Đế Quân
Chương 593
Cho dù là ai, nếu như đang đi tới bên ngoài, đều có thể cảm ứng được, hiện nay chốn không gian này đã hóa thành một vùng đất vào là chết chắc. Nếu như ai muốn tiến vào mà không có một chút thực lực, chỉ sợ là không làm được.
Điều duy nhất không thay đổi, chính là hào quang vạn trượng đang quay chung quanh Thiên Đao kia, cũng không hề bởi vậy mà biến mất.
Ông lão lúc này mới cười gật đầu, bóng dáng của lão dần dần mơ hồ đi. Một lát sau, như ma quỷ mà biến mất không thấy tăm tích đâu nữa...
Trong cung điện, thời gian trôi qua đã là mười ngày.
Không lâu sau, tu luyện của Tử Huyên đã kết thúc. Những vết thương toàn thân đã hoàn toàn phục hồi như cũ không nói, mà tu vi lại cũng tăng lên một cấp độ.
Tử Kim Song Dực Sư đã hoàn toàn áp chế thực lực đến tình trạng ngang nhau với bọn họ. Chém giết như vậy, đối với hai người Tử Huyên mà nói thì không có hiệu quả lớn tới đâu. Dù sao, nếu mà lực lượng ngang nhau, liền không có tác dụng kích thích tiềm lực.
Bởi vậy, với việc Tử Kim Song Dực Sư dùng hết tất cả kinh nghiệm, khí lực có được, hơn nữa lại áp chế tu vi. Như thế lại là vừa vặn cao hơn hai người một bậc, do đó loại chiến đấu này sẽ làm cho Tử Huyên cùng Thần Dạ có quyết tâm muốn thắng mãnh liệt nhất. Đồng thời, tại thời khắc nguy cơ cũng có thể phát huy ra tiềm lực nguyên thủy nhất của bọn họ.
Trong tình huống như thế, nếu như Tử Huyên không có gì đột phá thì với thiên phú tu luyện bẩm sinh kia. đó mới có thể làm cho người khác thật sự thấy kỳ quái!
Nhưng Thần Dạ vẫn còn chưa tỉnh táo lại. Nếu dò xét, sự hỗn loạn trong cơ thể hắn vẫn chưa từng biến mất., mặc dù cũng không hề khuếch tán đến mức độ càng nghiêm trọng hơn, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp tục nữa thì Tử Huyên đều vô phương biết, đến tột cùng phải bao lâu thì Thần Dạ mới có thể khỏe mạnh. Mà sau khi khỏe mạnh thì đối với đường tu luyện sau này của hắn liệu có sinh ra ảnh hưởng gì hay không.
Điều duy nhất làm cho Tử Huyên cùng Linh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chính là, thần sắc của Thần Dạ đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, đến khi năng lượng Huyền Khí của Tử Huyên tiến vào thì ít nhất, bản thể của hắn cũng không có vẻ có kháng cự mấy.
Cái này tỏ vẻ, bản thân Thần Dạ đang từ từ chữa trị được thân thể của hắn. Chỉ có điều là loại tốc độ chữa trị cũng khá thong thả mà thôi.
Mà với loại thong thả này, sau khi lại trôi qua bảy ngày thì Thần Dạ mới dần dần từ từ thức tỉnh lại khỏi mức độ hôn mê sâu sắc này.
- Nương, mau tới đây, Đại ca ca đã tỉnh.
Mí mắt của Thần Dạ vừa mới khẽ động, Linh Nhi đã liền la lớn.
Sự kích động và sốt ruột trong âm thanh khiến cho Thần Dạ vừa mới tỉnh mà cũng có thể nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn không nén được lập tức thấy ấm áp hơn rất nhiều, có thân nhân bằng hữu bên người chính là việc tốt. Bất kể xảy ra cái gì, đều là mọi thời khắc sẽ có người lo lắng và bận lòng cho chính mình.
- Thần Dạ, ngươi thấy thế nào ?
Tử Huyên vội vàng đi tới bên cạnh hắn, từ từ đỡ thân thể của hắn lên rồi vội vàng hỏi.
Mặc dù nàng một mực cũng có xem xét thân thể của hắn, duy chỉ có chính Thần Dạ hắn thì mới biết rõ ràng nhất về tình trạng thân thể của mình.
Đập ngay vào mắt là khung cảnh lạ lẫm, khiến Thần Dạ hơi ngây ra một phen, rồi ý thức mới hoàn toàn trở về. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lập tức truyền ra những cơn đau đớn, khiến cho từ trong cổ họng thốt ra một tiếng hừ nhẹ khô khốc.
