Đế Quân
Chương 702
Thần Dạ nhẹ giọng cười nói:
- Nếu ta muốn diệt sạch, Tiết huynh, ngươi cho rằng ngay cả Chu Uyên
Nhung cũng không thể kháng cự Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, ngươi có thể kháng cự được hay sao?
Lời này thật đả thương người nhưng cũng là sự thật!
Tiết Vô Nghịch nhìn lại, ngũ thải quang hoa bao phủ, Chu Uyên Nhung tuy muốn tự bạo nhưng hắc viêm cuồn cuộn vẫn không cách nào phá vỡ ngũ thải quang hoa.
- Chu Uyên Nhung, sự chống cự của ngươi không có bất cứ tác dụng gì, cho dù là tự bạo!
Quang hoa chớp động, nháy mắt bay vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, thân
ảnh bị bao vây biến mất tại chỗ, mọi người đều biết tông chủ của bọn họ đã bị hút đi vào bên trong.
- Ông ông!
Từng đợt năng lượng ba động không ngừng từ trong tháp phát ra, mọi người đều có thể cảm ứng được chân khí năng lượng có được lực hủy diệt mãnh liệt cực đoạn, xen lẫn theo chân khí của Chu Uyên Nhung.
Nhưng bảo tháp nằm trong tay Thần Dạ chỉ thoáng chớp lên, sau đó không còn chút phản ứng.
- Thần Dạ, ngươi không chết tử thế được…
Trong tháp vang lên thanh âm thê lương tức giận của Chu Uyên Nhung, có lẽ do Thần Dạ cố ý, lại rõ ràng truyền ra, nghe được lời này khiến sắc mặt những người đang định tự bạo đều như tro tàn.
Thần sắc Tiết Vô Nghịch buồn bã, một lát sau nói:
- Như vậy không biết ngươi muốn xử trí chúng ta như thế nào?
Không chỉ là mọi người, kể cả Tử Huyên cũng quay đầu lại.
- Hỏi thật hay!
Thần Dạ cười nói:
- Nếu người của Khiếu Lôi Tông đều như Tiết huynh, ta tin tưởng hôm nay ta sẽ không đến Khiếu Lôi Tông.
Tiết Vô Nghịch nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Mỗi người làm việc đều có đạo lý cùng lý do của họ, sở dĩ ta không tham dự vào, Thần Dạ, trong lòng của ngươi hẳn là hiểu được.
- Cho nên khi đã làm cần có giác ngộ gánh vác!
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chớp lên, Thần Dạ chỉ qua vài người, thanh âm không chút cảm xúc nói:
- Những người này, chết!
Thanh âm vừa dứt, ngũ thải quang mang bao trùm, từng đạo thân ảnh dù giãy dụa cũng không thoát khỏi bị hút vào trong tháp.
- Thế nào, các ngươi còn không phục?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến mọi người thu liễm cảm xúc trong lòng.
Tiết Vô Nghịch lại cười khổ, hỏi:
- Không biết ngươi sẽ xử trí những người còn lại ra sao?
- Vì sao phải xử trí?
Thần Dạ tươi cười:
- Ta tin tưởng lấy phẩm cách của Tiết huynh, Khiếu Lôi Tông dưới sự dẫn dắt của ngươi nhất định sẽ lấy một phong thái mới xuất hiện, ít nhất chuyện vì ích lợi mà bán đứng tông môn sẽ không tiếp tục phát sinh.
- Việc này…
Tiết Vô Nghịch thật sự không ngờ kết cục lại là như thế.
- Tiết huynh không hài lòng an bài của ta? Vậy thì thôi, nếu không muốn thì không cần phải lưu trữ Khiếu Lôi Tông vậy.
- Đợi một chút!
Tiết Vô Nghịch vội vàng hét lớn, nhìn thấy vẻ mặt hài hước của Thần Dạ, không khỏi cười khổ, chợt nghiêm mặt nói:
- Xin ngươi yên tâm, Tiết Vô Nghịch này tuyệt sẽ không làm cho ngươi cùng sư muội Tử Huyên thất vọng!
Sau khi nói xong, hắn thoáng do dự mới nói:
- Tử Huyên sư muội, có thể dừng lại một đêm trong tông?
Sợ nàng không đồng ý, hắn vội nói tiếp:
- Ngươi cùng Thần Dạ đều có tổn thương, tuy rằng nơi này không phải nơi tốt, nhưng các ngươi có thể yên tâm ở trong này chữa thương.
- Được!
Thần Dạ không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Hôm nay Khiếu Lôi Tông thay đổi, hắn cũng có chút việc muốn nói cùng Tiết Vô Nghịch mà chính người kia cũng như thế.
Khiếu Lôi sơn mạch vẫn chưa yên tĩnh trở lại, cho dù người trên quảng trường đã tán đi, nhưng vẫn tràn ngập cảm giác nặng nề, thật sự là vì biến hóa đã phát sinh quá nhanh.
