Lâm Cửu cam đoan với Xích Long Nữ, tuy y không chắc chắn rằng có thể thực sự khiến Diệt Thiên không thương tổn đến Xích Long Nữ và hài tử có lẽ đang tồn tại trong bụng Xích Long Nữ, nhưng y biết là y sẽ vì việc này mà liều mạng. Trong mấy ngày này trong đầu Lâm Cửu luôn luôn lặp đi lặp lại một câu nói: ta sắp làm ba ba rồi…ta sắp làm ba ba rồi…mẹ của hài tử không phải Diệt Thiên. Mẹ của hài tử đương nhiên không phải là Diệt Thiên rồi, đại ma đầu đó sẽ không sinh, càng không thể sinh được. Lâm Cửu cũng thấy may mắn mình không thể sinh, bằng không ấn theo tần suất làm việc của y và Diệt Thiên, chỉ sợ sớm đã có thai rồi, một đại nam nhân mang bụng bầu? Ngạch, thật đáng sợ. Lâm Cửu cố sức lắc đầu, loại chuyện này tốt nhất không nên nghĩ đến nữa. Lúc trước y không muốn ở lại Bắc Quốc, nhưng hiện tại y lại muốn lưu lại đây, tuy Xích Long Nữ nhân lúc y mơ mơ hồ hồ bắt y cho “mượn”, Lâm Cửu vẫn có chút lo lắng, lo lắng một nữ hài tử như Xích Long Nữ nếu có thai thì nên làm cái gì, Xích Long Nữ bình thường không thể lấy dáng dấp nữ nhân lộ ra bên ngoài, càng đừng nói đến chuyện mang thai. Lúc nữ nhân mang thai còn có thể nôn nghén, khó chịu, luôn phải có người ở bên cạnh chăm nom chiếu cố. Lâm Cửu muốn lưu lại, lưu lại chăm sóc Xích Long Nữ, nhưng việc này hiển nhiên là không có khả năng, Diệt Thiên sẽ không để y lưu lại, nếu như y cứ khư khư cố chấp chỉ sợ sẽ khiến Diệt Thiên sinh nghi ngờ. Nói đến nói đi, Lâm Cửu vẫn là không thể ở lại Bắc Quốc, phải đi theo Diệt Thiên đến tổng bộ Hiền Môn ở Trung Thiên Quốc. Lâm Cửu vẫn còn lo lắng, y lo lắng chuyện y và Xích Long Nữ từng có gian tình bị Diệt Thiên phát hiện, tuy là Diệt Thiên bỏ qua cho Ngọc Nhi, nhưng Diệt Thiên không nhất định sẽ bỏ qua cho Xích Long Nữ, Ngọc Nhi là một con người bé nhỏ không đáng kể trong mắt Diệt Thiên, một người mà đại ma đầu không thèm quan tâm đến sinh tử. Nhưng Xích Long Nữ thì không giống thế, chuyện Xích Long Nữ làm trên một phương diện nhất định có thể nói là lừa Diệt Thiên thậm chí tính là phản bội, đại ma đầu đó không thích bị người ta lừa gạt, điểm này Lâm Cửu rõ ràng hơn bất cứ ai. Chuyện của y và Xích Long Nữ có thể lừa được một thời, nhưng không thể giấu diếm được Diệt Thiên cả đời, Lâm Cửu càng không tin Xích Long Nữ nửa đêm bò lên giường y chỉ đơn thuần là vì “mượn giống”, nữ nhân kia suy cho cùng vẫn là một hoàng đế, Lâm Cửu càng lo lắng cho hài tử trong bụng Xích Long Nữ, y sợ hài tử tương lai của mình sẽ trở thành vật hi sinh cho lợi ích thế gian. Đó là chuyện mà Lâm Cửu tuyệt đối không muốn chứng kiến. Vừa nghĩ như thế, Lâm Cửu cảm thấy mình thật là đáng thương, bản thân mình vốn đã đủ bi thảm rồi, hài tử của mình còn chưa sinh ra mà dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn vào phân tranh thế gian, mẹ của hài tử lại là một “nam nhân” có tâm cơ quá nặng như vậy, quá đáng thương, cực kì đáng thương! Vài ngay sau, người người trong thiên hạ nhận được một tin tức, Hiền Môn Thánh Giả Tiếu Thiên một năm trước ở lại Bắc Quốc sẽ đúng hạn rời khỏi Bắc Quốc, cùng với vị sư đệ danh xưng “thiên hạ đệ nhất mĩ nhân” – Lâm Cửu đang thẳng hướng tiến về phía Trung Thiên Quốc, sẽ hiện thân trong thịnh yến của Hiền Môn vào cuối tháng này. Diệt Thiên liền nhanh chóng biến thành Tiếu Thiên, còn chưa biết làm thế nào mà ma đầu này có thể biến ra được mái tóc màu bạc kia, cùng với bề ngoài thanh thánh có tính lừa dối đến đỉnh điểm này, Lâm Cửu