Còn chưa đầy một tháng, Diệt Thiên đã ra khỏi Bắc Quốc đi đến Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, một mình hắn ở lại Bắc Quốc, đương nhiên cũng chẳng có gì thú vị. Tuy rằng Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư tạm thời không có võ công, nhưng vẫn có thể triệu hồi thần thú thủ hộ thần liên, Diệt Thiên chỉ phụ trách việc thả Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư, về phần hai người kia dùng phương thức gì để trở về thì chẳng liên quan gì đến hắn. “Bây giờ nên làm gì đây?” Hoa Tư bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, xoay người nói với Hoàng Phủ Thiên Niên, “Hiện tại công lực của ta và ngươi tạm thời bị mất, đã không thể nào đối phó nổi với Diệt Thiên, tuy không biết quan hệ giữa Diệt Thiên và Lâm Cửu lúc này là loại quan hệ nào, nhưng từ ngữ khí của Diệt Thiên có thể thấy hắn sẽ không thương tổn Lâm Cửu, ngươi không cần phải quá lo lắng nữa.” “Lo lắng…” Hoàng Phủ Thiên Niên lộ ra nụ cười đắng chát, đắng đến mức hắn muốn rơi lệ, sao có thể như vậy chứ, Lâm Cửu cư nhiên chính là người nam tử vẫn luôn ở bên cạnh Diệt Thiên, nhớ lại những lần tương ngộ trước đây với Lâm Cửu trong lòng Hoàng Phủ Thiên Niên thấy đắng hơn bất luận kẻ nào. Lần lượt để vuột mất, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể chính thức gặp mặt. Có lẽ, đây chính là duyên phận giữa hắn và Lâm Cửu, hữu duyên nhưng vô phận. Kiếp trước đã như thế, kiếp này cũng như thế, thi thoảng hắn ước ao tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa Lâm Cửu và Diệt Thiên, mặc dù tràn ngập ngọt ngào lẫn bi thương, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn mối quan hệ bằng hữu không mặn không nhạt này của hắn, nhân sinh nếu quá bình đạm, có đôi khi khác nào đã chết. Có lẽ Diệt Thiên không sai, bi kịch kiếp trước của U Minh và Chí Thiện đều là do những người không hiểu nhân tình đạo lí như bọn họ tạo thành, mà nay trải qua một lần tái thế luân hồi, tái thế làm người, được chân chính trải nghiệm quá trình trưởng thành của một người, những thần liên kiếp trước khuyết thiếu tình người cuối cũng cũng đã hiểu thế nào là buồn vui li hợp, cũng đã hiểu, tình yêu và những gút mắt trong lòng Chí Thiện, trong lòng U Minh. Nếu như kiếp trước bọn họ không cố chấp như vậy, vậy kết quả liệu có thay đổi chăng? Nếu như quá khứ đã không thể nào thay đổi, mà kiếp này lại chưa kết thúc. “Ta đương nhiên lo lắng cho Tiểu Cửu.” Hoàng Phủ Thiên Niên lắc đầu thở dài nói, “Diệt Thiên không phải là một người mới có dã tâm, ma đầu này có tầm nhìn thấu triệt hơn bất cứ ai, tất cả mọi việc hắn gây ra ở Tội Ác Quốc Gia không phải đều là trả thù với Chí Thiện với tất cả chúng ta, nhưng trả thù cũng không phải ý đồ thực sự của Diệt Thiên, ma đầu kia sao có thể cả đời đều sống trong cừu hận được.” Hoàng Phủ Thiên Niên quay đầu nói với Hoa Tư: “Thứ ta lo lắng, là ma tính trên người Diệt Thiên.” U Minh kiếp trước là do tẩu hoả nhập ma mới phát ra ma tính, đại khai sát giới, sau đó tuy Diệt Thiên