“Không để tâm đến việc ta giết Luân Hồi Tử Liên?” “Vì sao ta phải để tâm, y là sư đệ của ngươi.” “Đúng vậy, dù sao ta cũng đã giết sư phụ kiếp này của ta, giết thêm một sư đệ thì có sao đâu.” Ở một góc hành lang, Diệt Thiên vừa từ mật thất đi ra cùng với Nghiệp Hoả Hồng Liên từ phòng Lâm Cửu ra ngoài không hẹn mà gặp. “Nếu ngươi đã muốn giết bọn Luân Hồi Tử Liên, thì còn tới hỏi ta làm gì.” Rũ mắt, Nghiệp Hoả Hồng Liên nghiêng người nhìn sang chỗ khác, nói với Diệt Thiên: “Sinh tử của bọn họ không liên quan gì đến ta.” “Vậy sao? Ta tưởng là, chí ít trong lòng ngươi còn có một chút hoặc nhiều hoặc ít cảm tình với Luân Hồi Tử Liên, hôm nay xem ra, cho dù nhìn thấy Luân Hồi Tử Liên chết, ngươi cũng không có ý kiến gì.” Mỉm cười, Diệt Thiên nói. “Vậy nếu như ta có ý kiến, lẽ nào ngươi sẽ thả Luân Hồi Tử Liên ra hay sao?” Nghiệp Hoả Hồng Liên hỏi gấp. Diệt Thiên hỏi: “Vậy…ngươi có ý kiến sao?” “Không.” Nghiệp Hoả Hồng Liên nhàn nhạt đáp lại một chữ. Diệt Thiên cười cười, biết chừng mực cũng không tiếp tục xoáy vào trọng tâm câu chuyện này nữa. Đối mặt với thăm dò khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, Nghiệp Hoả Hồng Liên cũng không muốn cứ như vậy kết thúc chuyện này ở đây, nam tử nửa thật nửa đùa cố ý dùng con dao khoét một lỗ vào ngực Diệt Thiên: “Tư vị bị phản bội có dạng gì, thù hận như vậy phải chăng có thể khiến ngươi tự tay giết Lâm Cửu?” Câu hỏi lớn mật của Nghiệp Hoả Hồng Liên giống như một cây châm không nhìn thấy nhẹ nhàng đâm vào đầu ngón tay Diệt Thiên, vết sẹo không nhìn thấy, đau đớn muốn quên đi, cơn đau chỉ chợt loé rồi biến mất đó vẫn còn cắm chắc đầy vào đầu ngón tay. Ngón tay dưới trường tụ khẽ điểm vào nhau, Diệt Thiên vẫn chưa trực tiếp trả lời Nghiệp Hoả, chỉ là cho đối phương một câu trả lời thuyết phục nên thuộc về vấn đề khác: “Y sẽ không chết.” “Ngươi muốn đi nhìn y?” Thấy Diệt Thiên muốn li khai, Nghiệp Hoả Hồng Liên ở phía sau khẽ hỏi một câu. “Không phải ngươi cũng muốn đi nhìn y.” Câu nói tương tự, nhưng ý tứ bất đồng, y này cùng với y kia đều không phải là cùng một y, một câu nói của Diệt Thiên khiến Nghiệp Hoả khẽ nhíu nhíu mày, Diệt Thiên lúc này đã rời đi, Nghiệp Hoả Hồng Liên lại do dự một lát sau đó mới đi theo con đường Diệt Thiên vừa tới. … …. Mở to hai mắt chẳng biết đang nhìn phương nào, đôi mắt không có tiêu cự tiết lộ nam nhân lúc này không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà đờ ra. Sau một lát, nam tử xuất thần rốt cuộc cũng từ trong thiên mã hành không phục hồi lại tinh thần, đôi mắt mông lung ảm đạm như sương mù rủ xuống, chuyển qua nhìn chằm chằm một mảnh góc áo trên giường nghĩ đến một chuyện khác, nhưng mà cổ họng lại đột nhiên tới một trận rung động, nam nhân lập tức che miệng cúi đầu ho khan mãnh liệt. “Kháo, không phải là mình mắc bệnh lao phổi rồi đó chứ?” Lâm Cửu mắng một câu, nhẹ nhàng đấm đấm lên lồng ngực vì ho khan mà phát đau, “Còn không giống Tiểu Lí Phi Đao tiêu sái đa tình một lần như thế, lại bị cái bệnh muốn mạng người của hắn kia, thật là cuộc đời đủ bi thảm, sao mình lại không may chạy tới cái thế giới đổ nát này…” Lâm Cửu phát ra đống lớn oán thán, y càng muốn về nhà, muốn quay trở về thế giới trước khi y xuyên qua, Nghiệp Hoả Hồng Liên kể cho y nghe rất nhiều chuyện