“Cửu Lâm, Lâm Cửu, nghe giang hồ đồn thổi lúc đầu ta còn không tin người đã chết làm sao có thể sống lại được, đã thế còn nhanh chóng biến thành người trong Hiền Môn, không nghĩ tới Cửu Lâm thật là Lâm Cửu ngươi.” Vô Nguyệt chăm chú nhìn lại nhìn khuôn mặt Lâm Cửu, thần sắc trong mắt phức tạp. “Thì ra là Vô Nguyệt cô nương, chúng ta thật là có duyên a, cô cũng đến đây ăn cơm nha, cô cứ từ từ ăn, ta còn có việc đi trước một bước.” Người của Hiền Môn quả nhiên đã tìm tới cửa, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp để «nhận người quen», Lâm Cửu nhanh chân nghĩ muốn bỏ chạy, Vô Nguyệt tiến lên phía trước chặn đường y. “Đứng lại, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi thật là sư đệ của sư bá Tiếu Thiên của ta sao?” Vô Nguyệt hỏi. Sư bá… Lâm Cửu trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi băn khoăn, không biết thối ma đầu Diệt Thiên năm nay bao nhiêu tuổi… nhìn cô nương như hoa như ngọc đang đứng chắn đường đi của mình, Lâm Cửu cười nói: “Chiếu theo bối phận mà nói, ta hẳn là sư thúc của cô a!” “Hồ ngôn loạn ngữ! Tiền nhiệm đại chưởng môn của Hiền Môn chúng ta từ mười năm trước đã quy tiên, sư huynh Tiếu Thiên mười năm qua sinh tử không rõ, vậy sao lại có thể có một sư đệ như ngươi, giả mạo người Hiền Môn chúng ta, mục đích của ngươi là gì?” Theo một tiếng quát lạnh, một vị nữ tử tuổi ngoài ba mươi thướt tha uỷ mị đi ra. Sư đệ sư muội của Đại ma đầu sao lại nhiều như vậy, cứ hai ngày ba bữa lại lòi ra một người, vị nữ tử này có lẽ còn chưa biết vị sư huynh mà nàng vẫn sùng kính giờ đã biến thành Đại ma đầu rồi đi, nghĩ như thế, Lâm Cửu lại cảm thấy vui mừng khó hiểu, y thế nào lại biết được nhiều bí mật như vậy nha. Đối mặt với vẻ mặt tức giận của nữ tử, Lâm Cửu đáp lại bẳng một nụ cười điềm đạm: “Sư tỷ, nàng không nhận thức ta là lẽ đương nhiên, có điều ta thực oan uổng a, ta quả thực không giả mạo người của Hiền Môn, sư tỷ nếu không tin có thể tìm Tiếu Thiên hỏi thử, sư huynh lúc này ngay tại bên trong Lâm phủ.” “Được! Ta sẽ cùng ngươi trở về xem xem là thật hay giả!” Sau khi nghe xong Lâm Cửu nói, tức giận trên mặt đã hơi giảm, dù sao cũng là thân phận trưởng bối trong Hiền Môn, không lỗ mãng vô lễ như các đệ tử. “Vậy làm phiền nhị vị đến Lâm phủ ta một chuyến, chắc hẳn Tiếu Thiên sư huynh cũng thật cao hứng có thể gặp lại cố nhân.” Mấy chuyện phiền phức, quan hệ rắc rối phức tạp này cứ giao hết cho thối ma đầu đi, dù sao trước kia chuyện y nói mình là sư đệ Thánh Giả cũng đã được sự cho phép của thối ma đầu, đối với tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay, trong lòng gia hoả kia hẳn là đã sớm tính trước. “Ta có thể chứng minh sư huynh Tiểu Cửu đích thực là Thánh Giả.” Một giọng nam quen thuộc dễ nghe lên tiếng, lại thêm một người quen nữa xuất hiện trước mặt Lâm Cửu. Thuý Trúc Cư này quả nhiên nổi tiếng, làm sao mà người nào người nấy đều chạy đến đây, đầu tiên là sư muội Thối ma đầu, hiện giờ đường đường Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách cũng đã xuất hiện, kế tiếp sẽ là ai, khó có thể nào lại là tên thối hoàng đế trong cung kia đấy chứ? Lâm Cửu trong thâm tâm oán thầm. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Hách mọi người đều hành lễ: “Tham kiến vương gia.” “Các vị miễn lễ.” Hoàng Phủ Thiên Hách đầu tiên là chào hỏi nhị vị cô nương: “Thiên Thuỷ tiên sinh, Vô Nguyệt cô nương.” Rồi sau đó lại nhìn về phía Lâm Cửu: “Tiểu Cửu.” “Ha ha thực khéo nha vương gia.” Lâm Cửu ha ha cười nói, từ lúc tới Hoàng Thành tới giờ y chưa gặp lại Hoàng Phủ Thiên Hách lần nào, còn tưởng rằng người nọ sau khi về Hoàng Thành hiểu rõ không tiếp tục lui tới với y nữa, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt. Hoàng Phủ Thiên Hách cười cười gật đầu với Lâm Cửu, ý cười ôn nhu kia thật sự khiến người ta có chút cảm giác không tiếp thu nổi, ngay trước mặt đám đông, bên cạnh còn có người của Hiền Môn, phong lưu vương gia nhà ngươi không thể thu liễm chút sao, cho dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra trong ý cười ôn nhu này của ngươi cất giấu ái muội gì. Lâm Cửu bắt đầu cảm thấy vì thanh danh ở Hoàng Thành của mình mà lo lắng. Sau khi cùng đám người Lâm Cửu chào hỏi, Hoàng Phủ Thiên Hách quay mặt về hướng hai người Thiên Thuỷ, Vô Nguyệt: “Thiên Thuỷ tiên sinh, bổn vương từng gặp Tiếu Thiên Thánh Giả, ta có thể chứng minh Tiếu Thiên Thánh Giả xác thực là người đó.” “Sư bá Tiếu Thiên của ta mười năm trước đã mất tích, theo ta được biết trước đó Vương gia cùng sư bá ta từng có quan hệ gì, Vô Nguyệt không biết vương gia làm sao chứng minh sư huynh của Lâm Cửu này là Tiếu Thiên Thánh Giả.” Vô Nguyệt tiểu cô nương trước sau vẫn cay độc như lửa, nhưng cũng là nói ra nghi vấn trong lòng Lâm Cửu, y luôn hiếu kì, vì sao Hoàng Phủ Thiên Hách mới liếc mắt một cái đã nhận ra Thối ma đầu chính là Tiếu Thiên gì đó đã tiêu thất mười năm. “Vô Nguyệt, không được vô lễ.” Nhẹ giọng trách mắng một câu, Thiên Thuỷ nói với Hoàng Phủ Thiên Hách: “Vô Nguyệt từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư, nếu như có chỗ nào thất lễ, mong vương gia rộng lòng tha thứ.” “Đừng ngại.” Hoàng Phủ Thiên Hách đội lên vẻ mặt tươi cười vô hại, nói: “Kì thật cũng khó trách Vô Nguyệt cô nương tâm sinh nghi hoặc, không sai, trước kia bổn vương đích xác chưa từng gặp qua Tiếu Thiên Thánh Giả, nhưng không biết Thiên Thuỷ tiên sinh còn nhớ rõ nhiều năm trước đương kim thái hậu từng mắc tâm bệnh.” Nghe xong lời Hoàng Phủ Thiên Hách nói, Thiên Thuỷ nhớ lại dường như có việc này, gật đầu nói: “Lúc ấy sư huynh ta đang ngao du thiên hạ, vừa lúc đến Hoàng Thành quý quốc, sau tiến cung giúp hoàng hậu quý quốc lúc ấy, cũng chính là đương kim thái hậu hiện giờ chẩn trì, sau đó tâm bệnh của thái hậu đã khỏi hẳn.” “Đúng vậy, chẳng qua Thiên Thuỷ tiên sinh không biết, kì thật lúc Tiếu Thiên Thánh Giả còn ở trong hoàng cung, hoạ sĩ trong cung ta từng vì Thánh Giả vẽ một bức hoạ, mà bổn vương vừa may được xem qua.” Thối ma đầu cư nhiên lại có chút liên hệ với Hoàng Phủ Đế Quốc như vậy. Sau hôm nay còn có bao nhiêu điều chưa biết về con người Thối ma đầu a? Lâm Cửu âm thầm líu lưỡi, có điều mặc kệ là thế nào, có Hoàng Phủ Thiên Hách thay y ra mặt làm sáng tỏ, cũng coi như là chuyện tốt. Thấy Thiên Thuỷ hai người mặt vẫn còn nghi ngờ, Hoàng Phủ Thiên Hách nói tiếp: “Ta thấy không bằng như vậy đi, Thiên Thuỷ tiên sinh cùng Vô Nguyệt cô nương đến Hoàng Thành chắc hẳn cũng là chuyện của Thánh Giả, ngày mốt bổn vương thiết yến ở Thuý Trúc Cư, đến lúc đó mời Tiếu Thiên Thánh Giả, cũng thỉnh nhị vị cùng đến, để bổn vương lấy thân phận chủ nhà tiếp đãi. Thiên Thuỷ nghĩ nghĩ, nói: “Như thế cũng tốt, vậy làm phiền vương gia rồi.” Hoàng Phủ Thiên Hách mỉm cười nhìn Lâm Cửu: “Tiểu Cửu đến lúc đó nhất định phải tới a.” Cự tuyệt được không? Đương nhiên không được! Đường đường Tĩnh Vương tự mình mời y, huống chi đây cũng là một lý do vô cùng thoả đáng, đến lúc đó không chỉ Diệt Thiên phải đi, Lâm Cửu y không đi cũng không được. Nói đến nói đi, vẫn là lỗi của tên Thối ma đầu kia, lúc trước nói cái gì không được, lại