bị áp chế ở địa ngục một nghìn năm, nhưng bọn họ không biết đến tột cùng Diệt Thiên đã thoát khỏi ma tính hay chưa, chỉ sợ đến một ngày Diệt Thiên ma tính nhập tâm, mất tâm trí, đến lúc đó ngay cả Lâm Cửu cũng không nhận ra thì không được rồi. Nhận ra lo lắng trong mắt Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoa Tư thở dài nói: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã chọn sai phương hướng, thế gian này chỉ có mình Lâm Cửu là có thể trị được Diệt Thiên, nhưng bệnh của Diệt Thiên, vẫn phải đợi chúng ta tìm ra căn nguyên. Ta thấy hiện tại Diệt Thiên còn chưa có ý muốn đảo loạn thiên hạ, không bằng nhân lúc này, chúng ta đi điều tra rõ nguyên nhân tẩu hoả nhập ma của U Minh năm đó, nếu chính bản thân Diệt Thiên có thể ngăn chặn thì hay nhất, nếu như có gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể có chuẩn bị trước.” Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu, nói: “Được rồi, nhưng mà có phải ngươi nên về Hiền Môn trước hay không? Lần này Diệt Thiên chuẩn bị quay về Hiền Môn, quay về chủ vị Hiền Môn, chẳng lẽ ngươi thực sự dâng Hiền Môn cho hắn sao?” Hoa Tư cười lắc đầu, trong đầu đã sớm có kế sách: “Hiền Môn đương nhiên ta không thể đưa cho hắn, Diệt Thiên muốn Hiền Môn, ta không cho hắn, hắn cũng sẽ đi đoạt, nhưng nếu ta trao trả Hiền Môn cho nguyên chủ của Hiền Môn, ngươi nói xem, Diệt Thiên có thể lấy đi hay không?” Hoàng Phủ Thiên Niên nhướn mày: “Ngươi muốn truyền chức vị môn chủ Hiền Môn cho Lâm Cửu?” … … Diệt Thiên vốn muốn trực tiếp quay về Lâm Sinh Điếm, nhưng nghĩ đến Lâm Cửu khó có thời gian đoàn tụ với người nhà, hắn liền thả chậm cước bộ không vội trở về, một lần nữa trên con đường cùng đội xe từ Bắc Quốc đến Trung Thiên Quốc, trên chiếc xe ngựa lắc lư chầm chầm tiến về Thiên Đế Thành. Thật không ngờ đi được nửa đường, cư nhiên lại để hắn gặp lại một “lão bằng hữu.” Đội xe đột nhiên ngừng lại, một thanh niên anh tuấn đứng chặn giữa đường, bộ dáng của thanh niên rất đặc biệt, có đôi tai xù xù như tai cọp, phía sau người còn có một cái đuôi thật dài, phất đến phất đi giữa không trung, vút vút như sắp sửa bị cái đuôi đó quất nát vậy. “Là ngươi”. Thấy vị cố nhân quen thuộc này, Diệt Thiên phất tay để đội xe lùi lại phía sau, tự mình xuống xe ngựa đi về phía thú vương Mặc Viêm, nhìn nam tử đã từng chết dưới tay hắn này, trên mặt ma đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt: “xem ra mạng của ngươi còn rất lớn, lần trước để ngươi may mắn sống sót, giờ lại định đi tìm cái chết, đây là muốn bày ra sự ngu xuẩn của ngươi trước mặt ta sao?” “Đến đánh tỉnh ngươi.” Mặc Viêm siết chặt song quyền. “Nga” kéo dài ngữ điệu lộ ra sự khinh miệt của ma đầu đối với nam tử không biết tự lượng sức mình này, biết rõ đánh không lại, biết rõ chỉ là đến tìm cái chết mà thôi, vì sao con tiểu thú này vẫn còn muốn đến, hành động như vậy không thể nói là có bao nhiêu dũng cảm, mà ngược lại là cực ngu xuẩn. “Ngươi có thể nói ra nghe thử xem, ngươi muốn đánh tỉnh ta thế nào đây?” Trường tụ phất ra phía sau, đại khái Diệt Thiên đã đoán được phần nào ý tứ của Mặc Viêm. “Sao tên Lâm Cửu ngu ngốc đó lại thích cái tên đại ma đầu vô tình lãnh khốc nhà ngươi chứ, y vì ngươi ăn bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu đau khổ, mà sao ngươi lại có thể đối xử với y như vậy! Bản vương đánh không lại ngươi, nhưng lẽ nào đánh không lại thì sẽ không đánh? Trong đầu thú vương ta không có từ sợ!” Khẩu khí nuốt không trôi, khi Mặc Viêm nghe được chuyện xảy ra ở Tội Ác Quốc Gia bèn sốt ruột muốn chết. Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Cửu một mình dãy dụa thống khổ trong lúc Diệt Thiên hôn mê, lại nhìn thấy tên phàm nhân ngu ngốc đó vì tên ma đầu này mà chạy đông chạy tây, lấy sức lực của cá nhân đi vòng quanh giữa các quốc gia. Mất đi sự bảo hộ của Diệt Thiên, độc hành trong thế giới xa lạ này, không chỉ một lần Mặc Viêm nhìn thấy tên phàm nhân ngu ngốc đó không chịu nổi áp lực, không chịu nổi tương tư mà rơi lệ trong đêm, nhưng cuối cùng Lâm Cửu cũng cố gắng vượt qua, vốn tường rằng rốt cuộc cũng đợi được chốn yêu thương của mình, nhưng nào biết đâu rằng thứ đợi được lại là sự đối đãi tàn nhẫn của tên ma đầu vô tình này. Mặc Viêm tức giận, không phải bởi vì ma đầu này từng thiếu chút nữa giết hắn, mà là vì Diệt Thiên đến ngay cả Lâm Cửu cũng tổn thương. Hắn mặc kệ bây giờ Lâm Cửu có còn ở cùng với ma đầu này hay không, hắn chỉ biết hắn không có cách nào mở mắt trừng trừng nhìn Diệt Thiên đối đãi với Lâm Cửu như vậy, nhất thời tức giận, Mặc Viêm liền vọt ra, hắn mặc kệ mình có thể đánh thắng Diệt Thiên hay không, dù cho trong ngực chỉ còn lại một hơi thở, hắn cũng muốn đánh! “Chuyện giữa ta và y, không tới phiên ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào.” Diệt Thiên nhíu mày, Mặc Viêm đề cập tới chuyện Diệt Thiên không muốn nghe thấy nhất, “Nể tình ngươi là bằng hữu của Tiểu Cửu, hãy rời khỏi nơi này trở về chỗ của ngươi, nếu cứ ngu xuẩn cố tình không hiểu, ta cũng không ngại đóng đinh ngươi trên phiến thổ địa này.” “Phải xem ngươi có năng lực này không đã!” Hét lớn một tiếng, Mặc Viêm giậm chân một cái, cả người như mãnh hổ lao ra nhằm phía Diệt Thiên, đôi mắt đỏ au như đang bùng cháy hoả diễm hừng hực, tràn ngập máu tanh và giết chóc, thân thể mạnh mẽ linh xảo giữa không trung, lưu lại từng đạo từng đạo huyễn ảnh. “Hống” Theo thân thể nhảy lên, Mặc Viêm phát ra tiếng gầm của dã thú chấn động thiên địa, đội xe phía sau Diệt Thiên đều bịt kín tai ngã xuống đất kêu rên, ngựa sợ đến mức bốn chân nhũn cả ra té nhào xuống đất. Một mảnh hoang vu, ngoại trừ ma đầu vẫn đứng thẳng một chỗ, người ngựa bên cạnh đều ngã hết trên mặt đất. Khoé miệng Diệt Thiên cong lên, mỉm cười, nói: “Thú vương, đây là lần thứ ba ngươi và ta đấu nhỉ?” Trong lúc đang nói nói cười cười, ma đầu đã nhảy về phía sau tránh được thế tiến công của thú vương, hai tay như đôi cánh của hùng ưng, ma đầu vẫn mặc bạch thường giữa không trung nhẹ nhàng trượt về phía sau. Thân thể dừng lại giữa