Nhóm bốn người từ Liên Sinh Điếm chuyển tới viện tử phía sau. “Pháp thuật này thật lợi hại! Đại ca, làm sao huynh biến được thành hình dạng vừa rồi, thật thần kì, nghe nói chỉ có tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn mới biết phép biến hình như vậy, đại ca đúng là càng ngày càng lợi hại, chỉ sợ bây giờ đệ đệ đây cẳn bản không phải đối thủ của huynh nữa rồi.” Lâm Xung kích động hô to nói. Tư Tư cúi đầu “xì” cười, cố ý hạ thấp Lâm Xung: “Huynh vốn đâu phải là đối thủ của thiếu gia, trước kia đã không phải, hiện tại lại càng không phải, thiếu gia theo Tiếu Thiên Thánh Giả ở lại Bắc Quốc tu hành một năm, công phu khẳng định lợi hại hơn trước kia rất nhiều, muội thấy thiếu gia chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đánh ngã tên đại hùng chỉ được cái to xác là huynh!” “Đúng đúng đúng, Tư Tư cô nương nói thật chính xác.” Sờ sờ đầu, Lâm Xung hắc hắc cười nói. Lâm Cửu thấy Lâm Xung và Tư Tư, hiển nhiên cũng muốn giải thích lúc đó ở Hoàng Phủ Đế Quốc sao lại đột nhiên biến mất, vì vậy liền tuỳ tiện bịa ra vài câu là trở về Bắc Quốc cùng Diệt Thiên tu hành, khi ấy do sự tình cấp bách nên chưa kịp thông báo cho mọi người, chỉ mới nói cho mỗi Hoàng Phủ Thiên Niên, có lẽ là vị hoàng đế kia là quý nhân hay quên, cho nên cũng không để ý đến. Lâm Cửu lôi luôn cả Hoàng Phủ Thiên Niên vào, dù sao hiện tại Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không ở đây, sẽ chẳng có ai bóc mẽ lời nói dối này. Nghe Lâm Xung và Tư Tư đưa lời y nói trở nên vô cùng kì diệu như vậy, Lâm Cửu chỉ có thể âm thầm xấu hổ cười cười, y giờ đây không thể đánh thắng Lâm Xung, nói gì đến chuyện một đầu ngón tay là có thể đánh ngã Lâm Xung chứ, hẳn nên là Lâm Xung tuỳ tiện hà hơi một cái là đã có thể thổi bay y đi mới đúng. Biết cái tính si võ của Lâm Xung, khả năng đợi lát nữa sẽ tìm mình để tỉ thí một trận, Lâm Cửu hiện giờ không còn võ công nên nào dám luận võ với Lâm Xung, nhân lúc Lâm Xung còn chưa nói ra lời đề nghị này liền nhanh chóng đánh phủ đầu trước: “Ta giờ đây theo sư huynh tu hành, trong một tháng này không thể động võ, cho nên tháng này Lâm Xung chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể đánh ngã ta rồi.” “A, vì sao trong một tháng này không thể động võ a?” Lâm Xung nhìn Lâm Cửu, lại nhìn Diệt Thiên đã khôi phục lại diện mạo ngày thường đứng bên cạnh. Người khác thấy Diệt Thiên phần lớn sẽ có chút e ngại, Tư Tư cũng vậy, do đó ngoại trừ lúc đầu hô to gọi nhỏ với Diệt Thiên ra, Tư Tư trên cơ bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt vị đại thánh nhân này. Nhưng Lâm Xung lại không giống thế, tên đại hùng này trời sinh đầu óc đơn giản, lại từng ra chiến trường xung phong liều chết, chỉ coi Tiếu Thiên Thánh Giả là sư huynh của ca ca hắn, sư huynh của ca ca hắn đương nhiên cũng là bằng hữu của hắn, nếu đã là bằng hữu thì không cần phải khách khí ngại ngùng. “Tiếu Thiên Thánh Giả, đại ca của ta đang tu luyện công phu thần kì gì, mà trong một tháng lại không thể động võ?” Lâm Xung cư nhiên quay đầu sang trực tiếp hỏi Diệt Thiên. Lâm Cửu vội vàng cướp lời đáp: “Ha ha, đây là bí mật, sư huynh ta không thể nói cho các ngươi biết chúng ta đang tu hành cái gì.” Diệt Thiên phối hợp nói: “Việc này mong nhị vị đừng lan truyền ra ngoài, bằng không sợ rằng trong thời gian này Tiểu Cửu thân cô thế cô sẽ có nguy hiểm, nhưng nhị vị cũng không cần phải lo lắng, trong một tháng này, ta cùng với Tiểu Cửu sẽ không tách xa