Đế Quân
Chương 996
Tất cả cho thấy U Nhi và nơi này có quan hệ rất sâu, lại không nghĩ rằng công kích không đả thương người, vậy mà khiến U Nhi trọng thương.
Tử Huyên nói khẽ:
- Thần Dạ, đừng lo lắng, cũng đừng có gấp, có lẽ đặc biệt là mượn chuyện này nói cho ngươi biết, nơi đây không thể xông, chỉ có thể đợi!
- Đợi?
Trong mắt Thần Dạ có tinh quang không ngừng lập lòe, hắn chưa bao giờ là người đặt hy vọng vào thứ gì đó mà phải chờ đợi...
Đảo nhỏ giữa hồ giống như bất động, linh hồn chi lực quét ngang qua vẫn không sinh ra chút chấn động nào, điều này cũng có ý nghĩa, kết giới mặc dù còn nhưng Thần Dạ vẫn không vào được, như vậy dùng thực lực trước mắt của hắn không thể phá được.
- Đao linh, điện linh...
Trong nội tâm kêu gọi, Thần Dạ tâm thần rung động, hắn lúc này mới phát hiện Thiên Đao cùng Cổ Đế điện không biết lúc nào đã bị phong ấn chặt.
Truyền thừa chi địa này quá đáng sợ, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện chính là Hỗn Độn Chí Bảo, Thiên Đao càng ở trạng thái đỉnh phong, cho dù Thần Dạ cũng không cách nào phát huy uy lực của Hỗn Độn Chí Bảo xứng đáng, nhưng chúng vô thanh vô tức bị phong ấn, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện vẫn không có nửa điểm phản ứng truyền lại.
Thần Dạ thật sự không cách nào tưởng tượng, chủ nhân phiến truyền thừa chi địa này khi còn sống có tu vị gì? Thiên Huyền đỉnh phong, hoặc là?
Tâm thần Thần Dạ không ngừng run lên, chẳng lẽ...
- Thần Dạ, ngươi đừng như vậy, nên nghe U Nhi cô nương, chúng ta chờ ở đây, được không?
Tử Huyên kéo Thần Dạ, nàng quá hiểu Thần Dạ, không nói bởi vì nàng, đổi thành bất luận người nào, chỉ cần là bạn tốt của hắn, Thần Dạ cũng sẽ không chờ đợi được.
- Ta biết rõ, sẽ không làm loạn, ngươi cứ yên tâm.
Thần Dạ vỗ tay Tử Huyên, cười khổ, nếu như thật sự là trong lòng của hắn suy nghĩ như vậy, đối mặt với kết giới không có gì ngoài chờ đợi, hắn thật đúng là cái gì cũng không làm.
Bởi vì chủ nhân của nơi truyền thừa này đã làm cho Thần Dạ sinh ra tâm thần không chống cự được, đương nhiên không phải sợ hãi!
Thần Dạ và đám người Tử Huyên không ngừng chờ đợi, thẳng đến mấy ngày qua mới có một ít người lục tục ngo ngoe từ bốn phương tám hướng hội tụ tới.
Trong quá trình này mọi người khiếp sợ phát hiện, U Nhi trọng thương đang tu luyện vậy mà đúng như nàng đã nói, tổn thương mang chỗ tốt cho nàng.
Tuy nhiên, mấy ngày thời gian chữa thương, cũng không làm cho U Nhi tu vị có rõ ràng tinh tiến, nhưng mà, Thần Dạ bọn hắn cũng không phải tầm thường người bình thường, có thể cảm ứng được, người phía trước huyền khí hùng hậu độ, càng thêm cô đọng, càng phát tinh thuần đứng dậy!
- U Nhi cô nương, quá không dậy nổi!
Trạc Ly nhịn không được cảm thán, một kích kia nếu như đánh vào người của hắn, tuyệt đối không phải trọng thương đơn giản như vậy...
Thần Dạ cười cười không nói chuyện, ánh mắt nhìn qua những người đi tới đây, tới nơi đây trước tiên tự nhiên là ba thế lực có Huyền Tâm Bội.
- Bàng huynh, tại sao bị thương?
Nhìn thấy đám người Bàng Tông có thương thế, Thần Dạ có chút kinh ngạc hỏi, cho dù nơi đây thứ tốt quá nhiều, khó tránh xung đột, nhưng mà còn không có người nào có lá gan ra tay với Thái Hạo Môn bốn thế lực lớn a?
Chẳng lẽ giữa bọn họ có đại chiến?
Nghe vậy Bàng Tông cũng sững sờ, lập tức hỏi:
- Các ngươi một đường đi qua đây, chẳng lẽ không gặp bất cứ thứ gì ngăn cản sao?
Nghe xong lời này, Thần Dạ Tử Huyên lập tức hiểu rõ, truyền thừa chi địa không phải là không có phiền toái, hẳn là có U Nhi cho nên những phiền toái này cũng không còn là phiền toái.
Như thế càng nói rõ U Nhi thần bí, có lẽ nàng và nơi truyền thừa này có quan hệ rất sâu.
Nhưng nếu như là thế, vì sao phiến truyền thừa này mở ra với tất cả mọi người?
Nơi truyền thừa cường đại như vậy, bất luận là chỗ tốt gì cũng giúp người ta hưởng thụ cả đời, tụ tập trên thân một người, chỗ tốt như âậy càng lớn, càng khủng bố.
Thấy biểu lộ của đám người Thần Dạ, Bàng Tông lập tức cười khổ.
- Huynh đệ, vận khí của các ngươi quá tốt rồi.
Có Huyền Tâm Bội trong tay, đám người Bàng Tông mới cảm ứng được lô tuyến chính xác, dù là như thế, một đường đi lên không ngừng có phiền toái, thật vất vả mới tìm được nơi đây.
Về phần những người khác, hiện tại cũng còn không biết đang mò mẫn thế nào.
Thần Dạ cười khổ, vận khí tốt cũng không dùng được gì, còn không phải chờ ở đây sao?
Hiện tại bốn Huyền Tâm Bội đã tề tụ, có phải là thời điểm mở hòn đảo ra hay không? Thần Dạ đưa ánh mắt nhìn qua U Nhi vẫn đang tu luyện.
U Nhi dường như cảm ứng được những chuyện này, mắt phượng mở ra, cho dù là Thần Dạ cũng phải né tránh ánh mắt của nàng, nàng cười lắc đầu, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Hiển nhiên U Nhi xem ra, thời cơ còn chưa thành thục!
Trong lòng Thần Dạ có chút sốt ruột, nhưng không thể nói gì, cũng đã đến nước này, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.
Những người khác thấy đám người Thần Dạ không có hành động, liền cũng trầm mặc xuống, cũng không có ai đi tới hòn đảo giữa hồ, thực sự chỉ suy nghĩ mà thôi, bởi vì đám người Thần Dạ tới sớm vẫn còn chờ ở đây, mọi người cũng không phải đồ đần, tất nhiên là hiểu khẳng định có một ít mê hoặc.
Chờ đợi trong yên tĩnh, thời gian một ngày qua đi, rốt cục có những người khác vô cùng từ bốn phía đi tới, những người này phần lớn là thế hệ tu vị tinh thâm, hơn nữa mang theo thương thế nặng nhẹ không đồng nhất, muốn tới đây chắc chắc phải ăn đau khổ.
Nhân số cũng không nhiều như khi vừa vào đây, vừa nhìn qua đã ít đi hai phần ba người, mặc dù là như vậy, nhân số vẫn không quá ít.
Nhìn qua những người này không ngừng xuất hiện, Thần Dạ có thể cảm ứng được, trải qua tôi luyện trên đoạn đường này, mỗi một người hoặc nhiều hoặc ít, tu vị có chỗ tinh tiến, bởi vậy trong mắt mỗi người ngoài mệt mỏi còn có vui sướng.
Chỉ có người Đình Sơn Cốc bọn họ mặc dù đi tới đây, nhưng mà thần sắc vô cùng âm lãnh, người khác không dám tới gần, Thần Dạ thầm than, trong nội tâm càng hiếu kỳ với thân phận của U Nhi.
Nàng nói một câu rõ ràng khiến người Đình Sơn Cốc không thu hoạch được gì!
Nhìn Thần Dạ đưa mắt nhìn qua, Từ Sơn cầm đầu Đình Sơn Cốc trong nội tâm lửa giận bạo phát, nhưng chợt nghĩ đến Lâm Tu nhắc nhở, lập tức ẩn nhẫn xuống, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười với Thần Dạ.
Đường đường một trong bốn thế lực lớn vùng phía nam của trung vực, không ai không biết bọn họ không đạt được thứ gì, mà tất cả chuyện này khiến đám người Bàng Tông thổn thức, đồng thời càng kiêng kỵ với Thần Dạ đậm đặc.
Trong nội tâm Bàng Tông càng thổn thức không thôi, may mắn là biểu hiện của hắn lúc trước không quá mức hủng hổ dọa người, đến cuối cùng cũng dùng thái độ quang minh lỗi lạc đối đãi, nếu không hắn biết rõ kết cục của mình tuyệt đối sẽ không tốt hơn người của Đình Sơn Cốc!
Lại qua thêm mấy canh giờ, sau khi không có người nào đi tới đây, U Nhi lại mở mắt ra lần nữa, chợt nhìn qua mọi người cười nhu hòa, nói:
- Thật xấu hổ, khiến mọi người chờ lâu.
Tiếng nói vừa ra, không chỉ đám người Thần Dạ, tất cả mọi người còn lại nội tâm run lên, nàng có ý gì?
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
65 chương
544 chương
116 chương
124 chương
28 chương