không trung, đột nhiên ma đầu xoay tròn tại chỗ, y phục tung bay, ngân phát vũ động, ngón tay xương khớp rõ ràng nhanh chóng làm một thủ thế hoa lệ mà phức tạp ngay trước ngực, trước đợt tập kích thứ hai của thú vương, Diệt Thiên cũng đã chuẩn bị tốt “lễ vật” tặng hắn, không tiếp tục tránh né, ma đầu trực tiếp nghênh đón thú vương, một đoàn hoả diễm như xà quấn lên người thú vương. “Ngao” Khí thế bàng bạc, uy của thú vương chấn động núi rừng, hoả xà điên cuồng quấn trên thân nam nhân, gần như có thể nghe được âm thanh thiêu đốt “tư tư”, nét mặt dữ tợn, hàm răng sắc nhọn trong miệng lộ ra ngoài, thú vương hét lớn một tiếng lập tức làm vỡ nát hoả xà trên người hắn. Dù sao cũng là vạn thú vương, so với lần trước, tiến bộ của Mặc Viêm vô cùng rõ ràng, qua mấy lần giao thủ không khỏi khiến Diệt Thiên đối với đầu dã thú này âm thầm khen ngợi. Chỉ là đối thủ càng mạnh, lại càng khiến Diệt Thiên muốn nghiêm túc đối đãi, mà kết quả của việc nghiêm túc, thường thường đều là mang theo mùi máu tanh. “Thu.” Quát một tiếng, hoả xà vỡ vụn liền trong nháy mắt ngưng kết lại với nhau, lúc này từ một con rắn lại biến thành một cái roi lửa đỏ thật dài, một đầu nhỏ như sợi tóc quấn chặt trên ngón tay ma đầu. “Thuần hoá thú, vẫn nên dùng đến roi.” Vừa dứt lời, Diệt Thiên giật giật ngón tay, chiếc roi tạo ra một tiếng nổ giữa không trung, chiếc roi này có khả năng bổ cả núi, thú vương thân thủ mẫn tiệp, linh xảo né qua, nhưng ngay lúc Mặc Viêm muốn tới gần Diệt Thiên, chiếc roi đó lại hoá thành nghìn vạn sợi nhỏ, như lưới trời bừng bừng thiêu đốt quét tới chỗ hắn. “A!” Tiếng la thảm thiết nổ ra. Diệt Thiên khẽ quay đầu đi tránh được nam tử bị roi quất thành máu me đầm đìa, thật đáng tiếc, hắn đã mất đi một đối thủ. “Tiểu Viêm!” Bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng la sốt sắng, Diệt Thiên theo tiếng quay đầu nhìn qua, một bạch y nam tử ngự kiếm từ bên này bay tới. Nga, là một tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn sao? Hoả ti trên tay khẽ giần giật, hoả diễm như thiên ti vạn lũ, lập tức biến mất không còn một mảnh, quay đầu lại, thú vương sắp bị đốt trọi kia hình như cũng đang nỗ lực muốn đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống. “Mạng thật cứng.” Bị ngọn lửa thiên ti vạn lũ của hắn quất toàn thân bị thương, vậy mà thú vương này vẫn chưa chết. “Tiểu Viêm.” Bạch y nam tử ngự kiếm phi hành nhanh nhẹn nhảy xuống bên cạnh thú vương đầm đìa máu, Vân Nhiễm đưa tay dò xét hô hấp của Mạc Viêm, thấy nam nhân chỉ bị hôn mê trong lòng lập tức an tâm, mấy ngày trước, nghe xong chuyện xảy ra với Lâm Cửu ở Tội Ác Quốc Gia, Mạc Viêm liền chạy ra ngoài, Vân Nhiễm lo lắng cho nam nhân này nên vội đuổi theo. Thật không ngờ, Mặc Viêm lại một mình đối chọi với đại ma đầu; Thật không ngờ, thực sự bị y đoán đúng, Diệt Thiên chính là Tiếu Thiên, Thánh Giả cũng tức là Ma Tôn. Ôm nam tử hấp hối vào lòng, Vân Nhiễm ngẩng đầu chống lại tầm mắt Diệt Thiên, người nọ từng bước từng bước đi về phía y và hắn.