Cửu dương binh vương
Chương 349 : Thanh long ra tay, hoa hồng gặp nạn (phần 3)
Trong chỗ ở của Huyết Mai, biệt thự Hoa Hồng Gai, ngoại ô phía Tây thành phố Trung Hải,.
“Chị em chúng tôi bằng lòng yểm hộ, xin hội trưởng rời đi.”
Thấy Kiều Huy nhiều lần khuyên ngăn nhưng Huyết Mai cũng không quan tâm, hai chị em Mạt Mạt và Lợi Lợi nhìn nhau rồi quỳ rạp xuống đất, cầu xin Huyết Mai rút lui.
Cũng là lãnh đạo của hội nên Kiều Huy hiểu rằng Huyết Mai không được phép xảy ra chuyện, hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi là thân tín của Huyết Mai, đương nhiên họ cũng hiểu rõ điều này.
Tiếng chém giết của đám người Thanh Long bang ngày càng gần, hai chị em họ cũng không quan tâm được gì nữa. Nếu không biết rõ hai người họ hợp sức với nhau cũng không phải là đối thủ của Huyết Mai thì e rằng, họ đã khống chế Huyết Mai đưa cô rút lui rồi.
“Đứng dậy hết đi, tấm lòng của hai người tôi xin nhận, chỉ là người ta đã đánh đến cửa rồi, những anh em bên ngoài liều mạng vì tôi, sao tôi có thể đi. Nếu như bây giờ tôi đi, chúng ta thực sự sẽ thua.”
Gương mặt xinh đẹp, thân hình nảy nở mà duyên dáng. Huyết Mai kiên quyết từ chối đề nghị rút lui của Kiều Huy và chị em Mạt, Lợi.
Rầm!
“Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, xin hội trưởng suy nghĩ lại.”
Thấy Huyết Mai vẫn một mực từ chối, Kiều Huy cũng quỳ xuống xin Huyết Mai rời đi một lần nữa.
“Không cần nói nhiều, tôi đã quyết định rồi, hôm nay cho dù có chết cũng không hối hận. Hơn nữa chúng ta cũng chưa thua. Chỉ cần chúng ta có thể trụ tới khi đội trưởng Đỗ về tới thì vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. So với việc khuyên tôi bỏ chạy, chi bằng chúng ta ra ngoài cùng các anh em liều một phen.”
Lời cầu xin chân thành của Kiều Huy và hai chị em Mạt Mạt, Lợi Lợi cũng không đủ để thay đổi quyết định của Huyết Mai.
Suy cho cùng người ta ai cũng sợ chết, trừ khi sống trên đời không còn gì luyến tiếc, nếu không e rằng không có mấy ai có thể dũng cảm trước cái chết.
Gánh vác trên vai sự tồn vong của hội Hoa Hồng Gai, trong lòng mong nhớ Lâm Phi, đương nhiên Huyết Mai cũng không muốn chết.
Chỉ là cô biết rõ, nếu như cô bỏ chạy, có lẽ sẽ giữ được tính mạng nhưng e rằng niềm tin của hội Hoa Hồng Gai sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không có ai sẽ đi theo kẻ chưa đánh đã rút lui lần thứ hai.
Cho dù sau này Vệ Lão khỏi bệnh trở về, có lẽ cũng khó lòng vực dậy niềm tin của người trong hội.
Nghĩ là một chuyện, còn chủ yếu vẫn là Huyết Mai không thể hai tay dâng biệt thự Hoa Hồng cho Thanh Long bang.
Không liên quan tới địa bàn mà hơn cả, Huyết Mai có tình cảm đặc biệt với biệt thự Hoa Hồng.
Cũng giống như tình cảm người ta dành cho gia đình của mình, Huyết Mai cũng coi biệt thự Hoa Hồng như ngôi nhà của cô.
Huyết Mai sinh ra ở biệt thự Hoa Hồng, lớn lên trong biệt thự. Nơi này đã lưu giữ quá nhiều hồi ức của cô!
Bắt hội trưởng Huyết hai tay giao nhà của mình cho Thanh Long bang.
Cô, không làm được!
Không chỉ không làm được, cô còn phải liều mạng để bảo vệ biệt thự Hoa Hồng.
Bởi vì cô không muốn ngày nào đó Vệ Lão quay về Trung Hải, đến nhà cũng không còn!
Cho dù là vì Vệ Lão, cô cũng phải liều mạng bảo vệ biệt thự Hoa Hồng.
Cho dù Đỗ Chính Đình không kịp tới chi viện, hội trưởng Huyết cũng không thể từ bỏ ngôi nhà của mình mà đi!
.............
