Cửu dương binh vương

Chương 92 : Phản đối vô hiệu

Quả nhiên Thẩm Bội Ni vừa dứt lời, Lăng Vi Vi đã vội vàng lắc đầu xua tay: “Chị Thẩm à, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi. Tôi đương nhiên giơ cả hai tay tán thành chị tìm thư ký nhưng bản thân tôi cho rằng, Lâm Phi không thích hợp làm thư ký của chị.” “Ồ, xin lắng tai nghe.” Đôi lông mày tự vẽ của Thẩm Bội Ni khẽ nhảy lên nhìn chằm chằm Lăng Vi Vi. “Chị Thẩm, tính Lâm Phi thế nào, chắc chị cũng rõ, bảo anh ta làm thư ký cho chị, e là chỉ thêm rắc rối cho chị rồi lại ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của chị thôi.” “Theo như cách nói này của trưởng phòng Lăng, Lâm Phi làm thư ký cho cô, e là cũng sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất công việc của cô chứ nhỉ, trưởng phòng Lăng. Nhưng mà chúng ta là người cầm trịch của phòng hành chính tổng hợp, Lâm Phi mà ảnh hưởng tới hiệu suất công việc của cô cũng chính là ảnh hưởng tới sự vận hành của cả một phòng. Vì không để Lâm Phi gây ảnh hưởng tới phòng chúng ta, tôi cảm thấy vẫn nên sắp xếp Lâm Phi tới bên cạnh tôi thì tốt hơn, tôi sẽ trông chừng cậu ta.” Thẩm Bội Ni nở nụ cười tươi thong thả đi về phía Lâm Phi, không ngại ngần khoác tay hắn, dựa lên người hắn như chú chim nhỏ dựa vào con người, đầu ghé hờ lên vai Lâm Phi. Cơ thể trưởng thành nở nang lại vô cùng yêu kiều của Thẩm Bội Ni cứ dính gần như vậy, hương thơm của người phụ nữ từng trải len lỏi vào mũi Lâm Phi khiến hắn không nỡ đẩy cô ra ngay lập tức mà để mặc cô dựa vào. Hai người đều trưởng thành, dựa một chút cũng rất bình thường mà. Trong lòng Lâm Phi nghĩ như vậy, cánh tay to lớn của hắn cũng rất tự nhiên ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, thon thả của Thẩm Bội Ni, có món hời mà không xơi chỉ có kẻ ngốc mới vậy. Thẩm Bội Ni dựa thoải mái, Lâm Phi ôm cũng thỏa lòng trong khi đó đôi mắt trong veo thoát tục của trưởng phòng Lăng lại sắp phun ra lửa. Cảnh tưởng Lâm Phi ngồi trong văn phòng Thẩm Bội Ni và dáng vẻ thướt tha như thủy triều gợn sóng của cô ta trước đây lại một lần nữa hiển hiện trong đầu Lăng Vi Vi. Gương mặt thanh tú của Lăng Vi Vi giá lạnh như băng, cô hận không thể xông lên tát cho Lâm Phi và Thẩm Bội Ni mỗi người một cái, tát đôi cẩu nam nữ này biến khỏi tầm mắt của mình. Thế nhưng, Lăng Vi Vi cũng không phải cô bé chưa trải sự đời, dù gì cô cũng lăn lộn ở thương trường bao nhiêu năm nay, nên rất nhanh sau đó, Lăng Vi Vi đã kìm nén được nỗi kích động trong lòng, cô khẽ hít thở nhẹ để nguôi ngoai đi ý định đánh người. “Chị Thẩm nói đùa rồi, tôi đã là trưởng phòng của phòng hành chính tổng hợp thì phải có trách nhiệm phụ trách tất cả nhân viên trong phòng. Tránh để Lâm Phi làm ảnh hưởng tới hiệu suất công việc của những nhân viên khác trong phòng mình, tôi có trách nhiệm, càng có nghĩa vụ quản lý tốt anh ta. Trước mắt, để Lâm Phi làm thư ký của tôi là cách giải quyết phù hợp nhất.” Lăng Vi Vi thấy Thẩm Bội Ni không tiếc dính lấy Lâm Phi rồi mê hoặc hắn, cô tự biết dù thế nào phương diện này của mình cũng không bằng Thẩm Bội Ni nên chỉ đành lôi cả phòng hành chính ra. Dù gì Lăng Vi Vi cô cũng là trưởng phòng hành chính tổng hợp nên nói thế nào cũng hợp lý. “Nếu như trưởng phòng Lăng đã nói tới nước này rồi, tôi cũng không vòng vo nữa, Lâm Phi tôi lấy chắc rồi!” Sau khi Lăng Vi Vi tỏ rõ thái độ, giọng điệu của Thẩm Bội Ni cũng chậm lại đôi chút. Cô lườm Lâm Phi một cái rồi nói: “Tôi nghe nói Lâm Phi là trợ lý phòng hành chính tổng hợp do tổng giám đốc Mộ chỉ định. Nếu như trưởng phòng Lăng cứ nhất quyết đòi giành Lâm Phi với tôi vậy chuyện này tôi chỉ đành báo cáo với tổng giám đốc Mộ, để sếp quyết định cho chúng ta.” Ban đầu Lâm Phi có một chút tâm trạng xem náo nhiệt vì được hai mỹ nữ tranh giành, ít nhiều gì hắn cũng đắc ý đôi chút. Tuy nhiên, ngay sau khi Thẩm Bội Ni nói nhờ tổng giám đốc Mộ phân xử, hắn lại toát mồ hôi lạnh