nhau, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến y.” Ma đầu quay đầu nhìn Lâm Cửu, nụ cười rạng rỡ: “Sư đệ, đệ nói có đúng không?” “Đúng vậy…” Lâm Cửu cười khổ, không nghĩ tới mình tuỳ tiện bịa một câu lại giúp Diệt Thiên tìm một cái cớ hợp tình hợp lí để bọn họ thời thời khắc khắc ở cùng nhau không tách rời, đại ma đầu này cũng thực biết tranh thủ a. Hàn huyên với đệ đệ Lâm Xung và Hoa Tư một lúc, Lâm Cửu giải thích nguyên nhân hồi đó đột nhiên rời đi, lại căn dặn Lâm Xung chăm sóc chu đáo cho Tư Tư rồi cùng với Diệt Thiên đi vào trụ trong Liên Sinh Điếm. Dựa theo lí do “vô thì vô khắc đều phải ở cùng với Lâm Cửu”, hai người lúc này cũng không cần phải phân phòng nữa, quang minh chính đại trực tiếp tiến vào một gian phòng, trái lại lại như có thêm vài phần vị đạo tuần trăng mật sau ngày cưới. Lâm Cửu ôm cái gối đứng trước giường lớn, trong lòng không khỏi dâng lên từng trận cảm khái, y bây giờ coi như là người có gia đình rồi ha? Tuy rằng “hôn lễ” đó thực sự là quá không giống khuôn mẫu, nhưng chỉ cần trong lòng nghĩ là đúng, vậy là được rồi. “Tiếp tục đề tài chưa nói xong ban nãy, ngươi còn chưa nói cho ta biết Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư bị ngươi nhốt ở đâu.” Bị hai tên đạo bản Lâm Cửu và Diệt Thiên đánh ngang, chính bản Lâm Cửu suýt chút nữa quên mất chính sự. Câu hỏi này tuy hơi thẳng thừng, nhưng cũng xem như là một loại phương thức thẳng thắn thành khẩn ha. Diệt Thiên nửa ngồi nửa nằm trên chiếc giường lớn vẫy vẫy tay với Lâm Cửu, nhẹ giọng nói: “Qua đây.” Lâm Cửu cởi hài bò lên giường, đặt cái gối ở bên cạnh Diệt Thiên, chọn một vị trí thoái mái tựa vào lòng Diệt Thiên, Diệt Thiên cũng theo quán tính ôm lấy vai Lâm Cửu. “Muốn biết bọn họ ở đâu, là vì muốn cứu hai người bọn họ ra ngoài sao?” Diệt Thiên cũng hỏi trực tiếp. Lâm Cửu cũng đáp rất trực tiếp: “Đương nhiên là muốn cứu hai người bọn họ ra rồi, Hoàng Phủ Thiên Niên là người đứng đầu một quốc gia, nếu như hắn vắng mặt, Hoàng Phủ Đế Quốc phỏng chừng sẽ loạn lum tùm beeng, huống chi Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên hẳn cũng có thể coi là bằng hữu của ta, niệm vào tình cảm này, ta cứu bọn họ cũng là việc nên làm.” “Ngươi cũng biết, nếu ngươi cứu bọn họ ra, bọn họ sẽ đối nghịch với ta.” Diệt Thiên thản nhiên nói. Lâm Cửu cười cười: “Biết chứ, nhưng bọn họ không đối phó nổi ngươi, võ công không cao bằng ngươi, đầu óc cũng dùng không tốt như ngươi.” Diệt Thiên nhìn Lâm Cửu, trong đôi mắt bình tĩnh như nước của ma đầu nhìn không ra xíu xiu tâm tình đặc biệt nào, Lâm Cửu cũng đáp lại tầm mắt của Diệt Thiên, Lâm Cửu chỉ thấy được ảnh ngược của chính mình đôi mắt ấy. “Vậy cứ theo ý ngươi, thả bọn họ.” Diệt Thiên nói như vậy. “Ngươi muốn thả Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư?” Lâm Cửu nhất thời hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, Diệt Thiên cư nhiên lại đồng ý thả hai người đó, cũng chỉ bởi vì mấy câu nói của y? Vẫn nghĩ không chỉ đơn giản như vậy, mặc dù quan hệ của y với Diệt Thiên đã có phần nào hoà hoãn, nhưng người nọ cũng chưa sủng nịch y đến mức cầu sao được vậy. “Vào Hiền Môn thịnh yến một tháng sau, ngươi sẽ thấy hai người bọn họ, dẫu sao trong yến hội của Hiền Môn thì Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư có thể nói là hai vị khách quý khó có được.” Diệt Thiên nói. Lâm Cửu cười khổ hai tiếng, nói: “Ha ha…không phải ngươi lại vừa bày ra âm mưu quỷ kế gì đấy chứ?” Diệt Thiên cho Lâm Cửu một nụ hôn nhè nhẹ làm phần