Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 78
Tiếng vang rung trời lay động cả Ân Đô thành, khi mọi người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, cơn mưa lớn đã tầm tã rơi xuống, sấm sét xé rách cả bầu trời để lại vết nứt toác đáng sợ, mây đen cuồn cuộn giống như thuỷ triều nhanh chóng bao phủ cả không trung, ánh mặt trời chỉ trong chốc lát đã lặn mất không thấy bóng dáng đâu.
Trận mưa này, tới mau, mà lại quỷ dị.
Một thân ảnh màu xám giống như mũi tên xẹt trên bầu trời phía khu rừng, phiêu nhiên hạ xuống, bao trùm cả cơ thể là một tầng sương mù mỏng manh, cản trở những giọt mưa đến gần, khiến người ta không thể nào nhìn rõ khuôn mặt nam tử phía dưới làn sương.
Trong khu rừng rậm rạp có một vùng bị đốt cháy, lấy nơi người áo xám đứng làm tâm, trong phạm vi mười dặm không hề có một sinh vật sống nào tồn tại, cứ như vừa trải qua một trận thiên tai đáng sợ, chung quanh đều bị đốt, cây Thiên Thương đại thụ giờ đã hoá thành tro tàn, mặt cháy đen lại tràn ngập tử khí, có thể đoán được không lâu trước đó ở đây đã xảy ra một trận đại chiến.
“Đây là…” Người áo xám tự thì thào nói, khom người lấy ngón tay nhón lên một nhánh cây đã cháy đen, mới chỉ nhẹ thổi, nhánh cây kia đã biến thành một làn khói biến mất hầu như không còn.
“Là ai giao thủ với sư huynh… ân, có người đến đây.” Nhìn quanh bốn phía người áo xám trầm ngâm một lúc rồi biến thành một đạo tiễn ảnh biến mất vào trong khu rừng rậm.
Không lâu sau khi người áo xám rời đi, từng đạo bóng người từ Ân Đô thành bay vọt tới.
Trận chiến nho nhỏ của Diệt Thiên cùng Tiểu thối miêu vừa rồi không chỉ gây ra cơn mưa xối xả này, cũng kinh động đến thế lực khắp nơi trong Ân Đô thành.
Hưu hưu hưu ——
Mấy bóng người dừng lại nơi người áo xám vừa đứng, vài người thoáng nhìn nhau, sau đó đều tự đến bên xem xét, có điều mấy người này không tra ra được cái gì.
“Theo lão hủ xem, đây là dị tượng do một vị bất thế cao nhân cùng một sinh vật cường đại giao thủ với nhau, ngoài phạm vi mười dặm không một gốc cây ngọn cỏ nào bị tổn hại, chỉ sợ là cao nhân cố ý thiết hạ phòng hộ, để tránh lúc tranh đấu bị ảnh hưởng quá nhiều.” Một lão nhân có bộ râu quai nón màu đỏ vuốt vuốt râu nói.
Lão nhân râu quai nón màu đỏ liếc nhìn lão thái che mặt trầm mặc không nói lời nào bên cạnh: “Kim lão thái ngươi thấy thế nào?”
“Không có đầu mối.” Đối phương bình thản đáp, rồi cúi đầu quan sát xung quanh.
“Được rồi, được rồi, mọi người đi thôi, có tra nữa không không thêm được gì, nhưng lại có thể hút mấy lão gia này đến đây, ha ha ha!” Lão nhân có bộ râu quai nón màu đỏ vừa nói vừa chuẩn bị đi về, lúc đi ngang qua một nam tử tầm ba mươi bốn mươi tuổi thì ngừng lại, “Hoàng Hổ tướng quan hẹn gặp lại.”
“Hoả lão đi thong thả.” Hoàng Hổ cung kính trả lời.
Sau khi đứng nhìn một lát, Hoàng Hổ cũng nhanh chóng rời đi, vốn nên trực tiếp trở về thành chủ phủ thì hắn ở ngả đường lại khom người xuống chui qua một đám cây cối rậm rạp đi tới một viện tử hẻo lánh nhưng lịch sự tao nhã.
“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ.”
“Vào đi.”
Người đứng trong viện quả đúng là hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên.
Hoàng Phủ Thiên Niên đang cùng một vị thanh sam trung niên chơi cờ, thấy Hoàng Hổ liền phất phất tay để y tiến vào.
“Thành chủ đại nhân.” Sau khi tiến vào, Hoàng Hổ cung kính thi lễ với vị thanh sam trung niên.
Vị thanh sam trung niên thức thời mà cáo lui, trong viện bây giờ chỉ còn lại Hoàng Phủ Thiên Niên đang ngồi trên ghế đá uống trà cùng Hoàng Hổ đứng bên cạnh.
“Tiếng động trong rừng là có chuyện gì?”
“Hồi bệ hạ…”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
29 chương
23 chương
10 chương
34 chương
99 chương