Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 50 : Chân Ngã Như Kiếm

Trầm Tuyết Y nói: “Ma lang giao cho ta, các ngươi liên thủ tiêu diệt ma thú ba đầu” Cổ Liệt cùng Long Mạc Nhất đồng ý cái rụp, nhưng Giang Lưu Tự buồn bực không lên tiếng, một mình hướng xa xa bỏ chạy. “Cái gã Tiếu Diện Hồ này thật ghê tởm, tối nay thoát được, lão tử không làm thịt hắn thì không yên” Cổ Liệt thở gấp, tức giận lớn tiếng mắng. Long Mạc Nhất trầm giọng nói: “Trước đừng động tới hắn, chúng ta nghĩ cách giết ma thú ba đầu này mới có hy vọng thoát thân” Hai người bay lên trời, một tả một hữu khóa chặt ma thú ba đầu, chính mình toát ra khí tràng cường đại của riêng mình, vững vàng chế trụ ma thú. Gầm thét một tiếng, ma thú ba đầu vung vẫy cái đầu khổng lồ, há mồm phun ra ma viêm, chủ động triển khai công kích. Cổ Liệt hét lớn: “Ta công chính diện, ngươi công bên cạnh! Đến đây đi, đồ con rùa, nhận ta một chiêu” Quanh thân Cổ Liệt huyết quang lưu động, chiến kỳ phi dương bên trong quang vân trên đỉnh đầu, hóa thành kình thiên nhất trụ, hướng cái đầu ma thú ba đầu đánh xuống. Long Mạc Nhất nhanh chóng di động, hai tay để trước ngực quay nhanh, trong lòng bàn tay dựng dục ra luân minh nguyệt, bắn ra nguyệt hoa màu bạc như một long châu, hướng ngực ma thú ba đầu bắn thẳng tới. Ma thú ba đầu có bốn chân tám tay, lộ ra vẻ thong dong, cùng lúc ứng đối công kích của hai vị cao thủ đánh tới. Chiến Kỳ phi dương, chém vỡ hư không lại bị ma thú ba đầu đánh văng đi, điều này làm cho Cổ Liệt rất là không phục. “Chiến Thần vô cương!” Một quyền trào ra, khí phách cầu vồng, quả đấm khổng lồ đón gió tăng lên, nhưng lại bị ma thú ba đầu đón lấy. Cùng thời khắc đó, Long Mạc Nhất phóng xuất ra Huyền nguyệt chi quang từ Luân minh nguyệt, ánh sáng ngọc chiếu đến từng cái góc trong đêm tối. Ma thú ba đầu nổi giận gầm lên một tiếng, nó mặc dù tiếp được Chiến Thần vô cương của Cổ Liệt, nhưng lại bị Huyền nguyệt chi quang gây thương tích, trong miệng phát ra một tiếng thét chói tai. Bay lên trời, Long Mạc Nhất nắm lấy cơ hội, quanh thân vạn đạo ánh sáng mờ hóa thành một Luân minh nguyệt, hướng ma thú ba đầu áp tới. “Ngã tâm như nguyệt, Thiển cổ bất diệt!” Ánh trăng sáng tỏ trong trẻo mà lạnh lùng, hàm chứa lực huyền diệu bất nhập, trong nháy mắt bắn vào trong cơ thể ma thú ba đầu. Đến lúc này, ánh sáng đỏ sậm quanh thân, ma khí tràn ngập toàn thân ma thú ba đầu bắt đầu sáng tỏa, vô số quang hoa từ trong cơ thể bắn ra, hàng vạn hàng nghìn xung điện nhập vào cơ thể, khiến nó phát ra tiếng hống tê tâm liệt phế. Trên người ma thú ba đầu, những ma văn bắt đầu hiện rõ, nhưng ngay sau đó xuất hiện gãy lìa, bốc hơi, biến mất, thân thể khổng lồ không ngừng run rẩy, chỉ một lát thời gian, ma thú ba đầu hình thể lớn như thế ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số hắc khí tiêu tán trong gió đêm. Mặt đất, Trầm Tuyết Y tựa như u linh hiện ra tại trước mặt Ma lang, cả người tản mát ra một cổ nhuệ khí. Ma lang thấp giọng gầm thét, chân trước bạo động, trong mắt lang toát ra vẻ hung tàn, thị huyết, tham lam. Đột nhiên, Ma lang tung người nhảy lên, nhanh mà mềm mại, hóa thành một đạo ma quang, bắn thẳng đến ngực của Trầm Tuyết Y. Cười nhạt một tiếng, Trầm Tuyết Y thuận thế lui về phía sau, bộ pháp huyền diệu thâm ảo, nhìn như chậm chạp, nhưng rất xảo diệu tránh được đánh lén của Ma lang, trong quá trình lui về phía sau cũng đã tổ chức tiến công một lần. Ngọc thủ nhẹ vẫy ra, kiếm khí xông thiên, phát ra kiếm quang tinh tinh co duỗi nuốt vào phun ra, ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng toàn thân ánh lên ngũ sắc, trong nháy mắt đánh trúng chân trước của Ma lang. Kêu thảm một tiếng, Ma lang rống giận lên, bộc lộ bộ mặt hung ác. Lần giao phong này, Ma lang không chiếm được bất cứ tiện nghi nào, ngược lại buồn bực muốn hộc máu. Trầm Tuyết Y thanh lãnh như tuyết, lạnh lùng như băng, một chút cũng không nôn nóng, thật giống như chậm rãi dạo chơi, quang thân tản mát vẻ bình tĩnh