thưởng, cười đến khinh đạm mà mê người: “Người hiểu ta, cũng chỉ có ngươi thôi, vốn định trực tiếp giết hai người đó cho xong việc, nhưng bọn họ dù có chết cũng sẽ nhập luân hồi, vậy hơi thiếu thú vị, nếu như địch nhân của ta đều chết hết, vậy trò chơi này còn lạc thú gì nữa chứ, nhân sinh, cũng trở nên tịch mịch buồn tẻ.” Lâm Cửu chỉ biết, đại ma đầu chính là đại ma đầu, trong bụng cất giấu cũng chỉ có hắc thuỷ. Khẽ thở dài một cái, đầu Lâm Cửu nghiêng đi, thân thể lật lại ôm lấy đùi Diệt Thiên, gần đây y càng lúc càng không biết rốt cuộc Diệt Thiên muốn làm cái gì, tâm tư đại ma đầu này càng ngày càng kì quái, càng ngày càng khiến y khó nắm bắt, trước đó không lâu tựa hồ là muốn thống trị thiên hạ, rồi lại biến thành từ từ đùa nghịch. Miễn đi miễn đi, thứ Diệt Thiên muốn cũng không phải người nho nhỏ như Lâm Cửu y đây có thể quản được. Chuyện bây giờ Lâm Cửu có thể làm, cũng chỉ là hảo hảo ở bên cạnh Diệt Thiên, hảo hảo cùng Diệt Thiên bồi dưỡng thứ cảm tình kì quặc mà lại phức tạp này, hảo hảo chiếu cố đại ma đầu. Có đôi khi, Lâm Cửu cảm thấy mình thật yêu thương Diệt Thiên. Rõ ràng Diệt Thiên tổn thương y, thế nhưng Lâm Cửu vẫn có loại cảm giác này, thật giống như Diệt Thiên ngoại trừ y ra, thì sẽ không còn ai trên thế gian này thực sự quan tâm đến Diệt Thiên, cũng không có người nào có thể cùng ma đầu trò chuyện. Diệt Thiên đã dành toàn bộ cảm tình của hắn cho Chí Thiện, dành cho Lâm Cửu. Có đôi khi Lâm Cửu cũng sẽ nghĩ, nếu như mình là Diệt Thiên liệu có thể sẽ phát điên hay không. “Ôm chặt ta.” Lâm Cửu ôm chặt lấy Diệt Thiên, sít sao, cũng khát vọng ma đầu sẽ ôm y như vậy. “Sao vậy, nghe xong ta muốn làm chuyện xấu, trong lòng khó chịu à?” Diệt Thiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lâm Cửu, thấy Lâm Cửu càng ngày càng giống chú mèo con, càng ngày càng thích làm biếng, càng ngày càng thích nằm trên đùi hắn, trong lòng hắn, luôn luôn muốn hắn ôm, khẽ vỗ về. Không nghe thấy câu trả lời của Lâm Cửu, Diệt Thiên cúi đầu phát hiện mới chỉ qua có một lát, mà Lâm Cửu đã ngủ say, cuộn mình bên cạnh hắn, hô hấp đều đều mà bình ổn. Ngủ đi, hảo hảo mà nghỉ ngơi đi, ta biết ngươi đã rất mệt, rất mệt rồi. Hãy mơ một giấc mộng đẹp, đến sáng mai, khi ngươi mở mắt ra thì vẫn có thể nhìn thấy ánh dương quang mà ngươi thích nhất. Ngón tay khớp xương rõ ràng mà tái nhợt nhẹ nhàng day day huyệt thái dương cho nam nhân trong lòng, để cho Lâm Cửu càng ngủ sâu hơn, Diệt Thiên khẽ kéo chăn đắp cho Lâm Cửu, không hề ngẩng đầu, không biết là đang nói với ai. “Ra lệnh thả Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư ra.” Diệt Thiên nhẹ nhàng chỉnh chỉnh tóc cho Lâm Cửu, vén tóc nam nhân ra sau tai, cũng tiện thể nhéo nhéo vành tai Lâm Cửu. “Vâng.” Không biết là người nào lên tiếng đáp ứng. “Xích Long Nữ thế nào rồi?” “Hài tử lớn lên quá nhanh, chỉ sợ qua hai tháng nữa sẽ ra đời, Xích Long Nữ gần đây lấy lí do bệnh nhẹ không gặp bất luận kẻ nào.” “Hai tháng.” Diệt Thiên ngẩng đầu lên, “Vậy nữ nhân đó có phản ứng sao?” “Xích Long Nữ bị doạ hoảng sợ, nhưng ả tin hài tử lớn nhanh như vậy là bởi vì Lâm công tử, còn tưởng rằng hài tử đó chính là của ả.” Người nọ đáp lại đâu ra đấy. “Ân, chuyện hài tử không phải của ả đừng nói cho ả ta biết, mệnh Xích Long Nữ cũng không thể kéo dài được quá hai tháng nữa, cứ để cho ả ta sống trong giấc mộng đẹp đó đi, thứ ả muốn chính là kéo dài dòng máu bắc thần. Vậy ta liền cho ả giấc mộng đẹp này.” Mặc dù, hiện thực thì luôn rất tàn khốc.