kiếp trước, thế nhưng chuyện kiếp trước chính là của kiếp trước, y của kiếp này có thể cảm nhận được trách nhiệm Chí Thiện đeo trên lưng nặng bao nhiêu, y không muốn cõng nó, lúc trước y mới chỉ cõng thử, liền thành bộ dạng đáng thương hôm nay, nếu thực sự để y cõng trên lưng, phỏng chừng thân thể xương cốt đều vỡ vụn. Lâm Cửu bụm miệng lại ho khan hai tiếng, bên tai nghe được một thanh âm rất nhỏ, giống như là tiếng cửa bị đẩy ra “kẽo kẹt”, như là có người nhẹ nhàng bước vào, như là có chút khí tức quen thuộc như vậy, tĩnh lặng như tiếng lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống bên tai y. Diệt Thiên đúng ở chỗ cách giường ba bước, nam nhân nằm nghiêng quay lưng lại với hắn được bọc trong một tầng bạch y đơn bạc, mảnh trống rỗng giống như phía dưới y phục không có một cái gì, giống như khí tức của nam nhân này sẽ nhanh chóng yếu đến tắt lịm, cho đến cuối cùng chỉ còn sót lại một góc áo. Diệt Thiên không tự giác khẽ nhíu nhíu mày, Lâm Cửu thực sự chính là ngọn đèn dầu sắp tắt sao? Hắn đã vào trong này, nam nhân này còn chưa phát hiện ra hắn sao? Diệt Thiên bỗng nhiên nhớ tới, võ công của Lâm Cửu đã bị hắn phế đi, nam nhân này bây giờ chỉ là một phế nhân không bằng cả người thường, lấy năng lực lúc này của Lâm Cửu căn bản không thể phát hiện ra hắn tiến vào phòng khi nào, càng nói gì đến chuyện biết hắn đứng ngay phụ cận chứ? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệt Thiên khó tránh khỏi có chút khó chịu, luôn cho rằng Lâm Cửu hẳn là có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, tâm tình như vậy khiến Diệt Thiên khẽ cười thầm trong bụng, cuối cùng có chút phiền muộn và bất đắc dĩ… Bờ vai Lâm Cửu khẽ run rẩy, từ góc độ của Diệt Thiên nhìn xuống, nam nhân kia đang cố bụm chặt miệng để không phát sinh ra tiếng ho khan, chẳng qua cố nín quá, thế nên mới khiến bờ vai nhịn không được run rẩy, không sợ sẽ nghẹn chết luôn sao? Chân mày Diệt Thiên lại sâu thêm vài phần. Diệt Thiên đang chờ, chờ xem Lâm Cửu đến bao giờ mới không che miệng ho ra tiếng, nhưng người nọ vẫn bụm chặt miệng không buông. Trong phòng lại không có người nào, Lâm Cửu che miệng vậy làm cái gì? Diệt Thiên vừa nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên sững lại —— Lâm Cửu phát hiện hắn đã ở trong phòng rồi? Nhất thời, có chút kinh ngạc, cũng hơn chút thông thuận, khó chịu vừa rồi trong lòng cũng bớt đi vài phần. “Khụ khụ khụ ——” Vừa đúng sau đó, Lâm Cửu rốt cuộc cũng không thể nghẹn tiếp nữa, có cố nhịn, thế nên lúc ho khan cũng ho rất mạnh, mãnh liệt như là muốn ho ra cả phổi vậy, làm thế nào cũng không thể đình lại được, tay khó chịu bưng lấy lồng ngực phát từng trận đau nhức. Hít sâu một hơi, không khí tiến nhập lồng ngực lại chắn tại yết hầu, lập tức phun ra một ngụm máu tụ, trên chiếc chăn màu trắng điểm điểm huyết mai. Một bàn tay mang theo chút băng lãnh quen thuộc đột nhiên đặt lên lưng Lâm Cửu, chân khí nhè nhẹ nhu hoà từ lưng tiến vào lắng lại khí tức chạy tứ tán trong cơ thể nam nhân. Lâm Cửu nửa nhắm mắt, thân thể đã trống rỗng đến không được, ho khan có thể dừng lại, lá phổi sắp phế bỏ cũng nhờ chân khí tư nhuận mà trở nên dễ chịu một chút, phía sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nam nhân như không xương nằm nhũn bên