Tử Huyên vội nói:
- Ngươi đừng sớm cử động, Linh Nhi, mạu rót chút nước cho đại ca ca của ngươi !
- Ha hả, không cần căng thẳng như vậy, ta không có việc gì.
Thần Dạ nhẹ nhàng cất tiếng cười, hiện nay tỉnh táo lại, hắn cũng là trước tiên phải đi xem xét tình trạng thân thể của mình.
Kinh mạch các nơi trong cơ thể, hiện nay, chỗ nào cũng thấy có năng lượng hỗn loạn vẫn đang còn sục sôi như thủy triều. Chúng đang điên cuồng tàn phá bừa bãi, cũng không bởi vì ý thức của chủ nhân khối thân thể này trở về mà phải giấu diếm.
Dưới những đợt công kích này, cho dù mức độ dũng mãnh thân thể của hắn không kém, nhưng kinh mạch thân thể cũng bị biến dạng nghiêm trọng. Đưa mắt nhìn khắp thì quả là thê thảm không nỡ nhìn.
Có điều đối với những thứ này thì hiện tại Thần Dạ trái lại không có lo lắng quá lớn. Nếu chính mình có thể tỉnh táo, điều đó cũng có ý nghĩa rằng hắn đã chống đỡ qua được thời khắc gian nan nhất. Vậy kế tiếp, chỉ là sẽ phải uổng phí một chút thời gian, để điều trị thật tốt thân thể của mình một phen, như thế liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Thần Dạ vẫn là có tàn dư nỗi sợ hãi lưu lại.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù đang hôn mê, không có ý thức. Tuy nhiên, nỗi đau đớn hình như là đến từ chỗ sâu thẳm trong linh hồn, cùng với thân thể biến dạng thay đổi kịch liệt, nên cho dù đang ở trong loại trạng thái này thì Thần Dạ cũng thực sự không phải là hoàn toàn không cảm ứng được một chút gì.
Hắn chỉ hình như cảm giác được linh hồn của chính mình đang du đãng trong thiên địa, vô phương trở lại trong thân thể. Nhưng mà hắn hiểu rất rõ, đây không phải ảo giác. Chỉ cần tâm thần của hắn có một chút kiên trì kéo dài như vậy, thì từ đó, hắn liền vẫn chưa tỉnh lại.
Ở trong tình trạng loại thủ đoạn thân người mà hóa rồng, chỉ vào thời khắc mấu chốt nhất khi đang đại chiến cùng Tử Kim Song Dực Sư, khi mà nóng lòng muốn thắng nên hắn đã mạnh mẽ lấy ra từ trong trí nhớ của Hắc Long.
Lúc ấy, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng mà nay hồi tưởng, đến chính Thần Dạ đều cảm giác được, chính mình quá điên khùng một chút.
Lực lượng của một con Chân Long, hiện nay lại há là chính mình có khả năng đón nhận mà lông tóc không hề bị tổn thương sao ?
Thậm chí, nếu như Thần Dạ không phải tự nhận thân thể còn có một chút thành tựu, thì vào lúc hắn làm như vậy, tất cả lực lượng của Chân Long Chi Thân sẽ hội tụ ở trong cơ thể hắn. Lúc ấy e rằng, đều là sẽ lập tức làm hắn bị nổ tung !
Cái này đâu phải là chuyện nói giỡn.
May mà, tất cả điều này đều đã qua. Sau này, nếu như không cần thiết thì loại thủ đoạn này có lẽ ít dùng sẽ tốt hơn. Việc giết địch một ngàn, nhưng tự mình bị thương tám trăm thì đúng là hành động không khôn ngoan !
Hơn nữa, Tử Kim Song Dực Sư rõ ràng không có ý định giết người mà chỉ là đánh một trận. Nếu như đổi thành kẻ địch khác, trừ phi là đại chiến ở những nơi hẻo lánh không người. Nếu không, cho dù vận dụng phương thức này mà giết được kẻ địch, thì Thần Dạ hắn cũng sẽ không giữ lại nổi tính mạng để còn sống rời khỏi chiến trường.
Lời thì nói như thế, nhưng trong lòng Thần Dạ cũng biết rõ ràng. Nếu như thực sự đến bước kia, vào lúc nên liều mạng thì hắn vẫn cũng sẽ không hề chớp mắt một cái.
- Ta hôn mê mất bao lâu?
- Đại khái mười tám ngày.
Tử Huyên đáp.
- Lâu như vậy sao?
Thần Dạ cất tiếng cười gượng, dưới tình huống năng lực không bằng đối phương, cứ tùy tiện vận dụng loại biện pháp này thì hậu quả tất nhiên rất bá đạo a!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
38 chương
20 chương
15 chương
17 chương
7 chương
138 chương