“Ngươi cũng chú ý tới liên hoa ấn trên trán Lục Tiểu Phụng sao?” Đi phía sau cách Tây Sa Thương Hải và Lâm Cửu một đoạn không xa, Hoa Tư thản nhiên mở miệng, nhẹ giọng than thở, “Ha ha, hoá ra trước kia ngươi và y đã gặp mặt, đây cũng coi như là một loại duyên phận ha.” Khé nhíu nhíu mày, Hoàng Phủ Thiên Niên dường như không giải thích được vì sao Hoa Tư lại muốn nói với hắn mấy chuyện này, suy nghĩ tỷ mỉ, hắn cũng bắt được một vài đầu mối: “Tình cờ gặp qua một lần, chẳng qua lúc đó vẫn chưa quá chú ý tới tuyết sắc liên hoa ấn trên trán y, y cũng giống chúng ta sao?” Hoa Tư gật đầu, thấy thần sắc Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn bình tĩnh, trong lòng cười cười, thầm nghĩ: “Tính cách của Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải quả là tương phản, Hoàng Phủ Thiên Niên lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục lại kí ức kiếp trước, mà bọn họ cũng chưa từng nói qua với Hoàng Phủ Thiên Niên về chuyện của Chí Thiện Bạch Liên, cũng khó trách trước đây lúc hắn nhìn thấy Lục Tiểu Phụng thì cũng chưa thấy vướng bận trong lòng lắm.” Người lấy liên hoa trang trí trên trán trong thiên hạ không hề ít, Hoa Tư cũng gặp qua nhiều, nếu như không phải lần này thấy Lâm Cửu và Diệt Thiên đi cùng nhau, chỉ sợ ngày thường có thấy liên hoa ấn nhạt màu trên trán y bọn họ cũng không quá để ý xem xét xem liên hoa ấn đó có phải giống bọn họ như đúc hay không. Suy cho cùng… bọn họ vẫn luôn nghĩ Chí Thiện Bạch Liên vốn không nên xuất hiện ở thế giới này. Vì sao linh hồn Bạch Liên nghìn năm trước bị bọn họ hợp lực đưa vào thế giới khác lại quay trở về, trong đó đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì, là do ông trời an bài, vòng tuần hoàn của số phận, để bọn họ lại một lần nữa chứng kiến bi kịch ngàn năm trước, hay là cho dù đang ở thế giới khác, sau khi cảm giác được một chút tàn hồn liên tử hoá thân của U Minh Hắc Liên đã thành người, Chí Thiện Bạch Liên vẫn như cũ không thể yên lòng, vẫn như cũ phải trở về cái thế giới tràn ngập phân tranh này. Đột nhiên, Hoa Tư cũng có chút hoang mang, liệu tất cả việc bọn họ muốn làm hôm nay có phải thực sự chính xác hay không? “Từ tình huống hiện nay xem ra, Lục Tiểu Phụng có khả năng rất lớn chính là một trong số chúng ta.” Dùng quạt nhẹ nhàng gõ gõ cái trán, Hoa Tư có chút cảm khái nói, “Ngươi nhất định là thấy khó hiểu, vì sao tới bây giờ ta chưa từng đề cập về người này với ngươi ha?” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu đi phía xa xa, thản nhiên nói: “Y là ai?” “Chí Thiện Bạch Liên.” Hoa Tư nói: “Đợi ngươi dần dần khôi phục lại kí ức kiếp trước, những chuyện liên quan đến y ngươi đương nhiên sẽ tự nhớ lại, lúc này ta cũng sẽ không nhiều lời nữa, ta chỉ có thể nói, mặc kệ hành động lần này của ba người chúng ta thành công hay thất bại, nhưng tuyệt đối không thể để Lục Tiểu Phụng quay trở lại bên cạnh Diệt Thiên.” Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu không nói tiếp, Hoa Tư hiếu kì cười hỏi: “Ta còn tưởng ngươi sẽ có thêm một vài biểu hiện, không tò mò về quá khứ của Lục Tiểu Phụng và chúng ta?” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn vào mắt Hoa Tư, nói: “Như ngươi nói, đợi khi khôi phục lại kí ức kiếp trước thì tự nhiên sẽ minh bạch tất cả, ngươi hình như nghĩ ta không nên lãnh đạm như vậy?” Hoa Tư cười cười nhìn Lâm Cửu nói: “Hiện giờ kí ức càng ngày càng rõ ràng, ta cũng thưởng xuyên hồi tưởng lại tình cảnh chúng ta ở cùng nhau ngàn năm trước, lúc đó, trong số tất cả mọi người ngươi và Chí Thiện Bạch Liên quan hệ tốt nhất ha…” Nhìn bóng lưng Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên trầm mặc không nói, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. … … Con đường càng đi càng rộng, sơn động hắc ám vừa đi không còn gặp lại, hiện tại Lâm Cửu rốt cục đã xác định bọn họ lúc này đang ở trong lòng một ngọn núi lửa, sau khi gặp một đống lại một đống quái vật kì quái, đi thêm một đoạn đường nữa, bọn họ cách đích đến càng ngày càng gần, gần đến mức khiến Lâm Cửu cảm giác được một luồng hơi nóng phả vào mặt. Bởi vì trên người có kim lân phiến nên Lâm Cửu cũng không cảm thấy cái nóng này quá khó chịu, càng không có cách nào nhận biết nhiệt độ trong động cao bao nhiêu, thế nhưng nơi này là trong lòng núi lửa, tuyệt đối sẽ không thể mát mẻ được, Lâm Cửu quan sát mấy người bên cạnh, phát hiện những người này cũng có một quầng sáng màu vàng nhàn nhạt, nói vậy chắc hẳn trên người cũng mang theo kim lân phiến như y. “Lập tức sẽ đến chỗ của phượng hoàng rồi, đến lúc đó ngươi cũng đừng làm ra chuyện ngốc nghếch gì.” Thấy Lâm Cửu hết nhìn đông lại nhìn tây, Hoa Tư đi tới bên cạnh y vừa cười vừa nói, “Lục Tiểu Phụng, ta hiện tại có thể giải khai công lực của ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta không được tham gia vào trận tranh đấu của mấy người chúng ta.” “Ngươi lại có lòng tốt như vậy sao?” Lâm Cửu hỏi. “Ta vẫn đều là người tốt a, Lục tiên nhân nhất định là có hiểu nhầm gì với ta.” Lấy quạt che miệng cười, Hoa Tư đột nhiên đưa tay nhanh chóng điểm vài cái trên người Lâm Cửu, Lâm Cửu lập tức cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, kinh mạch lúc trước bị tắc nghẽn lúc này cũng thông thuận vô cùng, y đã khôi phục công lực rồi. Không nghĩ tới Hoa Tư nói khôi phục lại công lực cho y liền thực sự khôi phục, Lâm Cửu khẽ hít một hơi điều tức chân khí đang chạy nhảy trong thân thể, khó hiểu nhìn Hoa Tư, nói: “Ta còn chưa đáp ứng yêu cầu của ngươi.” “Ta biết ngươi sẽ tuân thủ.” Mỉm cười, Hoa Tư nghiêm túc nói: “Đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát, dựa vào công lực lúc này của ngươi muốn thoát đi hẳn là không có vấn đề, nếu như có thể, ngươi tự mình rời đi ha.” Những người này cư nhiên còn lo lắng cho sinh tử của y, Lâm Cửu nhất thời không biết phải nói gì, nói cảm ơn? Nhưng những người này một lát nữa sẽ đối phó Diệt Thiên a, huống chi hiện tại y chính là “tù nhân” trong tay đám người Hoa Tư. Lúc này Hoa Tư lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ngươi bằng lòng tin tưởng lời ta, sau ngày hôm nay ba người chúng ta có lẽ có thể đưa ngươi trở về… trở về tiên giới vô ưu vô lự của ngươi.” Lâm Cửu sửng sốt, không rõ lời này của Hoa Tư là có ý tứ gì, sự tình phức tạp dường như đã vượt quá sức tưởng tượng lúc đầu của Lâm Cửu, mà chuyến hành trình tầm phượng của bọn họ lúc này đây, cũng không đơn giản dễ dàng như y nghĩ, mấy mối quan hệ phức tạp trong đó, y không thể lí giải, mà cũng không có cách nào lí giải. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng y đối với bọn Hoàng Phủ Thiên Niên tuyệt không có oán hận quá lớn gì, thậm chí thi thoảng còn cảm thấy ở chung với bọn họ có chút hoà hợp, đương nhiên đấy là không tính sự trêu chọc của Tây Sa Thương Hải với y, y cũng không mong muốn những người này chết, nhưng đồng dạng, y càng không hi vọng những người này sẽ giết Diệt Thiên. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước bọn họ không nên đi tìm phượng hoàng đản gì đó, thật là nhiều chuyện phiền toái mà. Ngay lúc Lâm Cửu còn đang cúi đầu với mớ tâm sự chồng chất, một đạo hoả quang cường liệt đột nhiên ùn ùn kéo đến ngay trước mặt, tất cả mọi người đều ngừng lại, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn qua, bọn họ đã tới lòng núi lửa, hết thảy cùng với tưởng tượng của y không khác biệt lắm, từ chỗ bọn họ đứng nhìn lên trên tựa như một đỉnh núi dựng đứng, chỉ là phía trên bị một tầng hoả quang cực nóng che phủ. Phía trên không biết là vật hoả quang gì, phía dưới chính là nham thạch chảy cuồn cuộn, nham thạch màu lửa đỏ trút đầy trong lòng tuyết sơn, mà bọn Lâm Cửu lại bị vây trong những lớp dung nham kì quái, tiếp tục đi lên phía trước hơn mười bước nữa hẳn là sẽ rơi vào trong nham thạch nóng chảy đi. Mà kì diệu chính là ngọn hoả diễm giống như một con phượng hoàng ngay chính giữa dòng dung nham này, Lâm Cửu cũng không biết ngọn hoả diễm to lớn giống như phượng hoàng kia có đúng là của con chim thần phượng hoàng trong truyền thuyết hay không, nhưng nếu chỉ nhìn hình dạng thì đích xác nó rất giống phượng hoàng, cái đuôi phượng hoả diễm tán khắp bốn phía nối liền với dung nham trong núi lửa, mà quanh miệng con thần điểu lại phun ra hoả quang cực nóng, thoạt nhìn giống như phượng hoàng lấy dung nham để dựng dục sinh mệnh, như đang tự thiêu chính mình, ngăn trở bầu trời, lại phong ấn lòng đất. Dung nham trải rộng dưới lòng đất lẽ nào còn ẩn giấu quái vật gì? Trong lòng Lâm Cửu hoang mang. “Đây là phượng hoàng sao?” Cho dù bọn họ cách xa như vậy, trên người còn mang kim lân phiến, nhưng Lâm Cửu vẫn có thể cảm thấy làn da mình như đang bị hoả diễm nướng đốt, cảm giác cực nóng mà lại tràn đầy nguy hiểm, cùng với một loại một loại cảm giác quen thuộc kì dị, thật giống như… thật giống như y đã từng gặp qua con phượng hoàng đang ngủ say này. “Phượng hoàng đã ngủ say ngàn năm, rốt cục cũng nên thức tỉnh rồi.” Từ xa xa nhìn phượng hoàng hoả diễm thiêu đốt cả ngàn năm, Tây Sa Thương Hải nhẹ nhàng chuyển rời tầm mắt sang phía người vẫn đang chăm chú ngắm nhìn phượng hoàng lửa, thấy trong ánh mắt nóng rực của nam nhân toát ra chút hoài nghi, hắn đã hoàn toàn tin tưởng người này chính là Chí Thiện Bạch Liên. Nghìn năm trước, Chí Thiện Bạch Liên khống chế Cửu Thiên Phượng Hoàng, chính ngay ở đây tự tay đánh U Minh Hắc Liên vào địa ngục, cũng là ở đây tự tay kết thúc sinh mệnh của mình. Sau đó Cửu Thiên Phượng Hoàng lấy lửa của bản thân làm hoả phong ấn địa ngục phòng ngừa U Minh Hắc Liên trở về nhân thế, nghìn năm qua, Cửu Thiên Phượng Hoàng có lẽ luôn ở nơi này để chờ đợi chủ nhân trở về… Hôm nay liên tử còn sót lại trên nhân thế của U Minh Hắc Liên lần thứ hai hoá thành người quay về, nếu một ngày để Diệt Thiên mang phượng hoàng đản đi, cũng có nghĩa là hoả phượng hoàng đã vô pháp ngăn chặn linh hồn U Minh Hắc Liên dưới địa ngục, lấy sức mạnh đã khôi phục của ba người bọn họ lúc này mà nói, đối phó với một tàn hồn của U Minh Hắc Liên cũng không phải là vấn đề khó khăn gì. Vô luận như thế nào, cũng không thể để U Minh Hắc Liên trở lại nhân gian. “Ngủ say ngàn năm…” Thì thào tự nói, trong lòng Lâm Cửu phát trướng khó hiểu, cũng không hiểu vì sao lại thấy có chút chua sót, có chút khó chịu, cũng lại có chút vui sướng, những tâm tình này đan xen vào nhau, càng lúc càng khiến Lâm Cửu hoang mang khó hiểu, càng ngày càng khiến y hoài nghi phượng hoàng lẽ nào có quan hệ gì với y, có liên hệ gì với Diệt Thiên sao?