Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 122
Phóng tầm mắt nhìn ra, khắp nơi một mảnh tuyết trắng mênh mông, thế giới khoác lên mình một bộ áo trắng ngần như tấm gương khổng lồ phản chiếu lại ánh dương quang chói loá đâm vào mắt không tài nào mở ra nổi, cây cối cao to mà lại rậm rạp dường như vô cùng vô tận, mà ngươi thậm chí còn không biết lúc nào sẽ có quái thú gì xuất hiện phía sau đại thụ, hoặc từ trên cây, cũng có thể nhảy ra từ trong đống tuyết dưới chân ngươi.
Trên cánh đồng tuyết mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, thỉnh thoảng từ xa xa vọng đến những tiếng kêu rên thảm thiết, cảm giác này rất giống bầu không khí khẩn trương, hồi hộp trong phim kinh dị.
Tình huống hiện taị khiến Lâm Cửu nhớ tới các puggee trong game «Plants vs zombies», cách chơi là phải trồng các loại cây để chống đỡ thế tiến công của zombies, mà bây giờ chính y là người an bài đám «zombies» tiến công ăn não người, lẽ nào đây là cảm giác làm người xấu trong truyền thuyết?
Cảm giác này không tồi, khỏi cần giống như mấy nhân vật chính đáng thương xuyên không trong tiểu thuyết, bị người xấu truy đuổi chạy trốn khắp nơi trong rừng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ cũng không ngon, không cẩn thận còn có thể bị thương nặng.
Sáng sớm từ trong nham động bí mật đi ra, Lâm Cửu liền theo Diệt Thiên đi một vòng về hướng Băng Nguyên, Băng Nguyên Cực Bắc nằm ở phía Bắc của Bắc Quốc, quanh năm băng tuyết không thấy ánh mặt trời, sở dĩ không cưỡi Hắc Long suất khí ngời ngời đến thẳng tổ phượng hoàng, là bởi vì tổ phượng hoàng không ở trên đỉnh tuyết sơn cao cao, mà là ở bên trong, một con Hắc Long lớn như vậy, muốn phi cũng khó mà phi vào, vạn nhất có trận tuyết lở thì coi như xong.
Trước khi đến băng nguyên Lâm Cửu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí phải lặn lội đường xa, nhưng y thế nào lại quên mất, y hiện tại chính là cùng một phe với « đại ma đầu xấu xa», chịu khổ chịu nạn đều là độc hưởng của đám «nhân sanh chính nghĩa», lê từng bước vào băng nguyên sẽ mệt biết bao a, đại ma đầu đã sớm có chuẩn bị, khoa tay múa chân một tí trên không, kết giới để triệu hoán huyễn thú lập tức hiện ra, lần này xuất hiện không phải là Hắc Long, mà là một con quái vật khổng lồ na ná con rùa.
Trên cái mai cứng rắn của đại rùa dựng một chiếc màn trướng, trong trướng có một tấm thảm da thú dày, trên đỉnh lượn lờ mùi huân hương, nơi này hoàn toàn thừa đủ cho hai đại nam nhân ngồi xuống thậm chí nghỉ ngơi qua đêm.
Khoác tấm áo lông cáo màu trắng vừa dày vừa ấm áp, Lâm Cửu có chút buồn chán ngáp một cái, cục diện ngươi tranh ta đoạt, ngươi đánh ta đấu, vì một viên phượng hoàng đản mà liều mạng ngươi chết ta sống vậy mà hoàn toàn không xuất hiện, mặc dù dọc đường thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng chém giết đánh đấu phía xa xa, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi nghe thấy mà thôi.
Hung cầm mãnh thú trên băng nguyên trong lời đồn tuy dọc đường cũng xuất hiện không ít, ví như một con quái vật nửa gấu nửa người cao to đến bốn, năm thước, báo tuyết trốn trong tuyết tuỳ thời nhảy ra, vân vân, đám quái vật này mỗi lần đều chỉ xem xem bọn họ rồi lại vọt sang một bên, quái thú thấy người đương nhiên là phải muốn một ngụm nuốt sạch, có điều huân hương bọn họ châm cũng không phải là chỉ để chơi không.
Những con quái vật cường tráng cao to này ở trước Diệt Thiên đương nhiên là không chịu nổi một kích, nhưng cũng giống như bọn ruồi nhặng rất phiền phức, mượn một vài hương liệu đặc biệt từ chỗ của Thú Vương chế thành huân hương, đám quái thú này ngửi thấy vị đạo của Thú Vương đương nhiên sẽ không dám đến gần rồi.
Đại rùa tuy hình dáng giống rùa. Nhưng tốc độ bò đi còn nhanh hơn thỏ, xẹt xẹt xẹt nhắm thẳng lên phía trước, không tới nửa ngày đã vượt qua băng nguyên phía dưới Tuyết sơn, không mất quá nhiều thời gian để tiến nhập động khẩu của tuyết sơn.
Lâm Cửu ngồi trong màn thỉnh thoảng hướng ra ngoài nhìn đám dã thú trong băng nguyên, thật là giống ngồi trên xe du lịch đi dạo vườn bách thú hoang dã, sức sáng tạo của thiên nhiên luôn luôn khiến cho lòng người phải chấn động, chỉ mỗi một cái băng nguyên mà đã có lắm dã thú như thế, vậy nếu là toàn bộ Xích Thổ Đại Địa thì sẽ có bao nhiêu sinh vật kì diệu đây?
Ngoài sinh vật ra, những thông đạo bên trong tuyết sơn, cũng như những nơi thần bí mà y nghe Diệt Thiên nói. Nếu có máy ảnh ở đây thì thật tốt, có thể chụp lại toàn bộ, nghĩ đến đây, Lâm Cửu quay đầu lại nhìn Diệt Thiên đang nhắm mắt điều tức, trong lòng dâng lên sự trông mong nồng đậm, đợi sau khi bọn họ hoàn thành xong kế hoạch của Diệt Thiên, nhất định phải dắt tay nhau chu du vòng quanh thế giới, không chỉ Xích Thổ Đại Địa, còn có càng nhiều… càng nhiều những địa phương chưa được biết đến.
Lông mày nhướn lên, Lâm Cửu xốc tấm màn lên nhìn về phía xa xa, đến tận nơi này mà vẫn không thấy thanh âm của bất luận kẻ nào, không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có tiếng đánh nhau, đến khí tức của dã thú cũng dần dần tiêu thất, xem ra bọn họ sắp tiến nhập động khẩu của tuyết sơn rồi, mà cũng song song lúc đó, hơi cảm giác được chút khí tức yếu ớt thuộc về con người, rõ ràng bọn họ cũng là những người vượt qua băng nguyên để đến động khẩu tuyết sơn.
Trước khi tiến nhập tuyết sơn trước tiên phải vượt qua một băng nguyên cây cối rậm rạp mà lại chứa đầy dã thú, chỉ mới là vòng đầu mà đã chết không ít người, có kẻ chết vào miệng dã thú, mà cũng có kẻ chết dưới tay kẻ khác, tài phú quyền lợi khiến người ta tranh giành miếng ăn của nhau, huống chi là hi thế phượng hoàng.
Người có thể tìm được tin tức phượng hoàng tiến nhập băng nguyên đã là những người xuất sắc trên Xích Thổ Đại Địa, mà người có thể sống sót vượt qua băng nguyên thì đã có thể xưng là nhân trung long phượng rồi.
Lâm Cửu quay đầu lại nhìn Diệt Thiên, giống Lâm Cửu, người nọ cũng đã cảm nhận được khí tức con người, Diệt Thiên mở hai mắt nhưng không có bất luận biểu tình gì vẫn ngồi xếp bằng trong trướng, chỉ ra hiệu cho Lâm Cửu tiến gần: “Chùm áo choàng lên.”
Lâm Cửu nghe theo chùm áo choàng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, cùng ngồi xếp bằng xuống cạnh Diệt Thiên trong màn trướng.
Chỉ qua một lát, khí tức của người càng ngày càng đậm, theo tốc độ bò đi của đại rùa, Lâm Cửu và Diệt Thiên đã tới cửa vào của tuyết sơn, ngay ở cửa vào tuyết sơn đã có mấy người đứng tụ tập một chỗ, mọi người thấy một con rùa thật lớn đi tới không khỏi cảm thấy sửng sốt, trong tay đoàn người đều mang theo thương, có mấy người đến đi đường còn không thể phải nhờ người bên cạnh dìu, có thể thấy bọn họ ở băng nguyên đã phải trải qua hung hiểm cỡ nào.
