Đế Quân

Chương 701

Bởi vì hiện tại bà ta đã hiểu được một điều, Khiếu Lôi Tông xảy ra chuyện, nếu không mà nói sao có thể để cho bà ta bị người vũ nhục? - Linh nhi, đừng đánh nữa, đỡ đau tay mình. Thần Dạ hờ hững nói. - Được! Linh nhi cũng rõ ràng, lập tức ngừng tay, nhưng trong ánh mắt dày đặc sát khí: - Lão yêu bà, ngươi có còn nhớ rõ lời ta đã nói, ta muốn tự tay giết ngươi… - Vô nghĩa, muốn giết cứ giết, nếu lão thân cau mày từ nay về sau sẽ theo họ của ngươi! Biết mình phải chết, đại trưởng lão ngược lại không còn sợ hãi. - Giết ngươi, tự nhiên là phải giết, nhưng ngươi muốn chết thoải mái? Đừng hòng! Thanh âm Linh nhi lạnh lùng: - Ta sẽ giết ngươi cuối cùng, trước đó sẽ cho ngươi tận mắt thấy người của Khiếu Lôi Tông từng bước từng bước chết trước mặt của ngươi, lão yêu bà, khi nhìn thấy những tính mạng tươi sống đều vì sự độc ác của ngươi mà chết, không biết trong lòng ngươi sẽ có cảm thụ thế nào đây? Thần sắc đại trưởng lão chấn động, nhưng vẫn không hề e ngại quát: - Muốn lão thân sợ hãi cầu xin tha thứ, đừng nằm mơ! - Vậy sao? Linh nhi cười lạnh, bàn tay vung lên, thân ảnh Hổ Lực nhanh như chớp đi tới trước mặt một trưởng lão Khiếu Lôi Tông, người kia đã không hề có chút phản kháng bị đưa tới trước người Linh nhi. - Hắn là người thứ nhất, lão yêu bà, tự mình nhìn cho kỹ. Dứt lời bàn tay của nàng vung lên, đã móc ra một tròng mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng chân trời. - Lão yêu bà, như thế nào? Linh nhi cười khẽ, khuôn mặt xinh xắn lộ ra nụ cười, thật sự diễm lệ, nhưng chẳng khác gì một tiểu yêu ma, cười đầy giảo hoạt. - Hắc, tiểu tiện nhân, ngươi quả nhiên ác hơn mẹ ngươi nhiều. Nhưng muốn làm lòng lão thân thay đổi, ngươi còn chưa đủ! Đại trưởng lão lớn tiếng quát, nhưng thanh âm có chút run rẩy, khiến người ta biết bà ta cũng không phải không sợ hãi. - Nếu không đủ, vậy cứ tiếp tục tốt lắm. Linh nhi lại cười, lần này lấy đi cánh tay của trưởng lão kia. Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, Linh nhi hỏi lại: - Lão yêu bà, như thế nào? Không chờ đại trưởng lão lên tiếng, tay của nàng lại lướt qua, trưởng lão kia đã bị cắt đoạn hai chân. - Tiểu tiện nhân, giết ta, giết ta! Thanh âm đại trưởng lão đã sợ hãi tràn ngập. - Lạc lạc… Linh nhi che miệng cười, sát ý trong mắt ngày càng nồng. - Linh nhi? Tử Huyên thật không ngờ Linh nhi lại tràn ngập sát ý đến như thế, có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Thần Dạ kéo nàng: - Khi Linh nhi bị bỏ tù, tuy thân thể không thương tổn nhưng tâm linh tổn hại nặng nề, để cho nàng phát tiết tốt hơn. - Nhưng dù sao nó còn nhỏ… Thần Dạ nhẹ giọng: - Nàng không muốn làm muội khó xử, Tử Huyên, có đôi khi không cần thiện lương như vậy. - Muội biết! Thần sắc Tử Huyên ảm đạm: - Nhưng nơi này dù sao từng nuôi dưỡng muội. - Muội yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Trấn an Tử Huyên, hắn nhìn qua nói: - Linh nhi, được rồi, trở về đi! Linh nhi ngẩng đầu mấp máy môi, mặc dù không truyền ra thanh âm nhưng Thần Dạ hiểu được nàng đang nói gì. - Đại ca ca, chuyện còn lại giao cho muội, bằng không trong lòng mẹ ít nhiều sẽ lưu trữ khúc mắc. Thân thể Thần Dạ đại chấn! Thần sắc đại biến! Hiểu được ý tứ trong lời nói của Linh nhi, trong ánh mắt Thần Dạ hiện lên cảm khái, Linh nhi đã trưởng thành, không còn là một nữ hài tử khờ khạo như ngày trước. - Linh nhi đã trưởng thành. Thần Dạ than thở. - Cái gì trưởng thành? Tử Huyên ngẩng đầu, có chút mờ mịt hỏi. Thần Dạ cười, trầm tư một lát đem ý tứ của Linh nhi nói với Tử Huyên. Sau khi nghe xong, Tử Huyên đột nhiên ôm lấy cổ hắn, ôn nhu cười nhẹ: - Sẽ không ai biết muội yêu huynh đến thế nào! Huynh là bầu trời của muội, sao muội có thể nhẫn tâm có chút nào bất mãn huynh đây? - Khiếu Lôi Tông hủy diệt, tuy trong lòng muội sẽ rất khó qua, nhưng muội càng thêm để ý huynh, nếu huynh không vui, muội còn khó sống hơn huynh vô số lần! - Tử Huyên! Tử Huyên lại nói: - Muội sẽ vĩnh viễn ở cùng huynh, cho dù huynh không quan tâm muội. - Dừng tay, đủ rồi! Sau khi trưởng lão kia chết trong tay Linh nhi, Chu Uyên Nhung nhịn không được quát: - Thần Dạ, người nào làm người đó chịu, Khiếu Lôi Tông hãm hại các ngươi, đều là chủ ý của ta cùng đại trưởng lão, không quan hệ với những người khác, muốn chém muốn giết chúng ta nhận biết, buông tha cho bọn họ đi. Thần Dạ châm chọc: - Chu Uyên Nhung, là ngươi quá ngây thơ hay là ngươi vẫn xem ta là tiểu hài tử đây? Chu Uyên Nhung cố nén tức giận, trầm giọng nói: - Ta thừa nhận chính mình nên bị ngươi giết chết, nhưng nơi này có rất nhiều người đều là vô tội, bọn hắn cũng không tham dự vào, cũng chưa từng hãm hại các ngươi, ta cùng đại trưởng lão đền mạng còn chưa đủ sao? - Ngươi cho là có đủ hay không đây? Thần Dạ cười hỏi. Vẻ mặt Chu Uyên Nhung đanh lại, bình tĩnh mà xem xét, nếu đổi thành hắn gặp trường hợp này, chắc chắn không chút do dự đại khai sát giới, chặt cỏ tận gốc. - Xem ra ngươi cũng cảm thấy không đủ! Thần Dạ lắc lắc đầu, thản nhiên nói: - Chu Uyên Nhung, giao ra Huyền Y, có lẽ ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Trên dưới Khiếu Lôi Tông cũng không có người nào khiến cho Thần Dạ nhớ tới, ngoại trừ Huyền Y. Nữ tử có dung mạo vô song, cộng thêm trí mưu, lại có tiềm lực, lưu lại nàng tương lai nhất định sẽ mang đến tai họa vô tận cho mình, không thể lưu nàng! Chu Uyên Nhung ngẩn người, chợt bất đắc dĩ nói: - Nàng không có mặt trong tông! - Không có mặt? Chỉ sợ đang ở Lăng Tiêu Điện đi? Thần Dạ cười lạnh: - Tà tâm bất tử! Chu Uyên Nhung, ngươi cảm thấy được hiện tại ta còn có thể bỏ qua cho các ngươi? Thần Dạ đột nhiên quát: - Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, luyện! Ngũ thải quang hoa bao trùm, đem toàn bộ người của Khiếu Lôi Tông bao phủ, một đạo lực lượng hấp dẫn từ trong đáy tháp tràn ra. Nhìn thấy không thể cứu vãn kết cục, trên mặt Chu Uyên Nhung hiện lên vẻ dữ tợn điên cuồng, bay vọt tới: - Thần Dạ, dù bổn tọa có chết cũng không cho ngươi sống dễ chịu! - Toàn bộ đệ tử Khiếu Lôi Tông nghe lệnh, cho dù chết chúng ta cũng phải chết lừng lẫy, bạo cho ta! Chu Uyên Nhung thật sự phát điên, muốn làm cho toàn bộ người của Khiếu Lôi Tông tự bạo, muốn dùng phương thức này cho Thần Dạ đả kích lớn nhất, hắn tin tưởng Bách Binh Các tuy bá đạo cường đại, nhưng gặp phải nhiều người tự bạo, uy lực sẽ không thể khinh thường. Một đoàn hắc viêm từ trên người Chu Uyên Nhung hiện lên, sau một lát hai vị trưởng lão còn lại cũng cắn chặt răng, tâm thần vừa động, hắc viêm chậm rãi hiện đi ra. Trên quảng trường cũng có một số người làm ra hành động đồng dạng, nhưng càng nhiều người do dự! Kết quả sau khi tự bạo chính là tan biến vào thiên địa, không còn chút cơ hội nào. - Các ngươi dám không nghe lệnh bổn tọa? Chu Uyên Nhung gầm lên. - Thần Dạ, thật không thể khoan dung sao? Trong đám người có một thân ảnh bay ra, áo dài màu trắng chớp lên, trong ánh mắt hiện vẻ kiên định nhìn Thần Dạ trầm giọng hỏi. - Tiết huynh, đã lâu không gặp!