ngay lập tức. “Được, nếu đã như vậy, mời chị Thẩm cũng tối tới tìm tổng giám đốc, để sếp quyết định Lâm Phi sẽ làm thư ký cho ai trong hai chúng ta.” Lúc này Lăng Vi Vi tỏ ra vô cùng dứt khoát, gật đầu đồng ý với ý kiến của Thẩm Bội Ni. Hai cô gái nhìn thẳng vào mắt nhau như đã ký ước định ngầm, cùng đi ra ngoài văn phòng. “Tôi phản đối.” Thấy Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni định đi tìm Mộ San San phân định chuyện hắn làm thư ký cho ai, Lâm Phi vội vàng dang hai tay chắn đường hai cô gái. Nói đùa gì vậy chứ, chuyện này chỉ nên thảo luận riêng với nhau, cười ha ha là xong rồi mà. Lâm Phi vốn không định làm thư ký cho Thẩm Bội Ni hay Lăng Vi Vi, điều hắn kiêng kị chính là cô vợ của mình, Mộ San San. Hai cô gái này lại hay rồi, còn chủ động tìm Mộ San San. Đây rõ ràng là đang kéo Lâm Phi vào đầu ngọn súng. “Phản đối cái gì, không lẽ cậu định cùng lúc làm thư ký cho tôi và trưởng phòng Lăng sao?” Ngón tay ngọc ngà của Thẩm Bội Ni cuốn một nửa lọn tóc xoăn, cô nhìn Lâm Phi như oán như giận: “Cậu em à, không phải chị nói cậu, suy nghĩ bắt cá hai tay là không được đâu đó.” “Phản đối vô hiệu.” Lăng Vi Vi lạnh lùng từ chối ý kiến của Lâm Phi. Hiếm có khi hai cô gái này đứng cũng chiến tuyến trong một chuyện. “Tôi nghĩ hai người nhầm lẫn rồi, tôi có nói sẽ làm thư ký cho một trong số hai người sao?” Sắc mặt Lâm Phi tối sầm xuống làm mặt dọa dẫm: “Đừng tưởng tôi không biết hai người có ý gì, có việc thì thư ký làm, không có viẹc thì “làm” thư ký đúng không? Không phải tôi nói hai người, trong công ty, ít nhiều cũng phải chú ý một chút ảnh hưởng, suy nghĩ này của hai người không được đâu.” “Miệng chó nhả không nổi ngà voi.” “Vô liêm sỉ, hèn hạ.” Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni đồng thanh lên tiếng mắng nhiếc, mỗi người thưởng cho Lâm Phi một cái lườm. Quan hệ giữa sếp và thư ký trong công ty hiện đại cơ bản không có nhiều quan hệ đơn thuần. Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni muốn mời chào Lâm Phi làm thư ký cho mình quả thật là vì có lòng riêng nhưng tuyệt đối không mượn dịp này để cả ngày chơi trò tình ái văn phòng với hắn. Tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân, bất luận là Thẩm Bội Ni hay là Lăng Vi Vi trong công việc đều rất có tinh thần trách nhiệm. Cho dù chín chắn như Thẩm Bội Ni bảo Lâm Phi làm thư ký, đa phần chỉ muốn khóa chặt Lâm Phi bên cạnh cô để hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, ít ra thỉnh thoảng còn chơi chút trò lãng mạn. Còn chuyện tình ái văn phòng, Thẩm Bội Ni còn chưa nghĩ xa xôi đến thế. “Tránh ra.” Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi nhìn thẳng vào Lâm Phi rồi phẫn nộ lườm hắn một cái. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Thẩm Bội Ni. Ở đây, Lăng Vi Vi có cảm giác vô cùng khó chịu. “Cậu em à, nếu như cậu không muốn chúng tôi đem chuyện này tới chỗ tổng giám đốc Mộ cũng không phải không được. Nói thế nào cậu cũng là đương sự, nếu như cậu chọn ra một người giữa tôi và trưởng phòng Lăng, chúng tôi sẽ không cần tìm sếp phân xử nữa.” Đôi mắt phượng của Thẩm Bội Ni chăm chú nhìn Lâm Phi, rõ ràng đang dụ dỗ Lâm Phi chọn cô ta. Lâm Phi tức giận lườm cô, mặc dù nói thật lòng, Lâm Phi thực sự nghiêng về phía cô Thẩm Bội Ni đáng yêu chín chắn này nhưng nghiêng gì thì nghiêng, hiện thực vẫn là hiện thực, cho dù thế nào Lâm Phi cũng không thể chọn lựa như vậy. Nếu thực sự chủ động nhận lời Thẩm Bội Ni, chưa nói đến việc phải nói với Mộ San San thế nào, cô Lăng Vi Vi này cũng sẽ không tha cho hắn, sau này nhất định nghĩ ra cách gì để giày vò hắn nữa. Còn về Lăng Vi Vi, Lâm Phi cũng cạn lời. Sau khi cứu Lăng Vi Vi, thái độ của cô gái này đối với anh quay phắt ba trăm sáu mươi độ khiến Lâm Phi cũng thực sự không hiểu cô gái này rốt cuộc đang nghĩ như thế nào. Không nói Lăng Vi Vi, bên Mộ San San, Lâm Phi cũng không có cách nào giải thích nữa.