cố tình nói là sư huynh của y, hiện giờ phiền toái cứ một người tiếp một người lên, chẳng qua lúc ấy Lâm Cửu không biết Thối ma đầu còn có một thân phận khác, mà thân phận kia cư nhiên lại nổi danh như vậy. Rời khỏi Thuý Trúc Cư trở lại Lâm phủ, Lâm Cửu lập tức đến tiểu viện của khách phòng tìm Đại ma đầu, trong tiểu viện ngày thường không có người nào, nhiệm vụ quét tước dọn dẹp linh tinh đều do một mình Tiếu Thiên đến làm, thường lui tới cũng chỉ có một mình Lâm Cửu, ngày hôm nay trong viện lại truyền ra tiếng đàn. Đẩy cửa viện ra, những bông hoa mùa hạ bay tán loạn, cánh bướm chập chờn theo gió vờn múa, bạch y nam nhân ngồi dưới gốc cây khẽ gảy dây đàn, ánh tà dương kim sắc xuyên qua từng chiếc lá chiếu lên mặt đất, lưu lại từng phiến màu vàng loang lổ. Cho dù biết từ trong xương cốt nam nhân kia đều lộ ra là một tên Đại ma đầu đầy ma tính, nhưng Lâm Cửu không thể không thừa nhận, ánh tà dương chiếu trên người Diệt Thiên đích xác khiến người ta có một cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn, bạch y bạch phát, khiến người ta cảm thấy tâm tình bình thản khó hiểu. “Ngươi cứ ngồi mãi ở đó không định đi ra a?” Đôi giày trắng giẵm lên những cánh hoa rơi, dư hương còn lưu lại, bóng người nhẹ nhàng đi tới, trường tụ của Lâm Cửu khẽ khàng bay bay, những chiếc lá rơi rụng trên ghế đá theo động tác ngồi của nam tử mà bay đi, vị ma đầu đang đánh đàn kia cũng không dừng lại tiếng đàn mà vẫn tiếp tục gảy. “Hoàng Thành chơi vui không?” Diệt Thiên không chút để ý hỏi, trong lúc nói chuyện đầu hơi ngẩng lên liếc nhìn nam tử ngồi đối diện, cái nhấc đầu ôn nhu kia, sớm làm chìm trái tim Lâm Cửu. “Vui thì quả là vui, nhưng ngươi lại không đi cùng ta.” Làm nũng một chút, Lâm Cửu nói: “Ta hôm nay lại đụng phải người Hiền Môn các ngươi, cũng là sư muội của ngươi.” Sau đó, Lâm Cửu kể lại vắn tắt chuyện gặp được Thiên Thuỷ cùng Vô Nguyệt ở Thuý Trúc Cư hôm nay cho Diệt Thiên. “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu hảo sư đệ hảo sư muội a.” Lâm Cửu không phải không cảm khái nói, cứ hai ngày ba bữa lại chui ra một người, không biết sau này còn có thể gặp được bao nhiêu nhân vật là sư đệ sư muội linh tinh của Diệt Thiên. Nghe Lâm Cửu kể xong chuyện buổi chiều gặp được, khoé miệng Diệt Thiên vẽ ra một nụ cười yếu ớt, hai tay đặt trên dây đàn dừng lại động tác lúc đang định lên tiếng, lại nghe thấy mấy âm thanh “òng ọc òng ọc” kêu, Lâm Cửu ha ha cười bụm lấy bụng mình, ngượng ngùng nói: “Có chút đói bụng.” Tư Tư sau khi đưa đồ ăn vào viện liền rời đi, Lâm Cửu cùng Diệt Thiên cũng chuyển từ ngoài sân vào trong phòng, sắc trời dần tối, trong phòng sáng lên ánh nến màu đỏ, Lâm Cửu bưng bát đũa và lấy và để, thấy Diệt Thiên không hề động đũa mà chỉ nhìn mình, Lâm Cửu ngượng ngùng nói: “Ngươi cũng ăn a.” “Ngươi ăn đi, hiện giờ ngươi coi như là người của Hiền Môn, ta liền nhân đây giảng qua một chút về Hiền Môn cho ngươi.” Diệt Thiên nói. “Người trong Hiền Môn trải rộng khắp thiên hạ, đại thể chia làm hai phái, một phái lấy văn, y là chủ, đây cũng là phía Hiền Môn đặt ngoài sáng, ví như Thiên Thuỷ và Vô Nguyệt mà ngươi đã gặp, một phái lấy võ, thuật là chủ làm việc trong tối, nhưng không phải là làm chuyện xấu xa gì, chủ yếu đều là giúp văn phái có thể ở các quốc gia trao đổi tin tức dễ dàng hơn. Đệ tử trong Hiền Môn tuy rằng nhiều nhưng môn chủ thân truyền đệ tử không vượt quá năm.” Diệt Thiên rủ rỉ nói. Nghe những lời này, Lâm Cửu nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy thân truyền đệ tử có những ai?”