy ý hơn. Nàng mỉm cười nhìn Mẫn Hoành Duệ, giọng nói vừa nhõng nhẻo vừa giống như giận dỗi “Vương gia, ta muốn ngủ...”
Đây là hắn bị đuổi đi phải không? Nhưng lần này hắn lại rất vui mừng.
Có một số việc nhất định phải nói rõ, nhưng cũng có một số việc đến thời điểm thích hợp thì nên dừng lại. Đạt được kết quả mình muốn, Mẫn Hoành Duệ thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy tạm biệt “Nhị nhi, ta đi đây.”
Sau đó không đợi Tô Nhược Nhị đáp lời, Mẫn Hoành Duệ đã xoay người rời đi.
“Vương gia.”
Mạc Nhiên và Mạc Phong từ khi được phái đến bí mật bảo vệ Tô tam tiểu thư, buổi chiều hai người đều thay phiên trực. Tối nay lúc đang làm nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Mạc Phong nhìn thấy Vương gia nhà mình đến, cả người cảm thấy hoảng hốt, loại chuyện ban đêm xông vào khuê phòng này nhìn thế nào cũng không thể liên hệ với Vương gia tuấn lãng vô tình nhà mình, nhưng nó vẫn cứ xảy ra, để tránh mình bị giết người diệt khẩu, bây giờ Mạc Phong hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ sợ bị Vương gia để mắt đến.
“Trông chừng cho cẩn thận.”
Chỉ để lại một câu nói như vậy, nháy mắt Mạc Phong đã thấy Vương gia nhà mình biến mất trong bóng đêm. Mạc Phong xoa xoa mồ hôi trên trán, xem ra vị ở trong phòng kia đúng là không đơn giản...
Mà lúc này trong Phụ Chính vương phủ, Lý công công đứng ngồi không yên, gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, chỉ thấy ông ta nhỏ giọng lảm nhảm: “Tại sao còn chưa về, tại sao còn chưa về....”
Mạc Ngôn ở bên cạnh bình tĩnh hơn rất nhiều “Lý công công, ông đừng nóng vội, trong lòng vương gia đã có dự tính trước rồi.”
Hôm nay vừa về Vương gia đã nói có một số việc phải ra ngoài một chuyến, còn không cho phép bọn họ đi theo, từ trước đến nay Vương gia nói một không hai, dù bọn họ lo lắng cũng không thể làm gì được, thấy chỉ còn lại thời gian uống cạn nửa chén trà, Vương gia lại không trở về, theo tình trạng bây giờ của Vương gia, nếu....thì phải làm sao bây giờ?
Mạc Ngôn không phải không hoảng hốt, không phải không gấp gáp, nhưng lúc này ngoại trừ tin tưởng Vương gia, bọn họ còn có thể làm gì được nữa? Vương gia ra lệnh, bọn họ phải nghe theo.
Mắt thấy thời gian từng phút trôi qua, Mạc Ngôn đã ngồi không yên “Ta đến Tây Sương phòng môt chuyến.”
Lý công công đang sốt ruột mắt lập tức sáng lên, sao ông lại quên mất chuyện này được nhỉ? Quả nhiên là càng già càng hồ đồ rồi! “Mạc Ngôn ngươi chờ ta môt chút, chúng ta cùng đi gặp Miêu ngũ cô nương.” Vừa nói xong, Mạc Ngôn đã nhìn thấy một đạo thân ảnh nháy mắt liền đi đến trước mặt mình, Mạc Ngôn bất đắc dĩ cười cười “Lý công công, ông đúng là quá....”
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy âm thanh có người đến trong đêm tối, Mạc Ngôn kéo Lý công công đang vô cùng lo lắng lại.
Lúc này trong lòng Lý công công đang rất nóng nảy, vừa mới tìm được lối thoát, cuối cùng lại bị ngăn cản, Lý công công nhịn cả đêm lập tức bạo phát “Mạc Ngôn, ngươi kéo ta làm gì?”
Mạc Ngôn không đáp lời Lý công công, ngược lại thi lễ với người phía trước “Mạc Ngôn bái kiến Vương gia.”
Người đang đi tới trong đêm kia không phải Mẫn Hoành Duệ thì còn ai? Lúc này Lý công công cũng bất chấp tất cả, chạy nhanh đến nghênh đón “Chủ tử của ta ơi! Người sao lại có thể để lão nô đợi lâu như vậy....”