“Có một chuyện, tôi vẫn luôn muốn nói với mọi người, Vệ Lão đã tỉnh lại rồi.” Huyết Mai rời khỏi biệt thự Hoa Hồng, rẽ ra từ đám đông và tuyên bố với họ tin Vệ Lão đã qua cơn nguy kịch.
“Tôi có thể lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, ngày nào đó trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy Vệ Lão bình an trở về. Đương nhiên với điều kiện là chúng ta cũng phải sống sót. Hơn nữa chúng ta phải bảo vệ được biệt thự Hoa Hồng, không thể để Vệ Lão có nhà mà không thể về.”
Tình thế bắt buộc nên Huyết Mai chỉ nói mấy câu như vậy rồi bắt đầu sắp xếp lực lượng, bố trí lại phòng tuyến để đối phó với thế tiến công ngày càng áp sát của Thanh Long bang.
Nhưng rõ ràng những câu này của Huyết Mai đã tiếp thêm liều thuốc tinh thần cho hội viên Hoa Hồng Gai.
So với hội trưởng Huyết, Vệ Lão có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều nên Huyết Mai nhắc tới Vệ Lão cũng chính là giúp họ tăng thêm sức mạnh. Những hội viên này vốn đã rất phấn khởi vì hội trưởng Huyết đích thân ra trận, giờ nghe tin Vệ Lão đã dần hồi phục, ai nấy cùng điên cuồng tấn công về phía đám người Thanh Long bang như vừa được tiêm một liều kích thích.
Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, năng lượng tiềm ẩn của con người luôn bộc phát tới mức tối đa.
Được Huyết Mai cổ vũ, những hội viên còn sót lại của Hoa Hồng Gai tràn đầy lòng tin trở lại, ai nấy cũng uy mãnh không chút run sợ, tấn công với sức mạnh như được tăng gấp đôi, thậm chí còn một lần phản công được Thanh Long bang.
...............
“Anh Báo, không biết tại sao mấy tên bên Hoa Hồng Gai đột nhiên lại liều mạng như vậy. Nếu như còn tiếp tục liều với chúng, e là tới cuối cùng cho dù chúng ta có thắng cũng tổn thất nặng nề.”
Thấy lực lượng bên mình không những chưa thể đánh nhanh rút gọn ngược lại còn để Hoa Hồng Gai cầm hòa, thậm chí còn nắm được cơ hội phản công, tên cầm đầu chỉ huy tấn công bên Thanh Long bang vội vàng dùng headphone báo cáo tình hình với Nghiêm Thiên Báo.
“Tiếp tục tấn công, bằng mọi giá đánh vào trong cho tao!”
Nghiêm Thiên Báo đi qua đi lại quanh một chỗ, hắn nghiến răng dữ dằn cảnh cáo một câu rồi phái đi toàn bộ thân tín.
Nghiêm Thiên Báo chưa từng nghĩ hắn sẽ phải điều động thân tín của mình vì những người này sẽ là bàn đạp để hắn giữ vững danh hiệu, cánh tay đắc lực của Tam Gia Thanh Long bang.
Nghiêm Thiên Báo được người trong giới gọi là “hắc tâm báo”, đương nhiên phải biết tính kế, nếu không thì hắn không thể nào sống sót sau mười mấy lần bị thế lực thù địch với bang ám sát.
Những thân tín này là tài sản quý báu nhất của hắn. Lần này tấn công Hoa Hồng Gai, hắn đã điều động tất cả, chỉ là phòng lỡ như có gì bất trắc chứ chưa từng nghĩ sẽ sử dụng họ.
Chỉ là bây giờ hai bên đang giao đấu, trước khi khai chiến Tam Gia cũng hứa cho hắn là phó bang chủ nên khi thấy thành công đã cận kề, Nghiêm Thiên Báo cũng không lo nghĩ gì nữa.
“Anh Báo, những tên bên Hoa Hồng Gai đều rút vào trong biệt thự rồi, các anh em xông vào mấy lần đều bị bắn tỉa phải quay về.”
Thân tín của Nghiêm Thiên Báo đúng là không hề vừa, đội quân chủ lực này trong chưa đầy năm phút đã đánh cho đám tàn quân Hoa Hồng Gai vừa mới vực dậy được khí thế phải rút lui.
Thậm chí còn phải rút về sát biệt thự. Nếu như không phải Huyết Mai nhanh trí quyết đoán điều động toàn bộ lực lượng rút vào biệt thự, sử dụng tay bắn tỉa thì e rằng, giờ này Hoa Hồng Gai đã toi đời.
“Lấy thanh Đường đao của tôi ra đây!”
Cách thành công chỉ một bước cuối cùng, vị trí phó bang chủ đã trong tầm tay nên kẻ đã không đánh chém nhiều năm như Nghiêm Thiên Báo đã không dằn lòng được...
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương