Cửu Môn Ký Sự
Chương 111
Ngô Lão Cẩu bật đèn pin, vừa nhìn đã thấy bất thường. Phía sau đối diện nhà xí vốn có một cái cửa gỗ, không biết từ khi nào đã bị mở toan, lộ ra con đường bên trong, xung quanh tối om cũng không biết là dẫn đi đâu.
Buổi tối theo như ông lão kể chuyện xưa kia nói thì phía sau núi gần chỗ này vốn là mồ, người trong thôn thường thổ táng(chôn dưới đất), bình thường đào một cái huyệt trong núi, nếu gia đình nào có người chết, đều bỏ thi thể vào quan tài gỗ, đưa vào huyệt là xem như xong. Do vậy loại quan huyệt này cũng không cần chôn quá sâu, thời gian trôi qua, khắp núi đều là mấy cái thổ huyệt nông. Có một năm trong thôn gặp một trận mưa to, bùn đất ngoài mặt núi bị quét sạch, mấy cái quan tài hư nát lồ lộ ra ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng bị nát nhừ bên trong.
Vì thế, truyền thuyết về ma quỷ ở Vạn Gia Lĩnh ngày càng nhiều thêm, một lần có lời đồn rằng trong núi có ma quỷ náo loạn, từ đó người trong thôn cũng không dám mang người chết ra đây mai táng nữa.
Đương nhiên Ngô Lão Cẩu không tin những thứ quỷ thần đó, nhưng bánh tông ngàn năm giết người thì đúng là có tận mắt nhìn thấy.
Nhưng gần đây cũng không có vết máu và dấu vết đánh nhau, Đại Đầu sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ biến mất, hơn nữa hắn cũng đủ thông minh, sẽ không ngu đến mức nửa đêm chạy trốn cùng người lạ hoặc bánh tông lạ.
Đối với người đổ đấu mà nói, nhìn thấy một cái động trước mắt mà không chui vào là một chuyện rất khó chịu. Ví như vì sao cánh cửa gỗ kỳ lạ kia lại mở ra vào đúng lúc này, tuy hiện tại Ngô Lão Cẩu rất muốn một mình đi vào đó tìm người, nhưng sau khi não bộ đấu tranh kịch liệt, cuối cùng *** thần trách nhiệm đã chiến thắng lòng hiếu kỳ một cách sát sao.
Mọi người ai cũng luôn có lòng cố kỵ với chuyện người chết, một khi đã truyền ra lời đồn đãi không tốt, làm cho *** thần của binh sĩ bất yên, vậy thì trận này khỏi đánh nữa. Lúc trước Trương Khải Sơn không muốn đề cập nhiều đến chuyện nơi này có đấu, e là cũng vì nguyên nhân này.
Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định báo cho Trương Khải Sơn biết tình hình hiện tại, vô luận thế nào cũng phải cứu người ra trước khi trời sáng.
Đó là, nếu Đại Đầu còn sống.
Sau khi trở lại trạm canh gác, y chỉ nói Đại Đầu bị đau bụng, chắc phải ngồi trong nhà xí cả đêm, để cho Lão Vương canh gác giùm. Vì tránh cho cấp trên trách tội, y sẽ đi kể rõ sự việc cho Trương phó sư trưởng trước, cầu xin hắn.
Lão Vương không hề nghi ngờ, nói thầm rằng thằng nhóc kia lúc ngủ còn khoẻ như vậy, sao đột nhiên lại bị tiêu chảy, ngồi cả đêm vậy có khi nào đi đến ruột cũng chạy ra luôn không.
Ngô Lão Cẩu thầm cười khổ, trong lòng nói ruột chạy ra vẫn tốt hơn là cái mạng cũng chạy mất.
Lúc y gặp được Trương Khải Sơn, kỳ thật đối phương vừa mới ngủ không lâu. Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng do phải bày bố chiến địa suốt đêm, Ngô Lão Cẩu hơi hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng kể hết sự việc ra, rồi nói: “Tôi có nghe vài tin tức, e là trong hai ngày này sẽ trực tiếp đối mặt với bọn giặc, hiện tại bây giờ ngài không thể hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay tôi vào núi xem thử, cứu người quan trọng hơn.”
Trương Khải Sơn trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nói: “Ta đi cùng cậu.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, đương nhiên là nói sao cũng không chịu.
Trước kia nếu gặp lúc hai người không hợp ý, cuối cùng vẫn sẽ làm theo ý Trương Khải Sơn, ai ngờ lần này Ngô Lão Cẩu lại kiên quyết dị thường. Trương Khải Sơn biết đối phương đang lo nghĩ cho thân phận và trách nhiệm của hắn, chiến sự sắp đến, cẩn thận hành sự dùng người đúng lúc mới là việc cần làm.
Rơi vào đường cùng, cuối cùng đành thoả hiệp một phương án là, để Chung Thanh đi theo Ngô Lão Cẩu vào núi cứu người.
“Trong ngọn núi này sẽ không có thứ gì quá lợi hại, hơn nữa hiện tại đã sắp đến giờ gà gáy, cho dù bánh tông thi biến cũng không chịu đựng được bao lâu.” Trương Khải Sơn dặn dò nói: “Các người đi nhanh về nhanh, ta tự có an bài.”
Ngô Lão Cẩu và Chung Thanh liếc nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng gật đầu nhận lệnh mà đi.
Trên đường lại gặp Lão Vương đang canh gác không khỏi phải giải thích một phen, như là phải dẫn phó quan của Trương phó sư trưởng đi xác nhận xem Đại Đầu có phải bị tiêu chảy thật không vân vân.
Đối với việc nói dối Lão Vương lần nữa, trong lòng Ngô Lão Cẩu cũng có chút áy náy. Nhưng y hiểu rõ, đôi khi một người biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nói theo góc độ khác, nói dối với Lão Vương cũng là một cách bảo vệ hắn.
Nghĩ như vậy, trong lòng y cũng dễ chịu hơn chút, vì thế yên tâm lần mò theo Chung Thanh tới cửa ra sau núi kia.
Đợi đến gần mới thấy, bọn họ phát hiện cánh cửa gỗ ở lối vào kia đã rất cũ, vì không khí bốn phía ẩm ướt, nên gỗ bị mục vô cùng nhanh. Cửa gỗ vốn chỉ dùng hai cây đinh đóng lại, bây giờ hai cây đinh đã bị nhổ ra, chừa lại một cái cửa động cao bằng một người, xa xa là con đường uốn lượn thông ra sau núi.
Không để Chung Thanh kịp phản ứng, Ngô Lão Cẩu nói một tiếng: “Tôi đi trước, cậu bọc hậu.” Nói xong, liền dẫn đầu đi phía trước.
Con đường rất hẹp, chỉ đủ cho một người bước qua, lúc hít thở cái mũi có chút ngứa, Ngô Lão Cẩu nghi ngờ không khí xung quanh có mùi mốc, bùn đất xung quanh vách đá cũng vì hơi ẩm mà mềm nhão vô cùng. Dựa theo kinh nghiệm, y suy đoán nếu một quan tài bình thường hạ táng ở núi này, thi thể sẽ hư thối nhanh hơn so với nơi khác khoảng mấy tháng. Nói cách khác, trừ phi bánh tông được chôn ở đây có trải qua xử lý đặc biệt, nếu không sẽ rất khó sinh ra thi biến.
Trương Khải sơn chưa vào núi đã dám kết luận bánh tông ở đây không mạnh, kỳ thật cũng không phải không có lý.
Như vậy cách giải thích duy nhất chính là, Đại Đầu đột nhiên mất tích, cánh cửa gỗ bị đóng không hiểu sao mở ra, thứ quậy phá không chỉ có bánh tông, cũng có thể là người sống.
Lúc này, chợt nghe tiếng lên đạn ‘răng rắc’ phía sau, Ngô Lão Cẩu biết là Chung Thanh cũng đã nghĩ tới điểm ấy, cho nên cũng bày ra tư thế phòng thân.
Trải qua nửa năm trong quân đội, cho dù huấn luyện đột kích trên chiến trường không có vấn đề gì, y vẫn lại không quen dùng súng. Cho nên thanh đoản kiếm mà lúc trước Trương Khải Sơn tặng cho Ngô Lão Cẩu vẫn luôn mang theo bên người, cho dù là phòng thân hay là chiến đấu ngoài trời hay là mở đường sống đều rất tốt.
Lấy thanh đoản kiếm trên người ra, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nhớ tới, sau khi quân doanh tắt đèn, ông cụ hơn sáu mươi tuổi mà *** thần vẫn khoẻ mạnh cũng rời khỏi doanh trướng đội 3 của bọn họ. Trước khi đi, hình như còn quay đầu nhìn y một cái đầy sâu sắc. Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trong móng tay phải cầm tẩu thuốc của ông già, còn dính chút bùn ướt. Nhưng lúc đó y đang nói chuyện với Lão Vương, huống chi người trong thôn lúc nào chẳng lôi thôi lếch thếch, trên người dính bùn cũng không có gì lạ, cho nên cũng không để ý.
Không ngờ lão già kia quả thật có vấn đề.
Nhưng mục đích của ông ta là gì?
Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, đúng là đã tính sai, không lẽ ông ta là đại hán gian, muốn dùng bánh tông để nhiễu loạn lòng quân trước, sau đó nội ứng ngoại hợp với giặc Nhật, xử lý nơi đóng quân của quân đội.
Theo kinh nghiệm mà nói, tuy Ngô Lão Cẩu tự nhận bản lĩnh nhìn người không bằng được Trương Khải Sơn, nhưng cũng không đến mức kém xa vạn dặm. Ông già đó tuy không phải loại người tâm địa tốt như Bồ Tát, nhưng ít nhất cũng không đến mức là loại hán gian bán nước.
Vây thì cách giải thích khác chính là, tối hôm nay ông già đã biết y là cũng là dân đổ đấu, cho nên bây giờ cố ý mở cửa gỗ này ra cho y xem, Đại Đầu vô cớ mất tích chỉ là thủ đoạn để buộc bọn họ vào núi mà thôi.
Nói cách khác, con đường đi vào lòng Vạn Gia Lĩnh phía trước, sẽ có cái gì đang chờ đợi họ.
Đúng lúc này, Chung Thanh đi phía sau đột nhiên tắt đèn pin, một tay đè vai Ngô Lão Cẩu lại, thấp giọng nói: “Ngũ gia, có động tĩnh.”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
101 chương
78 chương
64 chương
81 chương