Đế Quân

Chương 300

Tử Huyên nhẹ giọng nỉ non lấy: -Trước khi tìm được nguyên nhân vẫn còn hi vọng, sao sau khi tra được nguyên nhân lại không có hy vọng chứ? Nhất định sẽ không! Thần Dạ cũng suy nghĩ sâu xa, toàn bộ thế gian, trừ mình ra, có lẽ cao thủ ngoài cảnh giới Địa Huyền cũng có thể khiến linh hồn chi lực tiến vào trong cơ thể Linh Nhi, nhưng mà, loại cao thủ kia, mỗi người đều cao cao tại thượng, sao mình và Tử Huyên có thể đả động khiến bọn hắn ra tay được? Như vậy, mình rốt cuộc còn thủ đoạn nào nữa? Thiên Đao và Cổ Đế Điện, hiển nhiên ở vấn đề này không cách nào trợ giúp mình được, mà ngoại trừ hai đại thần vật này ra, thứ mình có thể lấy ra được cũng không nhiều lắm. Đúng rồi, còn có khí tức thần bí kia! Nó có thể khiến cho lực lượng thôn phệ khiếp người kia phải nhượng bộ lui binh, nói không chừng, nó sẽ là một đại trợ lực, nhưng tên kia lại không nghe theo mình điều khiển. . . . Nhưng bất kể như thế nào, cũng nên thử xem một lần! Thần Dạ âm thầm hạ quyết tâm, tâm thần rất nhanh chìm vào trong đan điền, thử câu thông với khí tức thần bí kia một chút Lại phát hiện, khí tức thần bí kia giống như vừa cùng cao thủ ngang cấp đại chiến qua một hồi vậy, hôm nay, im ắng nằm trong đan điền, , dưới sự cảm ứng, nó vô luận là số lượng hay độ cường hãn đều khó có thể so được với lúc trước, giống như tiêu hao quá nhiều vậy. Thần Dạ lặng ngẩn người, khó trách, khí tức thần bí trước kia vẫn một mực kháng cự, thì ra làm vậy sẽ khiến trạng thái của nó đại giảm. - Xin lỗi rồi. Thần Dạ nhẹ lẩm bẩm, thần sắc, giống như đã hạ quyết định kiên định nào đó: - Bất kể như thế nào, ta đều phải cứu Linh Nhi, cho nên, lúc ta hành động, hi vọng ngươi có thể hỗ trợ. Nói xong, cũng mặc kệ khí tức thần bí có đáp ứng hay không, tâm thần rất nhanh rời đi. . . . Thần Dạ sợ cảm ứng được tin tức không tốt. - Tử Huyên, yên tâm đi, ta đã có thể làm được chuyện mà người khác không làm được, ta nhất định có thể khiến Linh Nhi giống như một hài tử bình thường. Thần Dạ nói như thế, mà hắn, cũng chỉ có thể nói như vậy, chẳng những là an ủi Tử Huyên, càng khiến lòng tin của mình thêm kiên định. - Cảm ơn, cám ơn! Ngoại trừ điều này ra, Tử Huyên thật sự không biết nên nói gì cả, mặc kệ nàng đối với Thần Dạ có bao nhiêu tin tưởng, nhưng trước mắt đây là hi vọng duy nhất. - Mẹ, ta tỉnh, ta cũng đói bụng, Đại ca ca vẫn chưa đi chứ! Thanh âm ngọt ngào thanh thúy của Linh Nhi từ trong phòng truyền đến. Nghe vậy, Thần Dạ cười lớn: - Ta còn ở đây, mau ra đây, đồ ăn đều đã làm xong, ta cũng đói bụng rồi. Không được một hồi, Linh Nhi sôi nổi từ trong phòng chạy ra, vốn quấn bên người mẫu thân một hồi, liền lập tức quấn lên Thần Dạ, cảm giác cực kỳ thân mật. . . . Thần Dạ trong nội tâm thầm than, nếu như Linh Nhi không có chuyện gì thì đây là một màn tốt đẹp cỡ nào chứ! Đến lúc ăn cơm, Linh Nhi ăn rất ngon, nhưng Thần Dạ và Tử Huyên lại khó có thể nuốt xuống. . . . Cái này khiến trong lòng Thần Dạ càng thêm khó chịu, hắn đây là lần đầu tiên ăn cùng Linh Nhi, nhưng Tử Huyên thì sao? Bảy năm, vô số thời gian, Tử Huyên lại phải thừa nhận nổi thống khổ này, nàng một nữ tử, phải thế nào mới có thể thừa nhận được chứ! Tình thương của mẹ, vĩnh viễn như núi giống như chi trọng! Thật vất vả ăn xong bữa cơm nàyg, Thần Dạ vội vàng đứng dậy cáo từ. Tử Huyên vội hỏi: - Thần Dạ, thân thể của ngươi. . . . - Không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi: - Thần Dạ thấp giọng, nhẹ nắm lấy tay Linh Nhi nói: - Linh Nhi nghe lời đi, đợi Đại ca ca nghỉ ngơi tốt rồi, sẽ đến bồi ngươi đi chơi a! Tâm Tử Huyên lập tức trùng trùng điệp điệp run lên. Lời Thần Dạ nàng sao có thể nghe không rõ chứ, cái gọi là nghỉ ngơi tốt lại đến, chính là đến giúp Linh Nhi lấy Độc đan ra a! Một người không quen biết lại có thể làm được như vậy. . . . Nhưng những thân nhân kia của mình lại thế nào, còn hắn lại thế nào chứ? Nhìn qua Thần Dạ bên cạnh, lòng Tử Huyên không kìm được nhảy lên. . . . - Tốt, đại ca ca, ngươi nhớ giữ lời, không thể lừa gạt Linh Nhi đâu đấy. Mắt nhỏ chớp chớp, Linh Nhi có chút không nỡ. Thần Dạ cười cười, nói: - Đương nhiên sẽ không lừa ngươi rồi, nhưng ngươi phải đáp ứng đại ca ca, bất kể như thế nào, ngươi đều cũng phải kiên trì, có hiểu không? Lời này, chẳng những là nói cho Linh Nhi nghe, mà càng là nói cho Tử Huyên nghe. Độc đan, cùng với thể chất cổ quái của Linh Nhi, nhưng điều này khiến Thần Dạ không có bao nhiêu tin tưởng, dù cho khí tức thần bí kia có chịu toàn lực giúp đỡ thì cũng vậy. Tương lai Linh Nhi có quá nhiều chuyện xấu, Thần Dạ không cách nào cam đoan chắc chắn được, cho nên, hắn mới nói như thế, vô luận như thế nào, Linh Nhi vẫn còn tám năm nữa. Hiện giờ làm không được, cũng không có nghĩa là tám năm qua đi Thần Dạ vẫn không làm được. - Ta biết rồi, ta sẽ không khiến đại ca ca thất vọng đâu! Linh Nhi gật gật đầu, trong mắt lóe ra một tia lệ quang, nhìn Thần Dạ nàng nhẹ nói: - Ta tin tưởng mình nhất định sẽ sẽ khá hơn, đến lúc đó, mẹ cũng không cần vụng trộm khóc sau lưng ta nữa, phụ thân hắn cũng sẽ cần ta Thần Dạ biết rõ Linh Nhi rất hiểu chuyện, cho nên cảm thán nàng hiểu chuyện, nhưng đôi mắt kia lại vì câu nói sau cùng của nàng mà trong chốc lát lại lộ ra vẻ lạnh thấu xương, trong sân nhỏ bỗng nhiên như trôi nổi ra một vòng hàn khí lạnh lùng đến cực điểm. - Linh Nhi, ngươi có phụ thân sao? - Có a, chẳng lẽ đại ca ca ngươi không có sao? Linh Nhi mặc dù có hiểu chuyện nhưng nàng cũng chỉ là một hài đồng, nào hiểu được ý tứ chân chính khi Thần Dạ hỏi như vậy, càng thêm không hiểu, vì sao bỗng nhiên hắn lại có biến hóa lớn như thế. - Linh Nhi nghe lời ah, đại ca ca ngươi vừa rồi rất mệt rồi, hắn cần nghỉ ngơi, đừng quấn quít nữa, để đại ca ca trở về đi! Tử Huyên vội vàng một tay lấy Linh Nhi lại. . . . - Ha ha, ta thật rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi rồi. Thần Dạ hờ hững cười cười, nói: - Linh Nhi, ta có mấy lời muốn nói với mẹ ngươi, ngươi có thể vào phòng chơi có được không? - Đương nhiên có thể a! Linh Nhi phất phất tay, như một tinh linh chạy vào gian phòng, nhìn bóng lưng khoái hoạt kia khiến người chua sót không thôi. Lúc này, Thần Dạ không dám nhìn Tử Huyên nữa, cứ đứng như vậy, sau một hồi, mới nặng nề hỏi: - Tử Huyên, nói cho ta biết, phụ thân Linh Nhi đến cùng là thế nào? Những lời này, hắn vốn không nên hỏi, cũng không có tư cách hỏi, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi lúc Linh Nhi nói câu ‘ chờ sau khi ta tốt rồi, phụ thân sẽ cần ta ’ trong mắt lại lộ ra cực kỳ tưởng niệm và khát vọng, lòng Thần Dạ liền run lên. Cuộc đời này, trong trí nhớ cả đời kia hắn đã trải qua rất nhiều, từ sau khi mẫu thân mất tích, Thần Dạ chưa từng được hưởng qua tình thương cha mẹ, may mắn thân nhân trong nhà, gia gia bọn hắn cũng cực kỳ yêu thương hắn, nhờ vậy mới đền bù được một ít.