Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 19
“Tiểu thư, vài ngày trước Thái Hậu nương nương ở trong cung tổ chức hai buổi tiệc ngắm hoa, không chỉ mấy món đồ trang sức thượng đẳng trong Như Ý phường của chúng ta đã bán hết, mà mấy ngày này còn có mấy nhà quyền quý đặt trước hai bộ trang sức trong tiệm.” Đinh chưởng quỹ báo cáo đầy đủ tình hình buôn bán trong Như Ý phường cho Tô Nhược Nhị, trên mặt ông không che giấu được vui mừng, có thể thấy mấy ngày nay doanh thu của Như Ý phường rất tốt.
Ánh mắt Tô Nhược Nhị rời khỏi sổ sách, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, “Những ngày qua mọi người đã cực khổ rồi, cuối tháng lĩnh tiền tiêu vặt ta sẽ cho mọi người thêm tiền thưởng.”
“Tiểu thư, người đúng là có tấm lòng Bồ Tát, vài ngày trước dù việc làm ăn của cửa tiệm không tốt người vẫn cho chúng tiểu nhân tiền thưởng, chúng tiểu nhân đều ghi nhớ, lúc này cũng là chuyện chúng tiểu nhân phải làm, sao có thể tham lam như vậy được?” Đinh chưởng quỹ vội vàng nói.
Tô Nhược Nhị cười giảo hoạt “Đinh chưởng quỷ, ông đừng nói ta tốt như vậy, sắp tới Trung thu rồi, kế tiếp các ông cũng không thể rảnh rỗi. Vả lại, ta cũng để tiền thưởng Trung thu vào đó, như vậy người được lợi không phải là ta sao! Vốn là hai phần tiền, bây giờ ta giảm bớt chỉ cho một phần tiền, nếu nói lòng tham không đáy, các người sao có thể tham bằng ta?”
Bị Tô Nhược Nhị chọc cười một trận, Đinh chưởng quỹ không còn lời gì để nói, tiểu chủ tử này của ông, rõ ràng là muốn thưởng tiền cho bọn ông, lại nói thành chiếm lợi ích của bọn ông, sao lại có đạo lý như vậy nhỉ?
Nhìn Tô Nhược Nhị mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền chúm chím, Đinh chưởng quỹ bất đắc dĩ cười “Vậy Đinh Dịch xin thay mọi người tạ ơn chủ tử!”
Tô Nhược Nhị rất hài lòng, “Sau này Như Ý phường còn phải nhờ Đinh chưởng quỹ giúp đỡ nhiều hơn.”
“Có thể đi theo tiểu thư là phúc của Đinh Dịch, tiểu thư người vạn lần không thể xem trọng tiểu nhân như vậy.” Đinh Dịch nói lời này rất chân thành, từ khi ông đi theo Tô Nhược Nhị làm chưởng quỹ Như Ý phường, không nói tới cái khác, chỉ riêng đầu óc và khí chất đều không phải thứ trước kia mình có khả năng nghĩ ra được.
Bởi vì gia đình ông đều buôn bán son phấn, đồ trang sức, với tư cách là chưởng quỹ cửa tiệm, cách đối ngoại của Đinh Dịch chính là thể diện của Như Ý phường. Ban đầu ngoài dáng vẻ khá xinh đẹp nho nhã thì Đinh Dịch cũng không khác gì với các chưởng quỹ tiệm khác của Tô gia, không phải bọn họ không có bản lĩnh, mà là đối với mong muốn của tô Nhược Nhị thì còn kém rất xa. Vì thế Tô Nhược Nhị liền mời sự phụ có chuyên môn đến dạy Đinh Dịch, không chỉ cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, mà khí chất của Đinh chưởng quỹ Như Ý phường đã hoàn toàn khác xưa rất nhiều.
Bất luận là về công hay tư, Đinh Dịch đều rất tin phục Tô Nhược Nhị.
Đợi Đinh chưởng quỹ rời đi rồi Tô Nhược Nhị mới đứng dậy đi về phía Đại Bạch ở phòng khách “Đại Bạch, ta cho ngươi biết một tin tức tốt!”
Mần Hoành Duệ nhìn vẻ mặt cười nói vui vẻ của nàng, tuy rằng trên mặt hắn không biểu hiện gì, nhưng tâm tình lại không tự giác tốt lên rất nhiều.
“Đại Bạch, mấy ngày nay Như Ý phường không chỉ bù vào những chỗ thiếu hụt lúc trước mà còn lời được một khoản nữa! Ngươi yên tâm đi, sau này ngươi cứ thỏa sức ăn, ta có thể nuôi nổi ngươi!”
