Cữu ngũ chí tôn
Chương 2
Cách hai thành hai dặm về hướng Nam có một nơi vô cùng nổi tiếng tên Kính Nguyệt Lâu. Đây là một tửu lầu hội đủ các món ăn ngon khắp thiên hạ, nhưng điểm quan trọng là nó nằm ở giữa hồ Kính Nguyệt, phong cảnh vô cùng thơ mộng, hữu tình, chính vì vậy, hầu hết gia đình quyền quý có tiền đều muốn đến đây thưởng thức thức ăn.
- Nghe nói ngươi đã đậu vào Quốc Tử Giám…xem ra phụ thân ngươi đã tốn không ít công sức. Người lên tiếng là Tần Kiến Minh- trưởng tử của Tần Minh - Trần thái phó đại nhân chủ quản lễ bộ và công bộ. Một trong ba vị đứng đầu triều thần.
- Quốc Tử Giám đào tạo nhân tài phụ vụ hoàng đế bệ hạ…đã nói là phục vụ thì bảo vệ là quan trọng nhất. Mà nếu muốn bảo vệ tốt thì võ nghệ phải phi thường, văn chỉ là thứ trang trí bên ngoài. Ngồi bàn bên cạnh, Trần Mạnh Bảo tự tin trả lời. Y chính là nhi tử độc nhất của Trần Huyên thái sư chủ quản binh bộ, hình bộ.
Tần thái phó và Trần thái sư trong triều luôn đối chọi nên hai người con của y cũng không chung đường là chuyện đương thiên. Kinh thành này ai chẳng biết, từ lúc còn nhỏ, Tần Kiến Minh và Trần Mạnh Bảo như nước với lửa, không thể ngồi cùng nhau, nếu đã ngồi cùng nhau thì người xung quanh đều phải lánh nạn vì nhất định cả hai sẽ khiến cho nơi đó long trời lở đất.
- Hai người lại định bắt đầu sao? Ta nói cho hai người biết, nơi này mà đánh nhau là không được đâu đó, nêu không thì nhất định lớn chuyện.
Lê Sĩ Thành hai tay chống cằm vừa nhìn ca múa vừa lên tiếng. Y chính là cháu trai của Lê Ngân - Lê thái bảo đại nhân chủ quản bộ hộ, bộ lại. Trong triều, Lê thái bảo luôn đứng ở vị trí trung lập thì cháu trai cũng y cũng vậy. Trong cuộc chiến các bậc tiền bối, y không quan tâm, nhưng cuộc chiến của hai tên này thì khác. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, một tuần bảy ngày thì đã hết năm ngày họ đánh nhau, y chứng kiến cũng mệt mỏi. Tới bao giờ thì y mới có thể có một cuộc sống thái bình đây.
Tiếng ồn ào vang lên, mọi người nhìn xuống thì thấy một tên say rượu đang lớn tiếng chọc ghẹo Vũ Cơ. Vị cô nương tên Vũ Cơ này vốn là một danh kỹ, hằng ngày ở Kính Nguyệt Lâu này gãy đàn. Nàng ta bán nghệ, không bán thân, là đệ nhất tài nữ của giang sơn này.
Nhìn thấy người trong mộng bị vô lễ, Tần Kiến Minh tức giận phi thân xuống dưới, một quyền hất tên kia sang một bên. Tuy nói võ nghệ của y chỉ là bình thường, không bằng một góc của của Trần Mạnh Bảo nhưng vài chiêu đơn giản phòng thân thì tất nhiên phải biết.
- Vũ Cơ cô nương, cô có sao không?
- Đa tạ công tử!
Nhìn Vũ Cơ cúi đầu hạnh lễ rồi rời đi một cách nhanh chóng, Tần Kiến Minh đau lòng. Nàng chẵng lẽ không hiểu tâm ý của y hay sao?
- Nghe ta khuyên một câu…thân phận cô nương ta dù là tỳ thiếp cũng không thích hợp.
Bốp!
Tần Kiến Minh tức giận đánh một quyền vào mặt Trần Mạnh Bảo khi y dám mở lời nhục mạ Vũ Cơ.
- Ngươi mau thu hồi những lời vừa nói nếu không đừng trách ta.
- Vậy thì lên đi!
Tần Kiến Minh, Trần Mạnh Bảo lao vào nhau, những người đi theo cả hai cũng đồng loạt xông lên, chẳng mấy chốc, Kính Nguyệt Lâu biến thành chiến trường của đám thiếu niên này.