giường từ tốn thở hổn hển, giống như người bị chìm dưới nước tham lam mà trắc trở hít thở không khí. Chỉ đến lúc tay chạm vào lưng Lâm Cửu, Diệt Thiên mới phát hiện nam nhân dưới lớp y phục đã trở nên gầy yếu đi bao nhiêu, chỉ mới qua một thời gian ngắn như vậy mà thôi, sao Lâm Cửu lại đã gầy đến mức này? Diệt Thiên không nói gì, Lâm Cửu cũng không nói gì, mặc dù bọn họ đều biết sự tồn tại của đôi bên. Trong phòng an tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Cửu. Tay Diệt Thiên đặt trên lưng Lâm Cửu, từ từ, nhẹ nhàng giúp nam nhân thuận khí, Lâm Cửu quay lưng về phía hắn, Diệt Thiên cũng không nhìn rõ thần sắc Lâm Cửu lúc này thế nào, mà Lâm Cửu tựa hồ cũng không có ý tứ muốn quay lại, giống như một con cá nửa dựa bên giường chỉ lo thở dốc. Rõ ràng chỉ cần quay đầu lại là có tể nhìn thấy mặt nhau, nhưng sao đến ngay khí lực để quay đầu cũng không có? Giúp Lâm Cửu độ chút chân khí bảo vệ tính mệnh nam nhân, Diệt Thiên nghĩ phải chăng hắn nên rời đi, phải chăng hắn lại bước vào trong tình cảm nguy hiểm này, mà khi hắn muốn rút tay ra khỏi cơ thể của Lâm Cửu, thể nhưng cánh tay lại như bị dính lại một nửa không muốn rời đi. Trái lại, càng muốn gắng sức ôm chặt lấy nam nhân gần trong gang tấc này. Do dự, chỉ trong chốc lát. Tâm ngoan của Diệt Thiên dùng trên chính người mình thường thường càng thêm thuận lợi, tay ma đầu chậm rãi từng chút từng chút rời khỏi thân Lâm Cửu, cho đến khi đầu ngón tay không còn chạm tới một chút y phục nào của nam nhân, độ ấm cơ thể đột ngột biến mất trên tay như một cây châm đâm vào ngón tay Diệt Thiên, lộ ra mấy phần đau đớn lạnh lẽo. Lâm Cửu vẫn đưa lưng về phía Diệt Thiên không nói một câu, mái tóc thật dài tán loạn che khuất khuôn mặt của y, nam nhân cúi đầu, tay nắm thành quyền chống lên giường, bên cạnh là huyết mai mất trật tự, dười ánh trăng thảm đạm, lộ ra một cỗ thê mỹ sâu sắc xa xôi. Thật lâu, âm thanh gì cũng không có. Diệt Thiên, đã rời đi rồi sao? Lâm Cửu có chút mệt mỏi, nam nhân chậm rãi nằm lại giường, dáng dấp đó, giống như đang chờ đợi cái chết, ngay lúc y vừa muốn nhắm mắt lại, bên tai lại nghe thấy một tiếng nói lộ chút lãnh đạm quen thuộc. “Giường bẩn rồi, còn muốn ngủ sao?” Diệt Thiên còn chưa đi, hắn nhìn Lâm Cửu nằm xuống, trong nháy mắt giống như nhìn thấy tràng cảnh Lâm Cửu không tỉnh lại nữa. Có lẽ, máu mà Lâm Cửu vừa ho ra quá mức chói mắt. Lâm Cửu không trả lời câu hỏi của Diệt Thiên, bẩn hay không thì có quan hệ gì đâu? Dù sao đều là máu y phun ra, dù sao người cũng đã sắp chết. “Ta có thể cầu xin ngươi một việc không…” Lâm Cửu mở mắt, đầu tựa lên gối, thì thào nói, “Chờ sau khi ta chết hãy đốt ta thành tro, cưỡi hắc long của ngươi mang tro cốt của ta phi lên bầu trời, bay đến cao cao, ngươi hãy rắc tro cốt của ta ra, cách trời gần như vậy, nói không chừng đến lúc đó ta còn có thể lên thiên đường một chuyến, nơi này có thiên sứ không?” Cái gì mà thiên đường mới chả thiên sứ? Diệt Thiên nghe không hiểu, nghĩ Lâm Cửu bị bệnh đến hồ đồ rồi, bắt đầu nói linh tinh. “Ngươi nợ ta còn chưa trả hết, muốn chết cũng khó.” Diệt Thiên tiến lên khom lưng, vươn tay thoáng cái ôm cả người Lâm Cửu từ trên giường lên, xoay người rời khỏi gian phòng. “Ta chưa từng nợ ngươi…” Lâm Cửu thì thào nói. — Đệ ngũ quyển Ѽ Hoàn —