Trong lòng bọn họ lúc này đều có chút không dễ chịu, rõ ràng đều là người, vì sao bọn họ bị quái thú cắn, lại còn phải đề phòng đồng bạn từ phía sau lén đâm một đao, mà có người có thể nghênh ngang cưỡi dã thú, thư thư phục phục trực tiếp đến thẳng cửa vào tuyết sơn, một số người sớm đã phải trải qua ánh đao vũ tiễn, thân nhiễm máu tươi mà không có hi vọng tiếp tục tiến nhập đại tuyết sơn thoáng cái bị kích thích, dĩ nhiên cầm đại đao chém tới màn trướng phía trên đại rùa.
“A —— ta không lấy được phượng hoàng đản, các ngươi cũng đừng mơ mà có.” Vùng ra khỏi dìu đỡ của người bên cạnh, một người vạm vỡ bị chặt đứt mất cánh tay trái quơ đại đao giống như tên bắn lao về phía màn trướng trên lưng đại rùa, thuận theo khả năng hồi quang phản chiếu lúc này, đại hán dùng hết công lực nhảy lên đỉnh, chân khí quanh thân điên cuồng lan ra bốn phía, đáng sợ như sát nhân địa ngục hung thần.
Ngoại trừ mấy người quen biết đại hán tỏ ra chút biểu tình quan tâm, những người khác đều bày ra vẻ mặt chờ xem kịch hay, trong lòng càng ước gì đại hán đó có thể một đao bổ đôi người phía trên đại rùa, có điều trong lòng bọn họ cũng hiểu rất rõ, người có thể bình yên đến đây nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng vị đại hán này cũng lừng lẫy nổi danh trên giang hồ, lúc này hồi quang phản chiếu công lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí còn lợi hại hơn bình thường, nói vậy đại hán cũng có thể cho người trong màn trướng kia nhìn bằng con mắt khác.
Hai tay ôm trước ngực, một nam nhân mặc áo choàng xám trên vai đứng một con tuyết ưng xì một tiếng cười nhạo, tựa vào cửa động, nam nhân vẫn một bộ xem kịch vui nhìn về phía màn trướng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tự tìm đường chết, không biết tự lượng sức mình.”
Tuy rằng đứng cách xa, nhưng Lâm Cửu vẫn nghe thấy rõ thanh âm của âm tử người áo bào tro, chỉ cảm thấy thanh âm đó mơ mơ hồ hồ khiến y có một loại cảm giác kì quái, trong lòng như cách mộttấm màng dày khiến y không cách nào nói ra loại cảm giác kì quái như lọt vào sương mù này là gì, nghi hoặc có thừa, áo bào tro nọ vừa dứt lời, chỉ thấy đại hán kia đao còn chưa kịp hạ xuống lại đột nhiên tiêu thất giữa không trung…
Mấy người chờ xem kịch vui lúc này nhất thời ngây ra như phỗng, nửa ngày cũng chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đại hán kia sao lại đột nhiên biến mất không thấy nữa, một người to con như vậy thì đi được nơi nào? Mà những người mắt tinh tường có thể thấy được đại hán trong nháy mắt đã biến thành một làn khói, gió thổi qua liền tan mất.
“Ngươi làm yêu pháp gì, sư huynh ta đã đi nơi nào!” Mấy người vừa nâng đại hán hô, rồi lại sợ hãi người trong màn trướng không dám tới gần, vừa lặng lẽ thối lui, vừa nói khích: “Người này biết yêu pháp, muốn độc chiếm phượng hoàng đản, mọi người nghìn vạn lần cẩn thận a!”
Trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ, không ít người ghé vào nhau châu đầu thảo luận, giống như là đang từ từ hình thành một cỗ thế lực, đích xác, việc đại hán vạm vỡ đột nhiên tiêu thất khiến cho người ta cảm thấy quá kinh khủng, nếu như người trong màn thật có lòng dồn bọn họ vào chỗ chết, vậy bọn họ có thể sống nổi sao?