Lê Sĩ Thành thấy mọi chuyện không ổn nên lặng lẽ chuồn êm cùng đám bạn ra ngoài.
- Đến Thần Sách Đô báo án mau…nói ở đây có kẻ phá rối. Nhìn một người bạn phía sau, y lên tiếng.
- Như vậy có ổn không?
- Thần Sách Đô binh lính không đến thì mới đúng là có chuyện đó.
Thần Sách Đô quản lý an ninh trật tự của kinh thành và xung quanh năm dặm. Vừa hay, quân tuần tra đang ở gần đó nên khi nhận được tin đã đến ngay.
- Lại là các ngươi!
Người dẫn quan đến chính là Thần Sách Đô phó vệ úy Lâm Kính Mẫn. Y lớn hơn những tên này năm tuổi nên từ nhỏ đã thấy chúng lớn lên, cũng chứng kiến cảnh đánh nhau đến bán sống bán chết của chúng. Từ khi y nhận nhiệm vụ tại Thần Sách Đô, giải quyết hậu quả của chúng cũng không ít.
- Bắt bọn chúng lại! Giam hết vào ngục cho ta!
Vì xem những tên này là tiểu đệ nên thời gian qua y đã nhắm mắt bỏ qua, lần này, y quyết phải mạnh tay nếu không một ngày chúng phải giết nhau mất thôi.
- Lâm đại ca, huynh thật bản lĩnh.
Nhìn đám Tần Kiếm Minh, Trần Mạnh Bảo mặt mũi bầm dập bị quân lính giải đi, Lê Sĩ Thành thích thú đi lại bên Lâm Kính Mẫn nói chuyện.
- Cũng may có đại ca nên mọi chuyện mới yên.
- Các ngươi làm gì đó…còn không mau bắt đám người này lại.
Lê Sĩ Thành giật mình.
- Lâm đại ca, sao lại bắt đệ?
- Ngươi ở bên cạnh chúng mà lại không can, còn âm thầm rời đi…đây là muốn chúng tàn sát lẫn nhau.
- Đệ…là đệ báo án mà!
- Giải đi!
Ngồi trong nhà giao, nhìn hai tên Tần Kiếm Minh, Trần Mạnh Bảo vẫn còn sức đánh nhau, Lê Sĩ Thành tức giận.
- Các ngươi có thôi đi không hả? Sao lần nào các ngươi gây chuyện thì ta đều bị liên lụy vậy? Còn không chịu dừng tay.
Thấy lời mình không có trọng lượng, Lê Sĩ Thành tức giận xông lên. Thế là, cuộc chiến của ba người trong nhà lao bắt đầu.
Tuy đám người Tần Kiếm Minh, Trần Mạnh Bảo đánh nhau từ bé đến lớn nhưng mọi người trong kinh thành đều nhắm mắt bỏ qua và cũng chẳng có quan viên nào dám phán xử bọn họ. Đụng đến hai người này có khác nào đụng đến hai thế lực phía sau họ. Nhưng, Lâm Kính Mẫn lần này đã tạo nên một ngoại lệ. Y dám cho quân lính áp giải đám người đó đi, càng dám bắt giam bọn họ và trong đại lao mà không cần ngó sắc mặt của ai. Và tất nhiên phụ mẫu bọn chúng cũng không thể bắt y lại mà hỏi tội bởi họ phải nhìn sắc mặt của người đứng phía sau y. Đó không ai khác chính là Đoan Kính thái hậu. Đúng vậy! Lâm Kính Mẫn chính là cháu trai của Đoan Kính thái hậu, trưởng tử của Lâm Hiền Tề- vị quốc cửu gia nắm giữ trị an của kinh đô này.
- Nghe nói công tử của các khanh đều bị bắt giữ tại đại lao của Thần Sách Đô?
Tại buổi thượng triều, Đoan Kính thái hậu vừa mở lời đã khiến quần thần lo lắng mà đồng loạt quỳ xuống.
- Chúng thần không biết dạy con, xin thái hậu tha tội.
- Dạo gần đây trong dân chúng lan truyền nói hậu nhân của triều đình ta suốt ngày chỉ biết ăn chơi, hưởng lạc, bổn cung nghe mà cảm thấy đau lòng.
- Chúng thần có tội!
