Đế Quân
Chương 997
Không có để ý tới mọi người nghi hoặc, U Nhi nhẹ giọng cười cười, vươn ngọc thủ đột nhiên nắm chặc không hư không, giống như bị dẫn dắt, bốn tấm Huyền Tâm Bội trong người Bàng Tông, Tần Đạo, Mộ Huyên, cùng với Thần Dạ lập tức bị U Nhi nắm chặt, lúc này bắn mạnh ra.
- Cái này?
Lần này ánh mắt Thần Dạ biến hóa, những người khác Thần Dạ không rõ ràng lắm, nhưng mà hắn biết lực lượng linh hồn của mình cường dại thế nào, vật đã luyện hóa làm sao dễ dàng bay ra như vậy?
Nhìn thấy một màn này, đám người Đình Sơn Cốc Từ Sơn cùng Tả Lực lập tức hiểu rõ, cô gái này nói lời này, như vậy ở nơi đây nàng chẳng khác gì chúa tể...
Trong tiếng kinh hô, bốn miếng Huyền Tâm Bội trực tiếp tương dung với nhau trên không trung, lại một lần nữa bày biện ra một cây dù.
Nhưng lúc này nó không có tỏa ra khí tức năng lượng gì đó, tự nhiên cũng không làm vỡ vụn kết giới ở giữa hồ.
Nháy mắt qua đi, một đạo bạch quang từ trong mi tâm U Nhi bắn ra, bắn thẳng vài cây dù này.
- Cái kia? Đó cũng là Huyền Tâm Bội...
Giọng nói giật mình vang vọng, mọi người nhìn qua U Nhi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Ngưng!
U Nhi quát nhẹ, hai tay kết pháp ấn tối nghĩa, nhất thời trong thiên địa nơi đây, đại lượng năng lượng nhanh chóng tụ tập tới, sau đó tất cả đều bị năm miếng Huyền Tâm Bội hấp thu.
Trong hào quang chói mắt hiện ra, cây dù kia không ngừng xoay tròn, khung của cây dù nhanh chóng hiện ra, cuối cùng cũng thành hình, tản ra khí tức cường đại cổ xưa, là một cây Bạch Ngọc Tán!
Bạch Ngọc Tán mở ra, hào quang sáng ngời không ngừng bao phủ nó, giống như bị đại trận kỳ dị trói chặt!
Khí tức này khiến tâm thần mọi người đại chấn, ơởi vì nó hơn xa thần binh.
- Hồn Nguyên Chi Bảo!
Tiếng thét kinh hãi vang lên, ánh mắt tất cả mọi người trở nên nóng rực, có lẽ trong nơi truyền thừa này, Bạch Ngọc Tán tinh xảo kia mới là thứ trân quý nhất.
Bởi vậy dù cho biết rõ, Bạch Ngọc Tán có lẽ đã có chủ nhân, cũng biết chủ nhân Bạch Ngọc Tán phi thường không dễ chọc, nhưng mà vẫn có người không chịu nổi lướt tới chỗ Bạch Ngọc Tán.
- Muốn chết!
Ánh mắt Thần Dạ âm hàn, nhưng mà còn không đợi hắn ra tay, Bạch Ngọc Tán lập tức bắn bạch quang ra, hóa thành chùm sáng lao đi.
Bồng bồng bồng!
Từng đạo thân ảnh xông tới dùng tốc độ nhanh như thiểm điện bay ngược về, máu tươi tuôn rơi, làm cho nơi này tàn ngập vị đạo huyết tinh.
- Chư vị, làm người ngàn vạn đừng nên quá tham, nếu không đồ vật các ngươi thu hoạch được sẽ trả về, mà mạng của các ngươi cũng lưu lại đây.
U Nhi vẫy tay, Bạch Ngọc Tán hóa thành quang ảnh rơi vào tay của nang, ánh mắt nhìn qua đám người ngấp nghé.
Đám người đứng ngoài xem câm như hến, cô gái này vốn cho người ta cảm giác thần bí mà cường đại, hiện tại Bạch Ngọc Tán nơi tay, không thể nghi ngờ càng thêm đáng sợ, tăng thêm Thần Dạ và đám người bọn họ giao hảo như Thái Hạo Môn cùng Thính Nhất Lâu...
Nhìn qua tất cả mọi người khôi phục bình tĩnh, U Nhi mới cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiếp theo, mọi người liền chuẩn bị nghênh tiếp cửa ải cuối cùng đi.
- Cửa ải cuối cùng!
Bốn chữ này trực tiếp bao phủ nội tâm của mọi người, từ khi Bạch Ngọc Tán kéo về, sau đó ánh mắt mọi người nhìn qua giữa hồ.
U Nhi vừa nói xong, Bạch Ngọc Tán trước người của nàng bắn ra, tiến vào trong đảo nhỏ.
Ông ông!
Một đạo năng lượng rung động tuôn ra ngoài, sau đó hào quang chói mắt bao phủ cả kết giới.
Vạn đạo bạch quang, từ các nơi của hòn đảo không ngừng bắn ra ngoài, sau đó đan vào với kết giới, chưa từng biết qua bao lâu, bạch quang đan vào nhau, thình lình tụ taoaj lại một nơi tạo ra hình dáng cực kỳ khổng lồ.
Hình dáng này là một đại trận, bạch quang phác hoạ và trận hình hiện ra hoàn mỹ, mà trong trận xuất hiện chính là Bạch Ngọc Tán!
- Huyền Linh Thánh Trận!
U Nhi đột nhiên quát nhẹ, sau khi hét lên và năng lượng cường đại từ các nơi bắn vào trong đại trận, mà trận pháp vốn hư ảo cũng bắt đầu ngưng thực nhanh chóng, năng lượng chấn động kinh người bắn ra.
Cái gọi là Huyền Linh Thánh Trận chính thức thành hình, thình lình đại trận thoát ly kết giới khổng lồ, giống như một ngọn núi bạo phát, trực tiếp đứng sững sững giữa hồ!
Khoảng cách gần như vậy, bất luận người nào cũng có thể cảm ứng được đại trận cường đại.
- Đây là Huyền Linh Thánh Trận, một khi thi triển thì cực kỳ hoàn mỹ, căn bản không tồn tại sơ hở, mà nó là khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi.
Nhìn qua mọi người, U Nhi nói.
Thần Dạ khẽ chau mày, nói: "U Nhi cô nương, đã đại trận hoàn mỹ không có sơ hở, chắc hẳn, không phải chúng ta tại đây bất luận cái gì một người đủ khả năng phá vỡ, nếu là như vậy, khảo nghiệm không khỏi quá nhiều hơn một chút thôi?"
Không có người nào nghĩ tới, nữ tử cùng bọn họ đi vào nơi truyền thừa này lại xây dựng ra cửa ải cuối cùng, mà mọi người suy nghĩ, nữ tử này không chừng là...
- Cho nên cần mọi người liên thủ, cộng đồng chống cự đại trận công kích, do đó có cơ hội phá hủy đại trận, bởi vì cái gọi là hoàn mỹ là người mà nên.
U Nhi chợt nhìn qua Thần Dạ, nói khẽ:
- Ngươi đừng giận ta, được không nào?
Biết rõ Thần Dạ trong nội tâm sốt ruột, cuối cùng là đại trận như thế, cho dù U Nhi phải làm như vậy nhưng cũng phải quan tâm sắc mặt Thần Dạ.
- Ngươi nói ta làm sao trách ngươi chứ!
Thần Dạ cười ôn hòa, tất cả chuyện xảy ra đã nói rõ, nơi truyền thừa này với U Nhi mà nói là thứ không thể bỏ qua, Thần Dạ tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà trách nàng.
Sau đó Thần Dạ qua phía đám người Bàng Tông, nói:
- Bàng huynh, chư vị, xem ra chúng ta chỉ có thể liên thủ một lần.
Bàng Tông cười gật gật đầu, Tần Đạo cùng Mộ Huyên cũng gật đầu đáp ứng, bốn thế lực lớn thì có ba cái đã đáp ứng, những người còn lại tự cũng sẽ không phản đối.
- Nếu như liên thủ, ta muốn biết một khi phá vỡ đại trận này, thu hoạch bên trong phân phối thế nào, là tranh đoạt với nhau, hoặc là Đình Sơn Cốc chúng ta vẫn cái gì không thể chiếm được?
Rốt cuộc tìm được một cơ hội, Tả Lực lập tức lạnh lùng nói:
- Nếu như Đình Sơn Cốc ta cái gì cũng không chiếm được, như vậy thực xin lỗi, thứ cho chúng ta không phụng bồi.
Chuyện đó truyền ra làm mọi người không hẹn mà nhíu mày, Tả Lực này đúng là hiểu cháy nhà hôi của.
Huyền Linh Thánh Trận cường đại như vậy, nếu như không có cao thủ Đình Sơn Cốc, như vậy càng thêm cố sức, Tả Lực đúng là nhìn trúng điểm này, sau khi ăn thiệt thòi nhiều lần mới có đảm lượng như vậy.
- Ngươi muốn như thế nào?
U Nhi nhíu mày hỏi, giọng nói không bận tâm, nhưng mà ai cũng nghe được trong lời nói bình tĩnh mang theo sát ý đáng sợ.
Đối mặt U Nhi, Tả Lực không nhịn được luio ra phía sau một bước, lúc này cố cứng miệng:
- Rất đơn giản, không đề cập tới sau khi phá trận có thu hoạch thế nào, đoạn đường này cô nương quá không công bằn với Đình Sơn Cốc, cho nên đầu tiên ngươi đã đoạt đi bao nhiêu giá trị của ta và Thái Hạo Môn thì phải trả về, trừ chuyện đó ra ngươi càng phải hứa hẹn với chúng ta, sau khi phá trận thì đồ vật bên trong, Đình Sơn Cốc chúng ta có tư cách ưu tiên chọn trước, như nếu dù sao chúng ta cũng không đạt được cái gì, vậy cũng nên cáo từ sớm...
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
65 chương
544 chương
116 chương
124 chương
28 chương