Cửu Môn Ký Sự
Chương 112
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một luồng gió mạnh thổi qua đỉnh đầu.
Thân thủ của hai người cũng không chậm, lộn một vòng tránh thoát được trận tập kích. Không chờ cho Ngô Lão Cẩu đứng vững, thứ trong bóng đêm kia đã chộp đến mặt y.
Trong lòng thầm chữi đánh người không nên đánh mặt a, y lui lại ra sau vài bước, khó khăn lắm mới vung đao tách rời thứ đánh úp kia ra. Đúng lúc này, dưới chân trơn trợt một cái, Ngô Lão Cẩu bất ngờ không đề phòng, cả người ngã vào trong một đống xương.
Có lẽ vì xung quanh đây quá mức ẩm ướt, đống xương kia đã mục nát từ lâu, chịu thêm va chạm, rầm một cái toàn bộ đều thành một đống xương vỡ.
Trước mắt bỗng sáng hẳn, là do Chung Thanh vừa bật đèn pin lên, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của thứ đó.
“Ngũ gia?” Chung Thanh nhanh chóng đi tới, trên mặt khó nén vẻ lo lắng, tất nhiên là lo lắng vừa rồi y có bị thương hay không.
Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, lắc đầu ý bảo không sao, sau đó nắm bàn tay đang chìa ra của Chung Thanh để đứng lên, lúc này mới phát hiện khung xương bị vỡ kia thoạt nhìn có màu xám, hiển nhiên đã rất lâu ngày rồi.
Trong lòng y nói không đúng, nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Đống xương này nhìn không giống của người.”
“Ý của ngài là?” Chung Thanh suy nghĩ, nói: “Thứ vừa rồi, rất có thể cũng không phải người.”
Ngô Lão Cẩu từ chối cho ý kiến, ý bảo hắn cầm đèn pin chiếu lên trên đỉnh đầu. Chỉ thấy phía trên có một chuỗi dấu chân hỗn loạn rõ ràng không phải của người, hiển nhiên là cái thứ vừa rồi đi từ trên xuống tập kích bọn họ.
“Chúng ta đi lên phía trước xem, nếu đoán không nhầm, nơi này khẳng định không chỉ có những thứ này.” Ngô Lão Cẩu trầm giọng nói.
Y có một lo lắng còn chưa nói ra, khung xương đó nhìn có chút giống thi thể động vật, khi còn sống có thể bị cái thứ vừa rồi ăn rồi tha đến đây. Như vậy, tình cảnh của Đại Đầu rất nguy hiểm.
Hay người đi rất nhanh, càng đi vào trong, con đường bắt đầu rộng hơn so với lúc đi vào, hai người đã có hể sóng vai mà đi. Tựa hồ là vì kiểm chứng ý tưởng của y, mười phút sau bọn họ liền thấy được một khối thi cốt khác.
Nhưng nói chính xác hơn, nó không thể gọi là thi hài nữa. Chỉ thấy cơ thể của cái xác bị cái gì đó xé toạt, xương cốt xung quanh bị đập vỡ tán loạn, hỗn độn một mảnh.
“Ngũ gia, đây là xương người, nhưng là sau khi người chết rồi, thi thể mới bị đập thành như vậy.” chung Thanh cẩn thận kiểm tra đống xương cốt trên mặt đất, quay đầu lại nói.
Ngô Lão Cẩu trầm ngâm một chút, bỗng nhiên bắt đầu tìm gì đó xung quanh, Chung Thanh không hiểu, bất quá theo tính cách của hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng tại chỗ im lặng đợi.
Làm phó quan của Trương Khải Sơn, chỉ cần là mệnh lệnh của thượng cấp, Chung Thanh đều sẽ dựa theo chỉ thị để làm việc. Dù năng lực của hắn thậm chí đã vượt qua tướng lĩnh quân đội bình thường, Trương Khải Sơn cũng từng có ý tiến cử hắn thăng chức đội trưởng, một mai dẫn binh đi đánh giặc lập công, một bước lên mây cũng không phải là việc khó. Ai ngờ hắn chỉ thản nhiên tỏ vẻ cái mạng này là Phật Gia cứu về, đánh giặc chẳng qua là theo Phật Gia là việc, về sau không đánh giặc đi đổ đấu cũng là theo Phật Gia làm việc, kỳ thật không khác gì nhau.
Lúc ấy Trương Khải Sơn thở dài, năm đó cứu hắn dưới tay giặc ở Đông Bắc, sau đó cùng các anh em khác chạy trốn tới Trường Sa. Hắn biết Chung Thanh luôn trung thành và tận tâm, cản giúp hắn không ít đạn và đao kiếm, nói ra thì ân cứu mạng này cũng đã trả hết, nhưng thói quen này vẫn không đổi được. Sau này Trương Khải Sơn cũng không nhắc việc để hắn rời đi, đem hết mấy việc lớn nhỏ giao cho hắn làm. Năm ngoái khi hạ cái đấu Minh triều ở Bắc Bình, cũng là hắn bảo vệ Ngũ gia an toàn suốt đường đi.
Hiện giờ đã thân thiết hơn với Ngũ gia, Chung Thanh không đợi y giống với những người khác, trình độ tín nhiệm đã không thua gì Phật Gia. Huống chi trong Cửu Môn kinh nghiệm đổ đấu của Ngũ gia xem như tốt nhất, mà ở trong đấu, kinh nghiệm mới thường cứu mạng người. Hắn tin tưởng đối phương làm vậy tất nhiên có lý do của y, việc hắn phải làm chỉ là chờ đợi đáp án mà thôi.
Quả nhiên, không lâu sau Ngô Lão Cẩu đã cầm một cành cây mục rữa đi tới, nói: “Đây là mảnh vụn quan tài, khối thi cốt này là bị tha ra từ trong quan tài, thứ kia chắc là đói quá mới đi ăn thi thể.”
Chung Thanh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Khó trách mưa to sẽ có thi cốt lộ ra ngoài, e là rất nhiều quan tài chôn ở đây đều đã bị động qua.”
“Thứ kia nhất định có sào huyệt trong này, hơn nữa nếu không chỉ có một khối quan tài bị huỷ, vậy rất có thể nơi này còn một cửa ra khác.” Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nói: “Chỉ là, người dẫn chúng ta tới đây, mục đích của hắn là gì?”
Bây giờ đường sau núi đã mở rộng, bên ngoài đều là quân doanh, nếu thứ ở trong này chạy ra, sẽ gây phiền toái không nhỏ. Hơn nữa binh sĩ đa số đều là tân binh, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ khiến *** thần của mọi người tan rả.
“Mặc kệ, đi tìm Đại Đầu trước rồi nói tiếp.” Ngô Lão Cẩu gãi gãi đầu, y vốn không phải loại người xoắn xuýt vì một chuyện suốt mười phút liền, nếu hiện tại không nghĩ ra được gì, trước hết giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt đã.
Lúc này, Chung Thanh không nhịn được, bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngô Lão Cẩu đang xoay người muốn đi, tưởng là có vấn đề gì, nhìn trái nhìn phải không thấy gì dị thường, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Chung Thanh thu thần sắc, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Hắn đương nhiên không thể nói cho đối phương, kỳ thật vừa nãy nhìn thấy biểu tình vò đầu của Cửu Môn Ngũ gia danh chấn Trường Sa đột nhiên cảm thấy có chút trẻ con.
Hoặc là nói, hắn đột nhiên có thể lý giải vì sao Phật Gia và Ngũ gia lại đến bên nhau. Nhìn thấy hai người không xuất hiện cùng nhau, đã mất đi phần đơn thuần mới là lực hấp dẫn trí mạng nhất.
Đương nhiên Ngô Lão Cẩu không biết lúc này Chung Thanh đang tập trung suy nghĩ, thấy đối phương không chịu nói, cũng liền bỏ qua, suy nghĩ một chút rồi lên đường: “Cái ám đạo này không giống như là tự nhiên mà có, nhưng thoạt nhìn cũng không phải mới đào ra gần đây, có khả năng là mộ đạo mà người đổ đấu trước kia để lại, cho nên khẳng định nơi này rất gần mộ thất, nếu nhiều quan tài thì cũng nhiều thi thể, cho nên mới bị cái thứ tập kích chúng ta sử dụng làm nơi tàng trữ thực phẩm.”
“Một khi đã như vậy, vậy có phải cái thứ kia chuyên ăn đồ hư thối?” Chung Thanh nói.
Một Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Sinh vật quen ăn đồ thối rữa sẽ không tập kích người sống, nhưng không thể xác định có phải vì chúng ta tuỳ tiện xông vào đây nên đã doạ nó.”
Hai người vừa di vừa nói, đột nhiên cùng dừng bước.
Trước mặt bọn họ, xuất hiện ba con đường không cùng hướng với nhau.
Chung Thanh liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, ý là nên đi đường nào?
Ngô Lão Cẩu nhíu mày, trước mắt bọn họ không có thời gian đi thử cả ba đường, nếu chọn đúng, vậy thì tỷ lệ còn sống của Đại Đầu rất cao. Nếu không, không ai có thể chắc chắn hắn có thể còn sống nhìn mặt trời ngày mai không.
Y đang định nói, chợt nghe thấy một tiếng kêu quỷ dị truyền ra từ ám đạo chính giữa.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
101 chương
78 chương
64 chương
81 chương