Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 35
Tiểu thối miêu lúc lắc đuôi, cái đuôi dài xù lông lên, tựa như cái roi trong tay múa ra một đoá hoa xinh đẹp giữa không trung, dẻo dai mềm mại, nhuyễn như không xương, một đôi mắt thú đỏ au như hai khối huyết bảo thạch, lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, cao ngạo nồng đậm, khinh thường nhè nhẹ, cái mặt thối thối.
Khoé miệng Lâm Cửu không khỏi giần giật, tiểu thổi miêu này còn rất có nhân tính hoá a, ngày thường tham ăn tham ngủ, ngay cả trợn mắt nhìn y cũng đều là một bộ dáng lười biếng, rất giống con người, hiện tại lại biểu hiện ra bộ dạng đạm mạc khinh miệt dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, ngắm cái mặt thối của tiểu thối miêu này, Lâm Cửu âm thầm cười trộm, tiểu thối miêu này chẳng nhẽ đã tu luyện thành tinh?
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn lớp lông mềm mại của tiểu thối miêu hất cao lên, phối với biểu tình đạm mạc miệt thị, thật là chọc người trìu mến.
Trong khán giả có cả khách nữ, ngày thường thấy mấy dã thú xấu xí đấu với nhau các nàng chỉ cảm thấy hơi bạo lực, nhưng cũng không thấy thương tiếc gì nhiều, nữ nhân phần lớn không có sức chống cự đối với những sự vật đáng yêu, mắt thấy con trâu một sừng xấu xí cư nhiên lại đang quyết đấu cùng một con mèo con đáng yêu, trong lòng nhất thời không đành lòng, không đành lòng rất nhiều mà bắt đầu phẫn nộ.
Chú mèo này đáng yêu như vậy, một chút lực sát thương cũng không có, là ai không có đầu óc lại mang một con mèo con đáng thương đi ra quyết đấu vậy? Chẳng nhẽ coi người xem bọn họ là đứa ngốc, con mèo con này đừng nói là thủ thắng, chỉ sợ lát nữa sẽ bị đập thành bánh thịt miêu luôn thôi.
Chỉ tiếc kháng nghị thì kháng nghị, trận đấu vẫn cứ phải tiếp tục.
“Tiểu thối miêu thực sự có cửa thắng?” Lâm Cửu hồ nghi liếc mắt nhìn người bên cạnh, người đang mắt nhìn mũi, mũi xem tâm, vĩnh viễn đều một bộ không bận tâm, sâu không lường được – đại ma đầu Diệt Thiên.
Đại ma đầu chỉ bình tĩnh nhìn tình cảnh trong trận, không trả lời vấn đề của Lâm Cửu.
Lâm Cửu bị lờ đi chỉ có thể quay lại tiếp tục quan sát đấu thú tràng.
Cùng phản ứng nghi hoặc như mọi người, ở một nơi lớn hơn một chút, trong sương bao có vị trí tốt nhất vài người cũng có phản ứng tương tự.
“Ha ha ha, Hoả huynh, đấu thú nhà huynh sinh ý thật sự là càng ngày càng kì lạ. Sao mà ngay cả một con mèo con cũng bỏ vào a?” Chiếc quạt in hình sơn thuỷ bát mặc “ba” một cái mở ra, Kim Thiếu chế nhạo liếc tà Hoả Vũ Thiên đang đỏ bừng mặt.
Đấu thú cung trong Ân Đô là một trong những sản nghiệp chính của Hoả gia, mấy công tử ca ngày thường đều thích ở trong này xem đấu thú để tiêu khiển, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một con chạy tới chơi đấu thú.
Dã thú trong đấu thú tràng có hai loại, một loại là người trong cung tự thuần dưỡng, một loại là ngoại nhân mang đến trận đấu, nói chung vì muốn trấn tràng, trong đấu thú cung đều sẽ thuần dưỡng một loại dã thú kì lạ lợi hại, nghe đồn trong đấu thú cung của Hoả gia đang nuôi một con hung cầm ngoài cấp bảy.
Lúc Hoả Vũ Thiên nhìn thấy mèo con cũng có chút kinh ngạc, bình thường ngoại nhân mang hung cầm đến trận đấu đều có hạ nhân tiến hành xem xét, mèo bình thường đương nhiên không có khả năng vào trong, hắn tuy rằng tin tưởng vào ánh mắt hạ nhân nhà mình, nhưng cũng vẫn cảm thấy kinh ngạc, nhất là hôm nay Tĩnh Vương điện hạ đích thân tới đấu thú cung, Hoả Vũ Thiên càng không cho phép phát sinh bất cứ cái gì ngoài ý muốn.
Vẫy vẫy tay với người hầu bên cạnh, Hoả Vũ Thiên sai người đi tra xem ai mang mèo con đến.
Lúc này trâu một sừng trong đấu trường đã bắt đầu phát uy, cường hãn, giống như một quả bom lớn đã được châm hoả dược, lao nhanh về hướng tiểu thối miêu đáng thương, mắt nhìn trâu một sừng sẽ đâm vào tiểu thối miêu, lúc nhiều người nhịn không được che hai mắt không dám nhìn, tiểu thối miêu đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên đầu trâu một sừng, mọi người trên tràng ồ lên, lập tức phát ra một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
65 chương
12 chương
35 chương
78 chương
24 chương