Lý công công là người trước đây tiên hoàng ban cho Mẫn Hoành Duệ làm đại tổng quản, tình cảm rất sâu đậm, vì vậy, toàn bộ người trong Phụ Chính Vương phủ, cũng chỉ có ông ta mới có thể nói như vậy với Mẫn Hoành Duệ.
Mẫn hoành Duệ cảm thấy bây giờ linh hồn mình rất suy yếu, nên hắn cũng không muốn nhiều lời, nhanh chóng đi thẳng vào phòng ngủ, Lý công công và Mạc Ngôn thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, chạy nhanh theo.
Mẫn Hoành Duệ cố gắng chống đỡ đi đến bên giường, đợi hắn ngồi lên giường, Lý công công nhanh chóng quỳ xuống cởi giày cho hắn, Mẫn Hoành Duệ nhìn thoáng qua cũng không nói gì thêm. Thật ra từ khi hắn hiểu chuyện, bởi vì không thích người ngoài tới gần, nên bên cạnh hắn ngoại trừ Lý công công thì cũng không có người nào khác, mà hắn cũng không cần Lý công công làm loại chuyện này, không ngờ hôm nay bản thân hắn lại rơi vào tình trạng đến giày cũng không thể cởi được, tâm tình tốt đêm nay của Mẫn Hoành Duệ lập tức biến mất hầu như không còn, lệ khí nhiều lần xuất hiện trong mắt.
Nhưng bất đắc dĩ tình trạng bây giờ khẩn cấp, Mẫn Hoành Duệ đành phải giữ mình tỉnh táo nằm trên giường.
Sau một canh giờ, cảm nhận được xung quanh có người, Mẫn Hoành Duệ theo bản năng mở mắt, nếu không phải hắn đã sớm quen thuộc với khí tức của những người bên cạnh mình thì bây giờ hắn cũng không phản ứng như vậy.
Từ lúc Mẫn Hoành Duệ rời khỏi, Tô Nhược Nhị lật qua lật lại vẫn không ngủ được, nghĩ nghĩ, lòng hiếu kì nổi lên, nàng liền đi đến bên cạnh Đại Bạch, ngay từ đầu nàng đã muốn xác nhận một chút, sau khi linh hồn của người kia trở về thân thể Đại Bạch, thì nhìn Đại Bạch tựa như vẫn đang ngủ, làm gì cũng đều không tỉnh, nàng cũng không tin tà ma quỷ quái gì, trái chọc chọc, phải xoa xoa, qua thật lâu Đại Bạch vẫn không có phản ứng. Tô Nhược Nhị bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ chờ hắn trở lại.
Nói làm liền làm, tối nay sau khi bị đánh thức Tô Nhược Nhị muốn gặp lại người nào đó, trong lòng giống như được cỗ vũ. Bây giờ thật vất vả đã chờ được người trở lại, Tô Nhược Nhị cảm giác chân mình giống như đã tàn phế luôn rồi.
Thế nên, khi Mẫn Hoành Duệ mở to mắt nhìn Tô Nhược Nhị, câu đầu tiên nàng nói chính là: “Ai ui, chân của ta....”
Mẫn Hoành Duệ: “...”
Tô Nhược Nhị gắng gượng đứng dậy, cố nén cảm giác nhức mỏi, cử động một chút, trong miệng vẫn không ngừng lảm nhảm “Sao ta lại ngu như vậy, sao không biết lấy cái ghế đến ngồi chứ.....” (Editor: Chị ngu thặc ))
Mẫn Hoành Duệ: “...” Cho nên, sau khi lấy ghế đến, có phải nên chuẩn bị thêm ít điểm tâm gì đấy, từ từ xem không....
Đợi Tô Nhược Nhị cảm thấy tốt hơn rồi, nàng lại lúng túng, hành động này của nàng có vẻ có chút không...tốt nhỉ? Làm gì có tiểu cô nương nhà nào nửa đêm không ngủ được, giày vò Đại Bạch cả buổi hay không? Quá không đứng đắn rồi!
Tô tam tiểu thư ngượng ngùng cười ha ha: “Tối nay ánh trăng rất đẹp nha....”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Lại dùng chiêu này! Nhưng khi nghĩ đến lúc nãy tiểu nữ nhân này ở bên cạnh mình cả buổi, giờ lại nói một câu như vậy, trong lòng Mẫn Hoành Duệ bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trong mắt cũng là ý cười nồng đậm.