- Đám trẻ này gây chuyện khi mới thi tuyển vào Quốc Tử Giám, đúng là khiến bổn cung thất vọng, lần này để bọn chúng ở tại đại lao vài ngày coi như chuộc tội.
- Đa tạ thái hậu ban ơn!
Vốn dĩ vì chuyện các con bị bắt giam, các đại thần hôm nay có ý định trước đại điện xin thái hậu khoan hồng nhưng, bọn họ chưa kịp mở lời thì người đã lên tiếng trách phạt trước. Xem ra lần này, con của họ phải chịu khổ trong một thời gian.
- Dì! Thật sự định giam bọn chúng tới khi khai giảng sao?
Tuy muốn bắt đám người đó lại giáo huấn một trận nhưng Lâm Kính Mẫn không có ý giữ chúng lâu như vậy, nếu không nghe tin thì này còn định thả bọn chúng ra sau buổi thượng triều.
- Phải để chúng quen với việc chịu phạt…sau này nhập học tại Quốc Tử Giám, hình phạt chúng nhận được không đơn giản thế này đâu.
Lâm Kính Mẫn không hiểu. Y cũng từng học tại Quốc Tử Giám. Nơi đó chỉ là đọc sách, luyện võ, làm gì có hình phạt nào, mà có ai dám đưa ra hình phạt đâu.
- Hồi bẩm thái hậu, Trần thái sư diện kiến.
……………………………………………….
Giang sơn nhà Lý này nhân tài không ít nhưng nếu nói là tinh thông mọi việc thì mọi người đều gật đầu đồng ý một người, Doãn Chính Hạo. Người này từ nhỏ đã mệnh danh là thần đồng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kì thư họa, thơ từ ca phú, kì môn độn giáp, dụng binh, luyện võ đề không thể làm khó y. Khi Thái Tông bệ hạ còn sống từ hành lễ bái sư và muốn sắc phong y làm thái phó nhưng người này không màng phú quý danh lợi, cách hành xử lại phóng túng, không để ai vào mắt nên triều thần dâng tấu sớ phản đối. Thái Tông hoàng đế mặc kệ sự phản đối của triều thần cũng muốn để Doãn Chính Hạo vào Quốc Tử Giám dạy học, nhưng y lại bỏ đi, để lại một phong thư giải thích. Bây giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, không ngờ có ngày người này lại xuất hiện tại thượng thư phòng.
- Doãn lão sư, đã lâu không gặp, phong thái của người vẫn không thay đổi.
- Thái hậu nương nương quá lời….chữ lão sư này thảo dân không dám nhận.
- Khi Nhân Tông bệ hạ con tạ thế đã bái lão sư làm thầy, bổn cung là thê tử gọi một tiếng lão sư cũng là phải phép.
- Thái hậu…trước tiên người có thể cho người thả ra ra rồi nói chuyện được không?
Vốn dĩ Doãn Chính Hạo có một cuộc sống ẩn cư nơi thôn sơn vô cùng vui vẻ, vậy mà tháng trước, một đám người lạ mặt xuất hiện dùng mê hồn hương bắt ông lại rồi trói bằng thiêm tơ tằm đưa về đây. Thiên tơ tằm này trừ khi do người trói mở nếu không thì đừng hòng thoát khỏi.
- Vậy lão sư phải hứa với bổn cung không được bỏ chạy.
Đoan Kính thái hậu quả nhiên là Đoan Kính thái hậu, chưa gì đã biết ý định trong đầu của ông.
- Ở đây có rượu ngon thì sao thảo dân lại muốn bỏ trốn kia chứ.
Lần cuối Doãn Chính Hạo ngồi uống rượu tại ngự hoa viên là lúc Thái Tông hoàng đế mới đăng cơ, lúc đó Đoan Kính thái hậu là hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh. Không ngờ, hôm nay gặp lại lại thiếu đi một người.
- Lão sư, người hãy ở lại Quốc Tử Giám được không? Bổn cung thật sự cần người dạy dỗ những thiếu niên đó.
- Bọn chúng đều là nhi tử quý giá, thảo dân không dám dạy…với lại, cách dạy của thảo dân cũng không được chấp nhận.
- Một khi chúng vào Quốc Tử Giám thì bọn chúng chỉ là sĩ tử của lão sư, sống chết của chúng đều do lão sư người quyết định.
Doãn Chính Hạo ngạc nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
30 chương
21 chương
14 chương
32 chương
107 chương
20 chương