không muốn lại mặc bạch y nữa, y cởi bạch y thường ra, bảo người ta làm cho y một bộ hồng y thường đỏ tươi chói mắt, hiếm có nam nhân nào lại mặc xiêm y hồng sắc. Lâm Cửu chỉ là nghĩ muốn thử một lần, y cảm thấy Nghiệp Hoả mặc trông rất đẹp. Sau khi mặc vào bộ hồng y như lửa, Lâm Cửu ngắm mình trong gương, cũng hơi bị doạ một chút, thực sự là quá xinh đẹp, vẻ thanh lệ thoát tục trước đây không mất, nhưng lại thêm một chút vị đạo khó nói rõ, không phải là Lâm Cửu tự kỉ, quả thật là y cảm thấy thân trang phục này hẳn là có thể câu dẫn được Diệt Thiên. Vì số phận của hài tử tương lai, cho nên y không thể cứ đối nghịch với Diệt Thiên như trước, mỗi ngày đều chọc đại ma đầu tức giận đến mức không nói được câu nào phá cửa bỏ đi, y sợ Diệt Thiên sẽ phát hoả lên người nhi tử tương lai của mình. Bấm ngón tay đếm đếm cũng đã bảy ngày rồi, từ ngày Diệt Thiên phát hiện ra “sự tình kia” giữa y và Ngọc Nhi, sau khi bị Diệt Thiên giáo huấn một chầu, đại ma đầu đó vẫn chưa từng chạm vào y, không nhiều không ít, vừa tròn một tuần. Trái lại Lâm Cửu lại càng mừng rỡ thanh nhàn, nhưng y cũng sợ Diệt Thiên sẽ không đụng đến y nữa, cũng đồng nghĩa với việc cảm tình phai nhạt, sau cùng Diệt Thiên sẽ không còn cố kị mà cho y một đao nói hẹn gặp lại, lại đưa kèm thêm nhi tử của y vào địa ngục. Từ Bắc Quốc đến Trung Thiên Quốc, Diệt Thiên lựa chọn ngồi xe ngựa, vừa hợp với ý Lâm Cửu, điều này có nghĩa là trong một tháng từ Bắc Quốc đến Trung Thiên Quốc bọn họ sẽ luôn ở cùng một chỗ, mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, một bên du lãm phong cảnh ven đường, một bên gấp gáp lên đường, kì thật đại ma đầu đó cũng là một nam nhân có tình thú. Ngồi trong xe ngựa, Lâm Cửu ghé vào khung cửa sổ xe nhìn phong cảnh ven đường, giống như chiếc đèn lồng kéo quân “bá bá bá” vun vút lao qua, Diệt Thiên không cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với y, đại ma đầu này ở bên trong một chiếc xe ngựa chạy phía sau, ngày hôm nay Diệt Thiên đã nhìn thấy y mặc y phục màu đỏ, nhưng đại ma đầu đó cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Lâm Cửu cảm thấy có chút ủ rũ, bởi vì một vài nguyên nhân y không muốn phải thừa nhận. Rõ ràng đã nói y không còn yêu cái tên nam nhân đáng ghét kia, rõ ràng Diệt Thiên đã thương tổn y nhiều như vậy, nhưng vì sao y vẫn không thể bỏ xuống được, dù có hung hăng tự thuyết phục bản thân không nên yêu tên nam nhân tàn khốc tàn nhẫn đó nữa, thế những mấy thứ cảm tình kiểu này thực sự không phải cứ nói buông là có thể buông. Lâm Cửu dùng hai tay bưng kín mặt mình, trước là một lần thần liên bị tóm, sau lại đột nhiên xuất hiện một nhi tử, hiện tại Lâm Cửu muốn một đao đâm chết mình cũng khó, nếu không bận lòng như thế, chỉ sợ y đã sớm chết khô vỡ nát không để lại bất kì vết tích gì, cũng không phải chịu giày vò như ngày hôm nay. Sau khi xe ngựa đi được nửa ngày đường, đến buổi trưa thì ngừng lại nghỉ ngơi một chút, bên cạnh có một cánh rừng nhỏ, ven rừng có một con suối, xe ngựa dừng dưới bóng một cái cây bên bờ suối, cho ngựa ăn gì đó, uống chút nước, người cũng nhân lúc này bổ sung vào bụng để có sức lên đường. Lần này ra đi không giống hồi trước, không chỉ có hai người Lâm Cửu và Diệt Thiên, mà là một đoàn người, quân đội Bắc Quốc phụ trách đưa Lâm Cửu và Diệt Thiên đến Trung Thiên Quốc. Xe ngựa vừa dừng lại, quân lính nổi lửa bên bờ sông chuẩn bị cơm nước, thủ vệ thì thủ vệ, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, Lâm Cửu ghé vào cửa sổ ngắm ánh dương quang xán lạn bên ngoài, loại người thích âm lãnh như Diệt Thiên chỉ sợ sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện, chỉ là ánh dương quang xán lạn như thế, dòng suối trong veo như vậy, nếu không tản bộ trò chuyện thì quá là lãng phí. Xốc mành lên, Lâm Cửu từ trong xe ngựa bước xuống, y cần ánh nắng và không khí trong lành. Hồng y rơi vào lục địa, dưới ánh mặt trời rực rỡ là bóng cây loang lổ, một mình nam tử đi tới bên bờ sông, khom lưng, vốc nước lên mặt mình, nước suối trong veo thấm ướt bờ môi và yết hầu, đám binh sĩ cúi đầu không dám nhìn qua, hình ảnh đó quá đẹp đến mức như không còn chân thực, chỉ sợ sẽ lấy mất tính mệnh của bọn họ. Lâm Cửu sớm đã tập thành thói quen, đã đi theo bên cạnh Diệt Thiên thì không thể là binh sĩ bình thường, không ai ngăn trở y đi đâu, chỉ là bởi vì Diệt Thiên biết y căn bản không thể trốn thoát. Một thân một mình đi dọc theo bờ suối rồi lựa chọn nơi có ánh nắng xán lạn ngồi xuống, Lâm Cửu cởi hài và tất, ngâm đôi chân trần của mình vào trong nước suối, cái hồi Diệt Thiên vẫn chỉ là Diệt Thiên, đại ma đầu lạnh như băng sẽ ở bên cạnh giúp y mang tất đeo hài. Lâm Cửu đá đá nước, híp mắt nhổ một gọng cỏ ngậm vào miệng, một mình khe khẽ ngâm nga bài hát. Lúc này không phải là y cố ý ngâm nga bài « Mua bán tình yêu », lúc này đây y cũng chỉ vô tình ngâm nga bài «Khi tình yêu đã thành chuyện quá khứ» của Trương Quốc Vinh. “Xin đừng nhắc lại chuyện xưa, đời ta đã chịu quá nhiều mưa gió, dù kỉ niệm không cách nào phai nhạt, yêu và hận vẫn còn ở trong tim… hình bóng ngươi chưa bao giờ phai nhạt, luôn ở ngay trong trái tim ta, với người, tình ta vẫn còn đó, mà ta lại không đủ sức nắm giữ….” “Quên đi để ta không còn đau đớn, còn chuyện xưa xin thả gió cuốn bay.” Nếu có thể, cứ để tất cả theo gió cuốn rồi biến mất thì tốt biết bao? Nếu như, chúng ta chưa từng gặp mặt thì tốt biết mấy? “Hát khó nghe như vậy, đừng hát nữa.” Lâm Cửu mở mắt, đập vào mắt là một nam nhân lãnh đạm cầm ô đứng bên cạnh y, y cười cười, lại nhắm mắt tiếp tục hát tiếp bài hát của y, hát một lúc, Lâm Cửu mở mắt thấy nam nhân kia vẫn che ô đứng đó. “Nếu thấy hát khó nghe thì đừng nghe, che ô đứng đấy làm gì, ngươi chắn mất ánh nắng của ta.” Diệt Thiên cúi đầu nhìn Lâm Cửu, cụp chiếc ô làm bằng giấy dầu trắng lại, khẽ nói một câu với Lâm Cửu: “Ngươi mặc hồng y nhìn rất đẹp.” Lâm Cửu cười cười, nằm trên mặt đất chống lại tầm mắt của Diệt Thiên: “Ta muốn mặc đại hồng xiêm y đi thú thê tử, sau đó sinh một oa oa trắng trắng tròn tròn, ngươi tìm giúp ta một tức phụ, thế nào?” Diệt Thiên ném cho Lâm Cửu một ánh mắt lạnh nhạt, ánh mắt đó rõ ràng là nói với Lâm Cửu đừng có si tâm vọng tưởng nữa. “Diệt Thiên, ngươi còn yêu ta không?” Không có dù che chắn, ánh dương quang xán lạn có chút chói mắt, khiến Lâm Cửu phải nheo mắt lại. “Yêu.” Câu trả lời này, lưu loát sảng khoái khiến Lâm Cửu có chút nhớ nhung nghẹn ngào, bật cười. “Vậy ngươi hận ta không?” Lâm Cửu lại hỏi. “Vấn đề của ngươi thật nhiều.” Hai tay chống đất, Lâm Cửu từ trên mặt cỏ ngồi dậy, nhấc đôi chân đang ngâm trong nước của mình lên, đôi chân trần ướt sũng giẵm lên đất, xoay người hai bước chạy tới trước mặt Diệt Thiên. “Ngươi hãy dạy ta, làm thế nào để không yêu một người…” Lâm Cửu đưa tay ôm lấy thắt lưng Diệt Thiên, vùi mình vào trong ngực ma đầu, hồng y như máu, nhẹ nhàng tung bay trong gió.