Để tay lên ngực tự hỏi, chỉ sợ ngực bọn họ cũng chẳng biết liệu bọn họ có thế sống sót hay không. Nếu như người nọ thực sự muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, vậy họ chỉ có thể lựa chọn đoàn kết lại trước giết chết người trong màn trướng.
Liên kỉ bài dị*, bốn chữ này vĩnh viễn áp dụng được cho bất kì người ở thời đại nào, nhất là kẻ yếu.
*Liên kỉ bài dị: liên minh bài trừ những kẻ chống đối phe mình.
Ngay khi bầu không khí dần dần trở nên quỷ dị thì có hai người một tím một xanh từ trong rừng chạy ra, vừa chạy, tử y nhân diện mạo đẹp đẽ còn vừa phe phẩy cây quạt hô to gọi nhỏ: “Côn trùng trong núi này thật nhiều, đáng ghét như bọn ruồi nhặng, tay của ta đều xót, ai, biết rõ là đường chết mà vẫn muốn vác đao tiến lên, dã thú có nhiều, gặp diêm vương gia thì cũng chết cả lũ a.”
Bọn họ sớm đã nghe ra người nọ đang châm chọc mình muốn lấy nhiều khi ít, một số người nhất thời bất mãn, nhưng lại ngại thể diện không dám phát ra, chỉ có thể quay về phía hai người lạnh giọng quát: “Các ngươi là người phương nào!”
Không để ý đến tiếng hò hét của đám người kia, tử y nhân hoa quý mỉm cười nghênh ngang mang theo chút tức giận đi tới.
Thanh y nhân khuôn mặt chữ điền vẫn đi theo bên cạnh, phụ hoạ nói: “Đáng tiếc a, luôn luôn có một vài người đầu óc tương đương với đám dã thú lúc nào cũng cho rằng đông người có thể lấy nhiều khi ít, ai ngờ lại đụng phải tên đại ma đầu còn đáng sợ hơn cả diêm vương gia, đây có tính là tiểu quỷ đụng độ diêm vương, ác nhân còn có ác nhân trị không?”
“Ha ha ha… Cao huynh câu so sánh này hay nha.” Tử y nhân ngửa đầu cười lớn.
Nghe hai người kẻ xướng người hoạ, những người ở đây cũng không phải đồ ngốc, lập tức minh bạch người trong trướng trên đỉnh đại rùa là ai, người lương thiện dễ bị người khi dễ, nếu như đại ma đầu ở đây, vậy còn có ai dám đến khi dễ, chỉ sợ muốn chạy còn không kịp ý chứ, những nhân sĩ giang hồ này rõ ràng vừa diễn một vở hài kịch.
Vừa mới rồi còn lớn tiếng hô hoán cùng nhau diệt trừ người trong màn, hiện tại không ai dám hé răng, cả đám, người thì cúi đầu coi thử trên chân tay mình có bị dính bùn hay không, lại có người giả bộ ngẩn ngơ để lừa đảo, cũng có người dời đường nhìn đi nơi khác, những đồng bạn của đại hán vừa rồi trong lòng chấn động, không nghĩ tới người trong màn cư nhiên là đại ma đầu, nghĩ đến ma đầu địa ngục thực lực khó dò giết người không chớp mắt kia, những người này lập tức bổ sung chữa lời lên tiếng, nếu mà không nói lời nào thì thật mất mặt, cuối cùng quyết định chuyển mũi nhọn về phía tử y nhân hoa quý kia.
“Hừ! Ở đâu ra hai con cẩu, kẻ xướng người hoạ làm đến vui vẻ.” Người nọ chân mày nhướn lên, không chút lưu tình phản một kích về phía tử y nhân và thanh y nhân.
Trong màn, Lâm Cửu vẫn ngồi xem kịch nghe được những lời đối thoại này nhịn không được nhỏ giọng bật cười, từ lúc tử y nhân kia xuất hiện, y đã nhận ra người kia, đó không phải là tên Hoa Tư hám gái mạc danh kì diệu trên sông Ngọc Thuý ở Ân Đô sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới người nọ cũng tới đoạt phượng hoàng đản.
Hai người một xanh một tím châm chọc những người ở đây một lần, há ngờ được dĩ nhiên lại bị những đồng bạn có mắt không tròng của đại hán châm chọc trở về, dù cho Lâm Cửu biết tử y nhân kia tuyệt đối không phải người thường, băng nguyên nguy hiểm bốn phía, nhưng trên người tử y nhân lại vẹn toàn không tổn thương gì sắc mặt vẫn hồng nhuận, chỉ cần tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì biết tử y nhân cũng là nhân vật lợi hại.