Cảm giác bị một tiểu nữ nhân nói muốn “bao nuôi” quả thật rất kì lạ, Mẫn Hoành Duệ không thể nói được lúc này mình có cảm giác gì, hắn chỉ biết là nếu có người nào khác dám can đảm nói như vậy, bất kể nam nữ già trẻ, hắn đều sẽ làm cho người đó không có cơ hội mở miệng lần nữa. Nhưng khi những lời này được tiểu nữ nhân mềm mềm mại mại trước mặt nói ra, không hiểu sao trong lòng hắn lại vui mừng.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mới vừa tròn mưởi bốn tuổi. Trước giờ Tô Nhược Nhị lại mê tiền, hiện nay buôn bán lời nhiều tiền, trong lòng Tô Nhược Nhị rất kích động, nàng không kịp chờ đợi muốn chia sẻ với Đại Bạch “Thật ra lần này còn phải cảm ơn vị Phụ Chính Vương gia kia, nếu không phải hắn kiên trì không thành thân chúng ta cũng không thể nào có một cơ hội tốt thế này được....”
Tiểu nữ nhân vẫn đang ríu rít nói, nội tâm Mẫn Hoành Duệ lại sắp hỏng mất, với tư cách là người trong cuộc, hắn có cần nói nàng là không cần khách sáo không?
“Đại Bạch, ngươi nghĩ hôn sự lần này của Phụ Chính Vương gia rốt cuộc có thể thành công hay không? Nếu có thể thành, đến lúc đó không chừng chúng ta lại có thể... ha ha ha.... Nhưng mà nếu kéo dài lâu một chút cũng không sao, việc thành thân kéo dài càng lâu, yến hội càng nhiều, như vậy có lẽ chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều hơn....”
Mẫn Hoành Duệ càng nghe càng muốn nổi giận, tiểu nữ nhân này dám lấy hắn làm mồi câu tiền, nhìn dáng vẻ tham tiền của nàng, mặc kệ Tô Nhược Nhị còn đang hăng hái mặc sức tưởng tượng, Mẫn Hoành Duệ cắn chặt răng rồi đi đến thư phòng, hắn đã cố ý luyện tập thật lâu, cũng đã đến lúc bày ra rồi, nếu không thì không biết tiểu nữ nhân này còn muốn đem hắn bán đến nhà ai nữa....
“Đại Bạch, ngươi đi đâu vậy?” Không phải đang nói chuyện vui vẻ sao? Sao nói đi là đi liền, tính tình này, là được ai nuông chiều ra thế... Trong lòng Tô Nhược Nhị không ngừng oán trách, nhưng chân lại không tự chủ đi theo.
Mẫn Hoành Duệ đi đến trước bàn đọc sách, đứng lại, nhìn giấy và bút trên bàn, rồi tiếp tục nhìn qua cái miệng nhỏ nhắn đang lẩm bẩm của Tô Nhược Nhị. Tô Nhược Nhị không hiểu, hơn nữa trong lòng nàng còn đang giận Đại Bạch, nàng quay đầu, giả vờ nhìn hướng khác.
Thấy tiểu nữ nhân trước mặt dám náo loạn không nhìn mình, Mẫn hoành Duệ cũng không miễn cưỡng, hắn nhấc chân trước đặt lên bàn gỗ lim, sau đó duỗi móng vuốt ra lôi một cây bút lông xuống, ngậm ở trong miệng, sau đó hắn mới xoay người đi về phía Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị có chút mờ mịt, “Đại Bạch, thật ra ngươi muốn làm gì....”
Mẫn Hoành Duệ nhìn nàng một cái, tiếp theo quay đầu liếc mắt nhìn giấy mực bút nghiên đang bày chỉnh tề trên bàn đọc sách. Tầm mắt Tô Nhược Nhị nhìn theo hắn vài lần, rồi mới thử thăm dò: “Đai Bạch, ngươi sẽ không....sẽ không nghịch mấy thứ này chứ?” Chẳng lẽ lúc trước Đại Bạch thấy nàng ngồi ở đây vẽ tranh nên bây giờ tính ham chơi nổi lên? Không thể nào....
Cảm thấy mình phát hiện ra chân tướng Tô Nhược Nhị nhanh chóng khuyên nhủ: “Đại Bạch, chỗ này không chơi đùa được đâu, vả lại nếu ngươi muốn chơi cũng không cần cây bút này, ta mài mực cho ngươi, ngươi cứ nhúng móng vuốt vào mực rồi ấn hoa mai lên giấy là được rồi!” Nói xong Tô Nhược nhị còn nóng lòng muốn thử, rõ ràng nàng đã quên chuyện lúc nãy Đại Bạch bỏ rơi nàng.
Mẫn Hoành Duệ: “....” Thế này là thế nào? Lại nghĩ đi đâu rồi....