thong dong. Ma lang có chút tức giận, nhưng không vọng động, mà là chạy lòng vòng quay Trầm Tuyết Y để kiếm sơ hở. Chậm rãi du tẩu, Ma lang thân thể chia làm hai, hai chia thành bốn, bốn thành tám, trải rộng quanh Trầm Tuyết Y. Hờ hững cười một tiếng, Trầm Tuyết Y cầu vòng ngân sắc quanh thân liền từ từ khuếch tán thành quang cầu, hàm chứa khí lạnh vô cùng, làm cho bầu trời đêm rơi lả tả vài cái bông tuyết. Ma lang lần lượt thay đổi, thân ảnh chớp động, thiệt giả khó lường. “A … đáng hận …” Một tiếng hét thảm phá trường không, một cao thủ đang xem cuộc chiến không nghĩ tới Ma lang lại dương Đông kích Tây, kết quả bi thảm là bị Ma lang đánh lén, rơi xuống tại chỗ. Trầm Tuyết Y sắc mặt lạnh lẽo, ngọc kiếm trong quang vân ở trên đỉnh đầu tự động bay ra, trong nháy mắt hóa thành một thanh cự kiếm, một bên xoay tròn, một bên tăng vọt, bắn ra ánh sáng ngân sắc. Trên cự kiếm, kiếm quang phi vũ, tự động ngưng tụ thành từng kiếm quang, bay quanh quẩn, như long tại thiên. Toàn thân Trầm Tuyết Y được bao phủ bởi quang hoa màu bạc, thân thủ tinh tế, tóc dài bay trong gió, tựa như Băng Tuyết tiên tử, làm cho vạn vật thất sắc ảm đạm. “Ngọc kiếm hoành không, Trần duyên như mộng. Đến đây đi, ta đưa ngươi lên đường” Sải cước bước ra, kiếm khí như cầu vồng, vô số kiếm quang tự động hội tụ hình thành một thanh ‘Chân Ngã Như Kiếm’ bắn thẳng đến chân thân của Ma lang. Quanh thân Trầm Tuyết Y hiện lên một quang giới hoa mỹ, phía trên nó là quang ảnh chớp động, huyền diệu khó lường, vô số hình ảnh xẹt qua, tựa như một quang bình (màn hình), rất nhanh phát hiện ra tung tích của Ma lang. Thanh ‘Chân ngã như kiếm’ kia chém phá hư không, khóa chặt Ma lang trên không trung, không cho nó trốn chạy. Nhận thấy nguy hiểm, trong lòng Ma lang nổi lên cực độ bất an, ánh mắt hung tàn nhìn Trầm Tuyết Y, phát hiện quang giới hoa mỹ bên ngoài thân nàng, không nhịn được kinh hô lên: “Thiên Cơ thôi diễn, Trảm Tuyệt sinh lộ” Trầm Tuyết Y cười lạnh, nói: “Không sai, đây là tầng cuối cùng trong Tạo Hóa thất cảnh – Thiên Cơ Mạc Trắc. Ta đã suy tính ra phương pháp tiêu diệt ngươi, ngươi hãy nhận mệnh đi thôi” Kiếm quang phá không, số mệnh chặt đầu. ‘Chân ngã như kiếm’ trảm phá hư vọng, nhắm thẳng đến bổn nguyên, cho dù Ma lang tránh né thế nào đi nữa, cũng không tránh khỏi một kiếm tất sát này. “Không … ngao …” Tiếng kêu thảm thiết không cam lòng phá vỡ bầu trời đêm, Ma lang hung tàn cuối cùng cũng bị Trầm Tuyết Y chém chết, khẽ biến thành một luồng khói đen, biến mất trong đêm tối. Trầm Tuyết Y có ngoại hiệu là Ngọc Kiếm Đồ Long, từ khi xuất đạo tới nay không gặp địch thủ, tuyệt không phải vẻ bề ngoài nhu nhược, vô số người ái mộ đuổi theo nàng. Giữa không trung, Băng Tâm lấy thần thánh chi khí kiềm chế huyết nhân, kết quả cũng không lý tưởng cho lắm. Ma khí trên người huyết nhân rất nặng, mặc dù có chút bài xích thần thánh chi khí của nàng, nhưng ảnh hưởng cũng không quá lớn, bất quá Băng Tâm lại không muốn chủ động giao thủ. Ma vật thị huyết, đây còn là thiên tính nữa. Huyết nhân hung tàn dữ dằn, không muốn bị Băng Tâm cuốn lấy, liền vọt thẳng đến mấy vị cao thủ tu vi kém hơn, điều này làm cho Băng Tâm hết sức nhức đầu. Phi thân chặn lại, Băng Tâm lâm vào bị động. Cả đám cao thủ kia thần sắc sợ hãi, sớm sợ đến vỡ mật, phòng ngự vội vội vàng vàng lại không kết quả được gì, ngăn cản không nổi công kích đáng sợ của huyết nhân. Ma vật như một trận huyết phong, tiếng kêu thảm không dứt, trong khoảnh khắc đã đánh chết ba vị cao thủ, cũng trực tiếp cắn nuốt huyết nhục của bọn họ, tràng diện máu chảy đầm đìa kia làm cho người ta nôn mửa liên hồi. Băng Tâm giận dữ, hai tay để trước ngực kết một cái pháp ấn, điểm một cái một hỏa linh từ trong cơ thể tràn ra, lập tức đưa tới chú ý của huyết nhân. Trong bóng đêm, toàn thân Băng Tâm nhuộm thành màu xanh lẫn xanh lá cây, những đóa hỏa diễm màu lam vờn quanh thân nàng, tạo thành một trận pháp đặc biệt, hàm chứa lực lượng kinh khủng làm lòng người kinh sợ.