“Ai, ngươi a ngươi, uổng ta một phen ý tốt cứu ngươi một mạng, miệng của ngươi cư nhiên lại hướng về phía ta, ai ai ai, thế mới nói, người tốt khó làm a.” Bộ dạng Hoa Tư vô cùng đau đớn liên tục lắc đầu thở dài, dứt lời dùng cây quạt chỉ vào màn trướng phía trên đại rùa nói: “Ta nói nha, đức tiểu ca trong màn trướng, ngươi là thần tiên phương nào mà lại có thể cùng ngồi một chỗ với đại ma đầu, mau mau rời đi, không thì khó mà giữ nổi cái mạng nhỏ này, vẫn nên ở bên chính nhân quân tử ta mới an toàn nhất, có muốn cân nhắc bồi bồi ta hay không a?”
Quả nhiên là tên nói năng tuỳ tiện trước sau như một, Lâm Cửu hừ nhẹ một tiếng, tiếng cười của y vừa rồi là tiết lộ hoá ra trong màn không chỉ có một mình đại ma đầu, chỉ là xưa nay nghe nói đại ma đầu Diệt Thiên đều độc lai độc vãng, từ lúc nào lại có thêm một đồng bạn? Một tên đại ma đầu đã đủ làm cho đau đầu rồi, giờ lại một đôi, còn muốn người sống hay không đây?
“Ha ha ha…” Một tiếng cười trầm thấp băng lãnh mà cuồng ngạo đột nhiên từ trong màn vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đất đã nhiều thêm một người nam nhân thân khoác áo choàng lớn màu đen, cả người đều toả ra dáng vẻ kiêu ngạo băng lãnh khiến mọi người nhịn không được mà liên tục lui về phía sau, tốc độ này thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không thể phát hiện đại ma đầu từ trong màn xuống như thế nào.
Hai tay chắp ra phía sau, Diệt Thiên cười lạnh nói: “Đường đường Hiền Môn chưởng môn chẳng những vi phạm di huấn tổ tiên trở thành quốc sư Trung Thiên Quốc, hoá ra chỉ là hạng người ra vẻ đạo mạo, nhưng lại háo sắc! Ta nếu là ma, vậy vị chính nhân quân tử ngươi đây ẩn ẩn giấu giấu phía sau lưng làm mấy việc lừa dối trộm cướp lại là cái gì a?”
“Người nọ là Hiền Môn chưởng môn Hoa Tư?”
“Cái gì, hoá ra Hiền Môn chưởng môn là quốc sư Trung Thiên Quốc, nhưng Hiền Môn chưởng môn không phải là không được vì bất kì một quốc gia nào cống hiến sao? Xem ra Hiền Môn này cũng không phải thứ tốt!”
“Tại sao có thể như vậy, quốc vương Bắc Quốc còn không phải sẽ tức chết sao, thật là thú vị a, xem ra chuyến đi lên bắc lần này thực sự đáng giá…”
Một thiên đại bí mật cư nhiên bị Diệt Thiên bóc trần, Hoa Tư cũng không hoảng, chỉ là cười gượng hai tiếng, nói với mọi người: “Ma đầu này nói mà mọi người cũng tin tưởng sao? Vậy nếu như ta nói, một thân phận khác của đại ma đầu này kì thực là Hiền Môn Thánh Giả Tiếu Thiên, mọi người có tin hay không?”
Mọi người ngươi xem xem ta, ta xem xem ngươi, trong mắt tuy lộ ra nghi hoặc và khiếp sợ, nhưng không hẹn mà cùng ngậm miệng không nói, biết một thiên đại bí mật thực sự là chuyện rất sảng khoái, nhưng bí mật nếu biết quá nhiều, chính là đại biểu cho nguy cơ sống chết, nếu như lời Hoa Tư nói là sự thực, vậy ngày hôm nay bọn họ – những người nghe được bí mật này của Diệt Thiên tuyệt đối không có khả năng sống mà ra khỏi đây.