Không hề quan tâm đến hiểu lầm nghiêm trọng của Tô Nhược Nhị, Mẫn Hoành Duệ bắt đầu tự mình từng bước từng bước đem những vật mình cần từ trên bàn học kéo xuống, sau đó đem thỏi mực đặt vào trong tay Tô Nhược Nhị đã ngồi xổm xuống, chân trước chỉ chỉ, Tô Nhược Nhị còn chưa kịp phản ứng, tay đã không tự chủ cầm thỏi mực lên mài mực.
Mẫn Hoành Duệ làm tiếp việc lúc nãy, hắn cẩn thận dùng móng vuốt đem tờ giấy trải xuống đất, sau đó dùng chặn giấy đè lên, thấy trong nghiên mực đã có chút nước mực, móng vuốt kẹp bút lông run run hướng tới nghiêng mực.
Nhưng ý tưởng thì rất tốt đẹp, hiện thực lại rất khó khăn.
Mẫn Hoành Duệ nhìn móng vuốt của mình vung lung tung cũng không kẹp được bút lông, hắn dứt khoát quyết định quăng bút dùng móng vuốt, trải qua nhiều ngày như vậy, bây giờ hắn đã rất quen thuộc với thân thể sói này của mình , hắn cẩn thận cong móng vuốt sắt bén lên, sau đó chấm mực rồi bắt đầu viết lên giấy.
Tô Nhược Nhị mở to mắt nhìn thấy toàn bộ, động tác mài mực trong tay vẫn không dừng lại, hiện tại trong đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ biết máy móc nhìn Đại Bạch ở bên cạnh đang viết từng chữ từng chữ.
Đợi Mẫn Hoành Duệ đem sự tình từ đầu đến cuối viết xong, vừa ngẩng đầu lên hắn đã phát hiện tiểu nữ nhân đã vô cùng hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Mẫn Hoành Duệ khẩn trương như vậy.
Tuy theo lẽ thường, hắn hoàn toàn không cần khẩn trương, ở đây chỉ có hắn và tiểu nữ nhân này, nếu nàng không tiếp nhận được làm lộ ra ngoài, hắn chỉ cần lấy mạng của nàng là xong. Nhưng mà sau mấy ngày ở cùng nhau, Mẫn Hoành Duệ rất rõ ràng mình thật sự không thể xuống tay, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không hề lưu tình xé xác hắc y nhân làm hại nàng, Mẫn Hoành Duệ biết rõ, hắn không thể bỏ được nàng.
Giống như có một giọng nói truyền ra từ tận đáy lòng nói cho hắn biết, hắn phải che chở nàng, đây không phải sứ mệnh của hắn, mà là hắn nên làm như vậy....
Mẫn Hoành Duệ không thể tưởng tượng nếu tiểu nữ nhân trước mắt không thể tiếp nhận được thì hắn sẽ làm gì, nhưng mặc kệ kết quả thế nào, nàng vẫn là người mà hắn muốn, là do chính nàng đã nói, nếu như hắn là người thì nàng sẽ gả cho hắn, làm người không phải nên giữ chữ tín sao? Nhất là tiểu nữ nhân người đầy mùi tiền này, chữ tín phải đi đầu!
Tô Nhược Nhị cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nàng biết lúc này trong....bầu không khí này, tốt nhất là mình nên nói gì đó, nhưng thứ lỗi cho nàng bây giờ nàng không thể nào mở miệng được.
Tô Nhược Nhị mím môi, trên mặt vẫn mờ mịt, không còn tươi cười như lúc trước nữa, tất nhiên là nàng hoang mang không ít: “Cho nên...”
Mẫn Hoành Duệ căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vững bình tĩnh đứng đó, cũng không làm ra hành động gì khiến nàng lại hoảng sợ.
Tô Nhược Nhị cẩn thận nuốt nước miếng một cái, hít sâu vài lần, mới tìm về được giọng nói của mình: “Cho nên, ngươi là người, không phải là môt con chó...”
Đề phòng lời nói của mình không đúng, ánh mắt Tô Nhược Nhị chớp chớp, lập tức nói nhanh: “Không đúng không đúng, ngươi vốn là người, chỉ là bị người ta mưu hại, linh hồn bám vào thân thể Đại Bạch, sau đó ngươi đã cứu ta, rồi theo ta về Tô gia, lúc trước thích ngủ là vì lại trở về Vương phủ...”
Tô Nhược Nhị nhanh chóng sắp xếp lời nói của Đại Bạch lại một lần, sau đó nàng đã hiểu ra, hai mắt nàng sáng rực nhìn thẳng vào Đại Bạch: “Ngươi nói thân thể này là sói, không phải chó....”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Bây giờ là lúc so đo vấn đề nhàm chán này sao?
Tô Nhược Nhị lúng túng ho nhẹ một tiếng, nàng đang nghiêm túc đấy được không! Nhiều ngày như vậy, nàng vẫn luôn xem một con sói hung mãnh trở thành chó để nuôi dưỡng, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi........
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
20 chương
73 chương
33 chương