Tô Nhược Nhị sắp xếp lại lời nói của mình một lần, đột nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện hết sức quan trọng, hình như lúc nãy nàng...không phải đã nói một vài chuyện....không nên nói? Lời đồn Phụ Chính Vương gia quyền khuynh thiên hạ, tính tình ngang ngược, có thể nói là nổi danh hung ác, lúc nãy bản thân còn xem hắn là công cụ kiếm tiền, bây giờ, hắn sẽ không tìm nàng tính sổ chứ... Tô Nhược Nhị nháy nháy đôi mắt tròn vo, rất là vô tội nhìn Đại Bạch, không phải, là Phụ Chính Vương gia! “Vương gia, dân nữ có mắt như mù, mầy ngày nay đắc tội với người, người ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với dân nữ.” Nói xong, Tô Nhược Nhị hành lễ với Mẫn Hoành Duệ. Không nên hoài nghi tại sao Tô Nhược Nhị lại tin lời Đại Bạch không nghi ngờ, chưa nói đến việc Đại Bạch rất thông minh, mà chỉ cần nhìn khí chất trên người Đại Bạch đã không phải là thứ mà bất cứ một loài thú nào có thể có được. Hơn nữa, nàng chỉ là một nữ nhân nhà thương hộ nho nhỏ, còn không đến mức có người phí công để hại mình. Phải biết rằng nếu chuyện Đại Bạch có thể viết chữ này truyền ra ngoài thì sẽ khiến người khác hoảng sợ đến mức nào. Tô Nhược Nhị càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng hoảng sợ. Lúc này Vương gia nói chân tướng cho nàng biết, không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ? Trong thoại bản không phải thường nói, biết càng nhiều thì chết càng sớm sao, nàng chỉ là một cô nương nho nhỏ, nhưng lại rất luyến tiếc mạng của mình nha. Hoảng sợ nghĩ đến việc có khả năng khó giữ được mạng nhỏ, Tô Nhược Nhị cũng không quản được gì nữa, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, liền ủy khuất nói: “Vương gia, ngài sẽ không muốn mạng của dân nữ chứ....” Mẫn Hoành Duệ: “....” Nếu hắn có thể nhẫn tâm hạ thủ thì đã sớm làm rồi, sao phải đợi tới ngày hôm nay? Tuy rằng bị khinh thường, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Nhược Nhị cảm thấy cao hứng như vậy, chỉ cần vẫn giữ được mạng nhỏ, nàng liền an tâm. Tô Nhược Nhị không hề mở miệng nói chuyện, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an tĩnh nhã nhặn đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các, trong khoảng thời gian ngắn không khí trong phòng có vẻ có chút xấu hổ. Mẫn Hoành Duệ thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm giác được thân phận cao cũng không phải là điều tốt đẹp gì.... Mẫn Hoành Duệ lại vươn móng vuốt, rất nhanh viết xuống giấy hai chữ. Tô Nhược Nhị liếc mắt nhìn thấy hai chữ to Đại Bạch viết trên giấy “Nói chuyện”, tuy trong lòng nghĩ Đại Bạch càng ngày càng tốt, nhưng ngoài miệng vẫn vạn phần không dám lại vượt quá khuôn phép. Cũng không phải muốn chết, có thể cùng Phụ Chính Vương gia nói chuyện được sao.... Ngẫm lại lúc trước khi nàng ở chung với Đại Bạch, Tô Nhược Nhị nhịn không được âm thầm tát chính mình, đúng là người không biết thì gan thật lớn! Nhưng Vương gia muốn nàng nói chuyện, nàng nên nói gì đây? Nhìn vẻ mặt thận trọng của tiểu nữ nhân, Mẫn Hoành Duệ lại viết nhanh “Giống như lúc trước vậy.” Có thể giống lúc trước được sao? Lúc trước nàng có thể quấn hắn, có thể kéo, có thể ôm hắn, buổi tối còn có thể *** hắn, nhưng bây giờ có cho nàng mười lá gan nàng cũng ....Khụ khụ, suy nghĩ một lát.... Trong lòng Tô Nhược Nhị không ngừng oán thầm linh hồn Phụ Chính Vương gia sao lại bám vào thân thể Đại Bạch, nhưng trên mặt vẫn tươi cười cẩn thận. Mẫn Hoành Duệ không có biện pháp nào, nhìn tiểu nữ nhân dầu muối đều không vào, quan hệ của hai người không thể khôi phục như lúc trước, trong lòng hắn rất không thoải mái. Do dự rất lâu, hắn chậm rãi đi tới, lúc vươn đầu cọ vào cổ Tô Nhược Nhị, hai người giống như có thần giao cách cảm, đều cảm nhận được phần thân mật và quen thuộc kia. Lúc đầu Tô Nhược Nhị còn có chút cứng nhắc, nhưng loại cảm giác quen thuộc này, hơn nữa lần này là Đại Bạch chủ động thân mật với nàng, ý nghĩa rất khác, Tô Nhược Nhị không nhịn được liền đưa cánh tay nhỏ của mình lên ôm lấy Đại Bạch trước mặt. Có lẽ do bầu không khí rất tốt, có lẽ là do tình cảm đi sâu vào lòng, nên đến lúc Tô Nhược Nhị cảm giác được hai gò má mình bị cái gì đó ẩm ướt chạm vào, cả người nàng lại ngẩn ngơ. Nàng đây là bị liếm sao? Không phải nói là Phụ Chính Vương gia sao? Không phải Đại Bạch sao? Sao có thể làm loại chuyện này! Nàng đây là bị khinh...bạc phải không? Bị đương triều Phụ Chính Vương gia khinh bạc? Quan trọng là Vương gia này bây giờ còn đang bám vào thân một con chó, không phải, là một con sói. Tô Nhược Nhị thật sâu cảm thấy, lúc này thế giới của nàng cần yên tĩnh.... Mà ở bên này, Mẫn Hoành Duệ làm ra hành động như của đăng đồ tử lại không cảm thấy ngượng ngùng giống lúc trước, tuy tính tình tiểu nữ nhân trước mặt trời sinh giảo hoạt, nhưng vẫn còn rất non nớt, có một số việc hay là cứ xác định trước thì tốt hơn. Ít nhất hắn không cho phép nàng sợ hắn. Thẳng đến khi ăn xong bữa trưa, cả người Tô Nhược Nhị vẫn còn ngơ ngác, còn Mẫn Hoành Duệ thì lại nhàn hạ tự nhiên. “Tiểu thư, nước trong phòng tắm đã chuẩn bị xong.” Chanh Tâm nhìn tiểu thư nhà mình thất thần, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, không biết vì sao từ lúc trưa tiểu thư và Đại Bạch ở trong phòng khách đi ra, tinh thần có chút hoảng loạn. Sáng nay trong phòng khách rõ ràng ngoại trừ Đinh chưởng quỹ thì cũng không còn ai ra vào, hơn nữa lúc Đinh chưởng quỹ ra về vẻ mặt rất vui mừng, điều này cho thấy tin tức hắn mang đến nhất định là tin tức tốt. Nàng rất hiểu tính cách tiểu thư, kiếm được tiền tiểu thư phải cao hứng mới đúng, không nên có dáng vẻ này .... Chanh Tâm trái lo phải nghĩ đều không thể hiểu được, chỉ có thể thầm lo lắng trong lòng, đoán rằng chỉ cần việc gì liên quan đến Đại Bạch, nàng sẽ rất để ý, gần đây lại vì nguyên nhân không tiện nói, lại thích tắm rửa cho Đại Bạch, mỗi ngày sau khi dùng bữa tối, đều kiên trì, nghĩ vậy Chanh Tâm liền vui mừng, nhanh chóng sai người chuẩn bị tốt nước tắm. Nghe vậy Mẫn Hoành Duệ liếc mắt nhìn Tô Nhược Nhị một cái, sau đó thong thả đi đến phòng tắm. Tô Nhược Nhị theo thói quên liền đi theo, nhưng đến lúc nàng đi vào phòng tắm nàng liền tỉnh táo lại, lúc trước nàng có phải hay không đã cởi quần áo trước mặt Phụ Chính Vương gia? Tuy lúc đó nàng không biết Đại Bạch là Phụ Chính Vương gia, nhưng sự thật chính là sự thật, lúc này Tô Nhược Nhị cảm giác muốn sụp đổ, ai nói nàng biết nàng có can đảm bắt Vương gia phụ trách sao? Lúc trước hình như đều là nàng chủ động, hơn nữa Đại Bạch còn bỏ chạy trối chết.... Danh dự của nàng a, cứ như vậy không hiểu sao lại....bị chôn vùi.... Tô Nhược Nhị đột nhiên cảm giác cuộc sống của mình sắp đảo điên, tha thứ cho nàng tạm thời không thể chấp nhận được. Mẫn Hoành Duệ đi đến bên cạnh bể tắm, đợi rất lâu cũng không thấy tiểu nữ nhân kia đi vào, lại âm thầm thở dài một hơi, xem ra hôm nay tiểu nữ nhân này hoảng sợ không nhỏ, cũng may nàng không có phản ứng quá khích nào với hắn. Đợi đến lúc Mẫn Hoành Duệ đi ra nhìn thấy sắc mặt Tô Nhược Nhị, hắn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ hắn đã biết lúc này nàng đang xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn Mẫn Hoành Duệ cố ý lạnh nhạt cũng đã có chút không kiềm chế được, nhớ tới một màn đã phát sinh ở trong này.... Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều đó, Mẫn Hoành Duệ nhìn chằm chằm Tô Nhược Nhị một lúc, sau đó mới xoay người đi vào phòng. Đối mặt với cường quyền, Tô Nhược Nhị chỉ có thể khuất phục, nhưng bây giờ nàng tắm rửa cho Đại Bạch, đã không còn thấy hào hứng như lúc trước, nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ nàng không chỉ không dám lấy “lông” của Phụ Chính Vương gia làm cổ áo, mà còn phải cẩn thận hầu hạ, sợ nếu như hầu hạ không tốt, thì sẽ phải đem mạng mình bồi thường vào. Mẫn Hoành Duệ cũng biết bây giờ muốn nàng lập tức tiếp nhận thì đúng là làm khó nàng, nhưng hắn không có nhiều kiên nhẫn, thời gian bọn họ ở chung cũng không nhiều, hắn không thể mạo hiểm được. Nếu như lúc trưa, Chanh Tâm còn không phát hiện thì sau một buổi chiều, rốt cuộc Chanh Tâm cũng ý thức được tiểu thư nhà mình khác thường nhất định có liên quan đến Đại Bạch, nhưng mà khi nàng khắc chế sợ hãi trong lòng cẩn thận quan sát Đại Bạch cũng không phát hiện được điều gì cả. Chanh Tâm vài lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, nhìn thấy Đại Bạch một bộ dáng vẻ khí định thần nhàn, nàng cảm thấy ngột ngạc không biết phải làm sao. Không biết vì sao Chanh Tâm vẫn cảm thấy, nếu nói đến Đại Bạch thì hẳn là không có chuyện gì không thể giải quyết được, huống hồ tiểu thư đối với Đại Bạch rất khác biệt nha. Đợi đến thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, Tô Nhược Nhị nghĩ Đại Bạch dù sao cũng là Phụ Chính vương gia đương triều, lập tức hoảng hốt, lúc trước nàng để Đại Bạch nằm gian ngoài cũng không sao, nhưng mà để Phụ Chính Vương gia nằm gian ngoài hơn nữa hình như nàng còn bắt hắn bồi mình qua đêm, thời gian này Vương gia hắn đều ngủ ở bên chân giường của nàng! Trời đất, đến tột cùng nàng đã làm gì vậy? Lại còn chủ động tắm rửa, lại cở quần áo, bắt Vương gia ngủ ở gian ngoài không nói, còn phải bồi mình ngủ! Đây chính là Phụ Chính Vương gia đó, Phụ Chính Vương gia của Đại Hạ dưới một người trên vạn người đó! Tô Nhược Nhị cảm thấy linh hồn vừa mới tìm về của mình lại hoảng loạn.... Chanh Tâm nhìn thấy sắc mặt Tô Nhược Nhị không tốt, đang định hỏi, thì bị ánh mắt của Đại Bạch bắt dừng lại, không phải thời gian gần đây Đại Bạch đã hòa nhã hơn rồi sao? Tại sao lại.... Chanh Tâm lại cảm giác chân mình sắp run rẩy. Đợi sau khi nha hoàn nhát gan run rẩy kia đi ra ngoài, Mẫn Hoành Duệ đi tới trước mặt Tô Nhược Nhị, nhìn nhìn nàng trong chớp mắt lại bỏ đi. Mà lúc này Tô Nhược Nhị hoàn toàn giống như đã được huấn luyện qua, thành thật đi theo sau. Mẫn Hoành Duệ đi đên trước án thư liền dừng lại, Tô Nhược Nhị ở phía sau vội vàng đem giấy và bút, à, không cần bút, đều cầm xuống, đợi tất cả được chuẩn bị đầy đủ, nàng cũng tự giác trở thành “tiểu nha hoàn” mài mực cho vương gia. Thấy Tô Nhược Nhị tự giác như thế, con ngươi lạnh lùng của Mẫn Hoành Duệ liền nổi lên chút ý cười, nhưng bây giờ Tô Nhược Nhị đối với hắn, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, nên không nhìn thấy được. Mẫn Hoành Duệ lại dùng móng vuốt chấm mực, sau một buổi sáng luyện tập, hiện tại hắn có thể dùng bút tốt hơn nhiều, Mẫn Hoành Duệ thuần thục viết lên giấy, đợi đến lúc Tô Nhược Nhị nhìn thấy ba chữ to kia, nàng cảm thấy tối nay nàng nhất định sẽ không thể nào ngủ được.