Thấy phản ứng của mọi người, Hoa Tư bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ, con người a, thật đúng là những tên thiếu hiện thực, đem bốn chữ «khi thiện sợ ác» phát huy đến tối đa, những người này vô cùng rõ ràng, biết bí mật của Hoa Tư có thể sẽ không trí mạng, nhưng muốn biết bí mật của đại ma đầu chính là chỉ còn con đường chết.
Diệt Thiên cười lạnh một tiếng, hướng về phía Hoa Tư nói: “Hoa chưởng môn thực sự là cất nhắc tại hạ rồi, nếu như ta là Thánh Giả, vậy chẳng phải là thành sư huynh của các hạ sao? Hảo sư đệ của ta, thấy sư huynh sao lại không hành lễ a?”
“Ai, ngươi ngươi ngươi…” Bị Diệt Thiên phản lại một quân, Hoa Tư cứng họng giơ cây quạt “ngươi” nửa ngày không nói được nửa câu đáp trả, Cao Thanh đứng bên cạnh hừ lạnh nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, cùng đại ma đầu đấu võ mồm nói cái gì không nói, lại cứ nhất định phải nói hắn là sư huynh của ngươi, chưởng môn đại nhân ngươi thực sự là làm vẻ vang Hiền Môn a!”
“Ai, ngươi đã không giúp ta thì thôi sao lại còn quay lại cắn ta a?” Trọng tâm câu chuyện vừa chuyển đi, Hoa Tư lại cùng Cao Thanh xướng lên song hoàng, cứ như vậy mà bỏ qua màn đấu võ mồm cùng Diệt Thiên.
Mọi người bị rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, dứt khoát làm ra thái độ chẳng quan tâm, tiến đến động khẩu tuyết sơn nghiên cứu, thế nhưng cửa vào lại bị một khối đá lớn ngăn chặn, không biết tảng đá này làm từ cái gì, mặc cho bọn họ huy kiếm vũ đao đều chém không được, nếu như không phải cửa vào bị ngăn cản, những người này đã sớm tiến vào, chứ sao còn phải dứng ở đây để ngắm phong cảnh.
“Oa táo, Hoa Tư những lời vô ích của ngươi không thể nói ít đi một ít sao?” Vẫn đứng phía sau đoàn người, người mặc hôi bào tựa trên thạch bích lạnh giọng nói: “Mau lại đây di chuyển tảng đá này ra.”
Hôi y nhân này có vẻ vô cùng khác biệt với những người khác, vô luận là lúc trước một số người lập tiểu đoàn thể, hay thảo luận ồn ào, hôi y nhân này vẫn thuỷ chung cúi đầu trầm lặng, Lâm Cửu đã sớm phát giác sự tồn tại của người này, nhất là con chim ưng màu tuyết trắng đứng trên vai y.
“Cáp, té ra là quái vật nhà ngươi, có ngươi ở đây cần gì ta động thủ?” Hoa Tư thấy hôi y nhân cười lớn một tiếng, gật gù đắc ý nói, “Náo nhiệt a náo nhiệt, đại ma đầu tới, đến cả tên cả ngày trốn ở thảo nguyên Thương Ưng cũng tới.”
Thương đế Tây Sa Thương Ưng Quốc – Tây Sa Thương Hải? Trong đầu Lâm Cửu lập tức xuất hiện tên của một người, y biết người này thông qua Diệt Thiên, tên hoàng đế Thương Ưng Quốc này không phải là một nhân vật đơn giản, không nghĩ tới mị lực của phượng hoàng đản lại lớn như vậy, đến hoàng đế cũng phải tự mình đi ra, hơn nữa nhìn dáng dấp hôi y nhân căn bản là tới một mình.
Xem Hoa Tư và Thương Hải đối thoại, hai người kia hình như có quen biết nhau, nếu bọn họ liên thủ đối phó Diệt Thiên thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng Lâm Cửu bắt đầu thấy lo lắng, nếu thực sự là như vậy, y cũng không thể ngồi chờ chết.
“A, bản vương không có thời gian đấu võ mồm với ngươi, Hoa Tư, ngươi nói xem ngươi và ta liên thủ có thể đem đại ma đầu vĩnh viễn chôn tại tuyết sơn này hay không?” Mang theo giọng nói ung dung, Tây Sa Thương Hải làm trò trước mặt Diệt Thiên nói với Hoa Tư như vậy.
Hoa Tư đung đưa cái quạt cười khẽ, nói: “Ai nha, nghe ra quả là một đề nghị không tồi, đã sớm nghe thực lực đại ma đầu sâu không thể lường, ta cũng rất muốn cùng đại ma đầu luận bàn thử xem, có điều hai đánh một, hình như không hay lắm?”
“Cáp —— đối phó với đại ma đầu cần gì nói đạo nghĩa, cứ giết là được rồi.” Tây Sa Thương Hải cười lạnh một tiếng, mắt nhìn đại ma đầu Diệt Thiên vẫn trầm mặc không nói lời nào.
“Phi! Uổng các ngươi tự xưng mình là cái gì mà nhân danh chính nghĩa, căn bản chỉ là một đám đeo cái mác chính nghĩa, bọn nguỵ quân tử tự lừa mình dối người, thực là bại hoại, đã vậy còn chơi cái trò kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là muốn lấy nhiều khi ít lại còn cố tìm một cái lí do chính đáng, rõ là kĩ nữ lập miếu thờ nhưng thực tế ác tâm nhân.” Hai tay khoanh trước ngực ngồi trong màn, nếu không phải Diệt Thiên từng căn dặn y không được tuỳ tiện đi ra ngoài, Lâm Cửu đã chạy thẳng đến trước mặt Hoa Tư và tên con ruồi*(hán việt làThương dăng nói lái của Thương Hải) gì đó kia chỉ vào mũi bọn họ mà mắng to một trận.
Cao Thanh đứng bên cạnh Hoa Tư nhịn không được “xì” một tiếng bật cười, cảm thấy nam nhân trong màn thật là thú vị, Hoa Tư cười khổ nhìn Cao Thanh cúi đầu trộm cười, chỉ lắc đầu, lại càng hiếu kì nhìn về phía màn trướng trên đỉnh đại rùa.
Tây Sa Thương Hải khẽ nhướn mày, nói: “Khá cho tên miệng lưỡi sắc bén…”
Còn chưa chờ Tây Sa Thương Hải nói xong, Lâm Cửu đã cướp lời: “Thật là một con ruồi to tổ chẳng, ông ông ông kêu liên tục. Nghe rõ đây, bản thánh nhân không phải là miệng lưỡi sắc bén, mà là phòng vệ chính đáng, khó thể nào ngươi còn muốn bản tiên nhân đứng lên vẩy phân cho ngươi mới được? Ha ha ha… thực là nực cười, rõ ràng là tên hai mặt, Tây Sa đại thương dăng, còn có tên Hoa gì gì đại nguỵ quân tử, phiền phức các ngươi đừng nói ra mấy lời buồn nôn vậy nữa.”
Lâm Cửu thường ngày vẫn luôn cực kì ôn hoà. Diệt Thiên bao thủa thấy qua Lâm Cửu mắng chửi người như vậy, tuy rằng biết bản chất nam nhân là phản nghịch mà nóng bỏng, nhưng thấy Lâm Cửu làm cho Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư cứng lưỡi không thể nói lên lời cũng rất thú vị, đại ma đầu nhịn không được khẽ nhếch khoé miệng lên.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Tuy rằng bị mắng cho một trận, những Tây Sa Thương Hải cũng không có vẻ giận giữ gì, ngược lại là vẻ mặt mang hứng thú dạt dào nhìn về phía người trong màn trướng.
“Nghe rõ đây, bản nhân chính là cửu thiên hạ phàm tiên nhân tái thế, nhân xưng Thiên Thánh Giả Lục Tiểu Phụng!” Chẳng suy nghĩ gì, Lâm Cửu mở miệng bắt đầu nói lung tung, “Biết tiên nhân là gì không? Mấy tên tục nhân các ngươi, bản toạ tới nói cho các ngươi, tiên nhân không phải là kị tiên hạc, chúng ta lái chính là ô tô, ngồi chính là máy bay, xem chính là TV, ngủ chính là trên tịch mộng tư*, cáp, bất quá những phàm nhân như các ngươi sao có thể hiểu được, miễn đi miễn đi, bản toạ không thèm chấp nhặt với các ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
65 chương
12 chương
35 chương
78 chương
24 chương