Lúng túng một hồi Tô tam tiểu thư vẫn kiên trì nói: “Ai nha ai nha, buồn ngủ quá, Đại Bạch ngươi cũng ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.” Vừa nói nàng vừa nhanh chóng quay về giường, lập tức nhắm mắt nằm xuống, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Mẫn Hoành Duệ bất đắc dĩ mỉm cười, tiểu nữ nhân này thật là....
Mẫn Hoành Duệ cũng nằm lại, thật ra từ lúc linh hồn hắn mới trở lại, hắn cũng đã để ý, có lẽ là linh hồn liên tục hoán đổi làm tiêu hao sức lực quá lớn, sau mỗi lần từ thân thể của hắn trở về, thân thể này đều lâm vào ngủ say, thời gian thường thường đều khoảng một canh giờ.
Những lúc này hắn không có bất kỳ cảm giác gì, dù bị người khác đâm một đao, nhất định hắn cũng không thể ngăn cản. Vì vậy, theo lý thì biện pháp giải quyết tốt nhất bây giờ là hắn cần phải trở về Phụ Chính Vương phủ. Nhưng không hiểu vì sao, ban đầu Mẫn Hoành Duệ vẫn không nói gì đến chuyện này, sau này lại càng không có nghĩ đến.
Hôm nay vô tình bị Tô Nhược Nhị chạm vào bí mật này, Mẫn Hoành Duệ mới phát hiện, có lẽ hắn đối với nàng, ngay từ đầu đã rất khác biệt. Hắn tin tưởng nàng còn nhiều hơn chính bản thân hắn nữa.
Đối với người như hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn sự tin tưởng, cũng không có gì khó hơn việc có thể tin tưởng một người.
Mẫn Hoành Duệ kinh hãi, lại nhịn không được động tâm, hắn ngẩng đầu, xuyên qua màn lụa nhìn về thiên hạ nhỏ nhắn đang nằm trên giường, đây đúng là chuyện làm người ta hưng phấn nha....
Hôm sau, trong ngự hoa viên phủ Nghiễm thân vương.
“Bẩm Thái hoàng thái phi, chúng ta đã tìm được người kia.” Phụ nhân đang nói chuyện khoảng chừng bốn mươi tuổi, da mặt trắng nõn, dáng vẻ uy nghiêm.
Trái lại người được gọi là thái phi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nửa nằm nửa ngồi trên giường La Hán khắc hoa lê vàng, xưng hô này giống như làm bà ta già đi rất nhiều. Nhưng dáng vẻ của bà ta, nhìn có chút cảm giác quen thuộc, người này chính là mẫu thân ruột thịt của Mẫn Hoành Duệ, cũng là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất trong kinh thành – Thái hoàng thái phi Văn thị.
Năm đó sau khi Hạ Cao Tông qua đời, con cái phi tần bên cạnh đều không có ai chôn cùng, bên người Văn thị không chỉ có Tứ vương gia Mẫn Hoành Nghiễm, mà lúc ấy bà cũng vừa vặn có thai, vì vậy, dù lúc trước Văn thị rất được Hạ Cao Tông sủng ái, cũng không bị ép phải chết theo khi mới hai mươi tuổi. Nhưng dù vậy, mười mấy năm bị bắt phải sống trong điện thái phi giống như lãnh cung này, cũng không có ngày nào được trôi qua thoải mái.
Sau khi Văn thị nghe xong lời này, vẻ nhàn nhã trên mặt liền biến mất không còn dấu vết, không ngờ dù bà ta đã ra một chiêu lợi hại vậy rồi mà vẫn để hắn trốn thoát được, hắn quả thật từ nhỏ đã là khắc tinh của bà mà.
Ánh sáng âm u trong mắt Văn thị lóe lên, nhưng mấy năm qua bá đã sớm học được cách ẩn nhẫn, phút chốc liền điều chỉnh lại sắc mặt của mình, sau đó chậm rãi nói: “Đi báo cho Vương gia biết việc này.”
Vương gia này tất nhiên không phải là Mẫn Hoành Duệ, mà là Nghiễm thân vương Mẫn Hoành Nghiễm. Nếu không phải bị người kia cản trở, hôm nay người ngồi trên ngai vàng đã là Nghiễm nhi của bà rồi, nghĩ tới đây, hận ý trong mắt Văn thị càng đậm....
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương