Cơn gió mát lành chầm chậm thổi qua, mang đến sự ấm áp như thấm vào ruột gan, một chút ngọt ngào pha lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến người ta nhịn không được muốn liếm liếm đôi môi khô khốc, nhưng mà đợi đến lúc y muốn vươn đầu lưỡi liếm, lại phát hiện môi mình đang run rẩy từng trận. Ánh nắng thực ấm áp, bầu trời cũng thực trong xanh. Đám thích khách đã bị bắt hết lại, không lâu sau đó vệ binh cũng nghe thấy tin tức mà đến, trong con phố nhìn như yên tĩnh an toàn, Hoàng Báo lại không hiểu mà cảm thấy khẩn trương sợ hãi, rõ ràng tất cả đều đã xong, nhưng sát khí vô hình lạnh như băng tràn ngập trong không khí, lại khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi từ trong xương tuỷ. Đến tột cũng là xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi khó chịu như vậy? Sợ hãi đến mức muốn lập tức chấm dứt tính mạng của mình —— Hoàng Báo thở gấp từng ngụm từng ngụm, khó khăn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của ngân phát nam tử vận bạch y đứng xa xa, khi ánh mắt chạm đến một màu trắng như một đạo ánh sáng băng lãnh đâm mù mắt, trong giây lát, đồng tử co rút lại, Hoàng Báo kêu lên một tiếng đau đớn rồi té xỉu trên mặt đất, đến tận lúc này hắn mới phát hiện, vừa rồi ngoại trừ hắn ra tất cả các hộ vệ khác đều đã té xỉu. Phía trên Hoàng Thành, dưới chân thiên tử, Lâm Cửu bị tập kích. Tuy ràng nhiều ngày nay Lâm Cửu là nhân vật điểm nóng trong Hoàng Thành, nhưng mặc kệ là sống lại hay khai điếm ngâm thơ, chưa từng chấn động như chuyện bị tập kích lần này. Trị an của Hoàng Thành vô cùng tốt, tuy rằng con dân Hoàng Phủ Đế Quốc xưa nay đều thượng võ, nhưng nếu là có ân oán với nhau phần lớn đều lựa chọn quyết đấu công bằng, mà không phải nháo ầm ỹ giữa ban ngày ban mặt, càng đừng nói đến việc thuê thích khách đến ám sát đại công tử Lâm Cửu của đương kim đại tướng quân, mà Lâm Cửu kia còn là quan môn đệ tử của đại chưởng môn Hiền Môn, đường đường là sư đệ Thánh Giả. Việc này không thể nghi ngờ đã chạm đến điểm mấu chốt của Hiền Môn và triều đình, cực kì xúc phạm thể diện của Hoàng Phủ Thiên Niên, cơ quan quốc gia nhanh chóng chuyển động, không đến vài ngày đã tra ra người thuê Xà Kiếm Môn ám sát Lâm Cửu —— cư nhiên lại chính là tên công tử ăn chơi cách đó không lâu từng có tranh chấp với Lâm Cửu ở Thuý Trúc Cư. Để bình ổn tức giận Lâm gia và Hiền Môn, Hoàng Phủ Thiên Niên làm việc rất nhanh gọn, nhanh chóng bắt người, nhanh chóng thẩm vấn, nhanh chóng giam giữ, mới chỉ qua vài ngày, sự việc Lâm công tử bị tập kích chấn kinh trong ngoài Hoàng Thành đã hạ màn. Con dân Hoàng Thành đều ngầm suy đoán, công tử ăn chơi kia đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì với Lâm công tử, mà lại không tiếc tiêu phí một số tiền khổng lồ để thuê sát thủ, triều đình đưa ra lời giải thích, đưa ra kết quả, thật là tầng tầng đáng ngờ. Vụ ám sát này phát sinh quá nhanh, lại cũng chấm dứt quá nhanh, trong mắt những người sáng suốt, cảm thấy kinh ngạc nhưng lại không biết ai mới là hung thủ chân chính. May mắn chính là, tuy rằng Lâm Cửu bị thương nhưng không có trở ngại gì, lúc ấy vừa lúc Thánh Giả Tiếu Thiên đuổi tới mới cứu được mọi người. Phóng nhãn khắp thiên hạ, tính trong Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm Cửu thật sự không tính là đại nhân vật gì, cho dù trên đầu có đội cái mũ xinh đẹp 《Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân》, 《Đệ tử Hiền Môn》, nhưng lực ảnh hưởng của y thật sự chẳng đáng kể, nhưng cũng không đồng nghĩa, mệnh của Lâm Cửu này có thể để người ta tuỳ tiện lấy đi. Chẳng qua là người đứng phía sau màn muốn lấy tính mạng Lâm Cửu có lẽ không dự đoán được, tiểu nhân vật như Lâm Cửu lại có vận khí tốt như vậy, cho dù phái Xà Kiếm Môn – một trong bốn tổ chức ám sát lớn nhất thiên hạ, cũng không dễ dàng giết chết Lâm Cửu, sau đó cư nhiên lại được Thánh Giả đến cứu. Nhưng chủ mưu trong lòng vẫn có nghi hoặc, những sát thủ Xà Kiếm Môn phái đi ám sát không ai còn sống, có lẽ bọn họ có thể tin những người này bị mấy tên tiểu binh tiểu tướng hoàng thượng phái đi đón Lâm Cửu giết chết, những một trong các trưởng lão của Xà Kiếm Môn lại đi nơi nào? Cứ như đột nhiên bốc hơi vậy, vô tung vô ảnh, ngay đến thi thể cũng không tìm thấy, từ nay về sau biến mất khỏi nhân thế. Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả đương sự cũng không thể tự nói rõ. Người ngoài cũng không biết, đám người Hoàng Báo sau khi tỉnh lại trăm miệng một lời nói ngày đó bọn họ khó khăn ngăn chặn sát thủ, rồi sau đó một người toàn thân bao phủ trong tấm áo choàng đen giết chết thích khách Xà Kiếm Môn, sau thì Thánh Giả Tiếu Thiên chạy tới, hắc y nhân kia liền rời đi, Lâm công tử cũng được cứu. Người toàn thân bảo phủ trong áo choàng đen? Chẳng lẽ là Đại ma đầu Diệt Thiên mà giang hồ vẫn đồn đãi sao? Mọi người cũng chỉ có thể suy đoán, nhưng cũng không hiểu, nếu người cứu Lâm Cửu đích thật là Đại ma đầu Diệt Thiên, vậy vì sao Đại ma đầu phải cứu Lâm Cửu, Lâm Cửu và Đại ma đầu có quan hệ gì? Sắp xếp lại chuyện tình rắc rối phức tạp, manh mối giết người tới hoàn khố công tử từng có tranh chấp với Lâm Cửu rồi bị chặt đứt, để tránh sự việc ngày càng khuếch trương, Hoàng Phủ Thiên Niên quả quyết sẽ giải án này, nhưng trước hết, còn phải chờ sau khi Lâm Cửu tỉnh, thương thế lành lại rồi mới có thể định đoạt. Sau khi phát sinh chuyện ngày đó, Hoàng Phủ Thiên Niên hạ lệnh đưa Lâm Cửu vào cung dưỡng thương. … … “Ta đã làm pháp thuật mê hoặc cho mấy tên hộ vệ nhìn thấy ngươi dùng võ, hiện giờ trong mắt bọn họ, người giết thích khách Xà Kiếm Môn là ta, mà không phải ngươi.” Cùng Lâm Cửu tiến cung, Diệt Thiên ngồi bên giường nhìn nam tử nằm dưỡng thương trên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của người nọ, nói: “Tạm thời không thể để người khác biết ngươi biết võ công.” Ngày đó nếu không phải vì câu cuối cùng trước khi Lâm Cửu hôn mê, Diệt Thiên có lẽ đã sớm đốt hết bọn họ thành tro, giết sạch sẽ để tránh hậu hoạn, mà không phải là chỉ lấy mệnh bọn thích khách này, lưu lại tính mạng đám người Hoàng Báo. Nhưng nhóm người Hoàng Báo đã thấy qua công phu bảo mệnh của Lâm Cửu, sự việc này, Diệt Thiên sẽ không cho phép tồn tại, cuối cùng sửa lại trí nhớ của mọi người, để thân phận hiện giờ của hắn gánh vác việc giết người của Lâm Cửu. Đối với chuyện này, Diệt Thiên ngược lại tỏ ra chẳng có gì, dù sao những người kia cũng đáng chết, tóm lại đều phải chết, trước tiên thả ra tin đồn cảnh cáo một chút mấy tên muốn tiền không muốn mạng này cũng không hoàn toàn là vô ích. Nhưng mà y… có chút mất hứng. “Diệt Thiên, ngươi nói xem ai lại hận ta đến mức muốn tính mạng của ta a?” Dưới tấm chăn mỏng nắm lấy bàn tay lành lạnh của nam nhân, Lâm Cửu từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan cũng không dễ chịu, mà y, cũng vào ngày bị tập kích đã tự tay giết chết một người, một khắc kia, y không biết sau này y còn có thể không tiếp tục dùng tay mình chấm dứt tính mạng của người khác nữa hay không. Cúi người hôn lên trán nam tử, ma đầu thản nhiên nói: “Ngủ đi.” “Vậy ngươi bồi ta.” Mở to mắt, Lâm Cửu cười nhìn về phía ma đầu. Cởi áo khoác, Diệt Thiên ngồi lên giường, Lâm Cửu xê dịch vị trí dựa vào lòng ma đầu, hai tay ôm cánh tay Diệt Thiên, đặt lên hai bên má nhẹ nhàng cọ cọ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần có ma đầu này ở bên người, cái gì cũng không còn trở nên trọng yếu, nhưng Lâm Cửu vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu. “Thối hoàng đế nhất định là biết ai muốn giết ta.” Rầu rĩ nói, cũng chỉ ở trước mặt Diệt Thiên, Lâm Cửu mới có thể nói những lời từ tận trong tim, “Hắn nhất định biết, giống như hai năm trước ta nhảy sông, hắn cũng biết ai ở giữa gây khó dễ, dù sao thì ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng.” “Ta không quan tâm Hoàng Phủ Thiên Niên có coi trọng ta hay không, ta cũng không hiếm lạ sự coi trọng của hắn, ta chỉ không phục, dựa vào cái gì mạng của ta không là mạng, dựa vào cái gì luôn luôn sẽ có một ít người tuỳ ý làm bậy, đạp lên tính mệnh của kẻ khác.” Lâm Cửu phát tiết bực tức, y lúc này bị tập kích bị thương, may mắn là hộ vệ không ai bị chết, mà nếu không phải y có cực thánh chi thể, được Diệt Thiên truyền thụ võ công, thì chỉ cần một câu của người sai sử phía sau, không biết sẽ có bao nhiêu người phải táng thân, không biết sẽ có bao nhiêu hài tử sẽ mất đi người nhà… Những người đó vĩnh viễn đều không thể hiểu, một hài tử cơ khổ không nơi nương tựa, một mình tự gánh vác hết thảy mà lớn lên, là chuyện bi ai cỡ nào. Tiền tài quyền lực có thể truy cầu, mà có vài thứ, một khi mất đi thì suốt đời đều không thể trở lại. Lâm Cửu tức giận, tức giận tên thối hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên bao che người thân, tức giận người sai sử phía sau màn lãnh huyết vô tình, tức giận hết thảy bất công bất chính trên thế gian này. “Diệt Thiên, sau này chúng ta cùng đi du ngoạn thiên hạ được không?” Bài khai ngón tay của ma, từng ngón từng ngón đan với ngón tay của mình, Lâm Cửu nhắm mắt lại thì thào nói: “Tiêu dao khoái hoạt, tiêu sái thoải mái, trên trời dưới đất, đại giang nam bắc, ta đều muốn cùng ngươi đi một lần, mãi cho đến lúc già, mãi cho đến lúc chết…” Nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nam tử, Diệt Thiên lẳng lặng nghe Lâm Cửu nói, sau một lúc, nam tử trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lâm Cửu giống như một con đại miêu cuộn lại trong lòng hắn mà ngủ, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, hàm ý cả cuộc đời này vĩnh viễn không phân li. “Trên trời dưới đất, đại giang nam bắc…” Trong mắt hiện lên tiếu y nhàn nhạt, Diệt Thiên cúi đầu nhìn nam tử đã say ngủ trong lòng hắn. Là hắn gần đây quá nhân từ, hay là tên kia quá ngu ngốc? Đấu thú tràng ở Ân đô, ám sát trong Hoàng Thành, thứ nên trả giá đại giới, chung quy vẫn phải trả giá. Hắn muốn giết người, giờ đây không thể có ai có thể ngăn cản cho dù là Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không được.