- Tử Huyên sư muội, Thần Dạ, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nên ở đâu cũng không cần ta dẫn đường rồi, ta cần đi trước!
Thần Dạ gật đầu, hiện giờ Khiếu Lôi Tông thay đổi, Tiết Vô Nghịch đương nhiên phải đi lo công việc ổn định vị trí của mình, nhưng vẫn phải đi yên ổn lòng người, Thần Dạ cũng không muốn sự tình hỗn loạn.
- Linh nhi, lại đây!
Chờ Tiết Vô Nghịch rời đi, sắc mặt Tử Huyên sầm xuống, hừ lạnh nói.
- Mẹ, mẹ muốn làm gì?
Lúc này Linh nhi đã không còn vẻ sát phạt quyết đoán trước đó mà hiện lên vẻ bất mãn.
- Mẹ muốn làm gì? Còn nhỏ tuổi đã dám giết người, trưởng thành thì còn thế nào? Mẹ phải nói chuyện với con.
- Không cần!
- Việc này không do con muốn!
Tuy thiên tư tiểu nha đầu yêu nghiệt, nhưng làm sao tránh được Tử Huyên, chỉ một thoáng đã bị Tử Huyên bắt lấy không thể động đậy.
Linh nhi hô to:
- Đại ca ca ca, cứu muội!
Thần Dạ sờ sờ mũi, lúc này hắn cũng không dám đi ngăn trở Tử Huyên, bằng không bản thân hắn cũng bị liên lụy, vì vậy biết điều làm như không nghe thấy.
- Hừ, đại ca ca, vừa rồi vì huynh muội mới làm như vậy, huynh lại có thể thấy chết mà không cứu được, huynh không phải người tốt…Hổ Lực ca ca,
Phong Tường ca ca, cứu muội!
Thần Dạ còn không dám lên tiếng huống chi là bọn họ, toàn bộ đều giống như nhập định.
- Các ngươi đều không phải người tốt, đều không phải…
Thanh âm tiếng kêu thảm dần dần đi xa.
- Thần Dạ huynh đệ, chúng ta thật sự không làm gì sao?
Sau một lúc Hổ Lực mới hỏi.
Thần Dạ thấp giọng nói:
- Nếu các ngươi cảm thấy được có thể đánh thắng Tử Huyên, vậy có thể đi quản xem.
- Vậy thì thôi đi.
Hổ Lực rùng mình. Nói đùa sao, đoạn đường này Hổ Lực luận bàn với Tử Huyên không chỉ một lần, hắn đã lĩnh giáo thật không ít.
Hổ Lực buồn bực lắc đầu, đột nhiên cười quái dị:
- Thần Dạ huynh đệ, sau này ngươi cũng đừng chọc giận Tử Huyên cô nương, bằng không ta nghĩ kết cục của ngươi cũng không tốt lắm. Nhưng giữ phu thê va chạm là không thiếu được, hắc hắc, huynh đệ, sau này ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
Không để ý Hổ Lực, Thần Dạ tự nhủ:
- Buổi tối tu luyện một đem là ta có thể đạt tới lực huyền tứ trọng, tốc độ tu luyện như vậy hẳn là không chậm, đạt tới cảnh giới địa huyền chỉ sợ cũng không xa, cho đến lúc đó với thủ đoạn của ta, cao thủ địa huyền cũng rất ít người có thể làm đối thủ của ta…
- Thần Dạ huynh đệ, xem như ta chưa nói, ta đi tìm hiểu một chút về Lôi Trì của Khiếu Lôi Tông.
Hổ Lực nhất thời chạy trối chết.
Dưới bóng đêm, Khiếu Lôi Tông rốt cục yên tĩnh trở lại.
Tuy Thần Dạ bị thương hơi nặng, nhưng thể chất của hắn rất tốt, hơn nữa từ sau khi luyện hóa Hỗn Nguyên Châu, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp đôi, từ trong hồn phách truyền ra chân khí giống hệt khí tức thần bí, càng có thêm công hiệu thần kỳ.
Với tổn thương của hắn, dù thể chất tốt không dùng ba ngày cũng không lành lại, nhưng chỉ đến hơn nửa đêm đã khỏe hoàn toàn.
- Đi xem Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!
Mặc dù từng đi qua đây một vòng, nhưng lần này mới đem nó thu hồi, hơn nữa còn dùng đúng nguyên hình của nó.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trôi nổi trước người hắn, ngũ thải quang mang cực kỳ chói mắt.
Đao Linh nói qua, chân thân của bảo tháp ngay cả hắn cùng Cổ Đế Điện cũng có chút kiêng kỵ.
Nhìn thấy thân tháp, không biết có phải nguyên nhân đã luyện người hay không, bảo tháp tản ra mùi máu tươi thoang thoảng. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bảo tháp, ngược lại làm cho Thần Dạ cảm thấy được hình dáng này mới là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chân chính.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
10 chương
34 chương
78 chương