Cửu dương binh vương

Chương 336 : Tôi ngủ trên ghế sofa

Sáng sớm ngày hôm sau, tại khu thương mại Ninh Châu, nơi toạ lạc của công ty Ninh Châu thuộc tập đoàn Mộ Thị. Trong văn phòng giám đốc La Trung Tuấn của công ty Ninh Châu thuộc tập đoàn Mộ Thị. “Trưởng phòng Lăng, phó phòng Lâm, đã lâu rồi không gặp. Tối qua tôi định đi đón hai vị nhưng vợ tôi lại trở dạ, tôi sắp xếp cho cấp dưới thay tôi phụ trách việc này, không ngờ bọn họ nhớ nhầm thời gian nên không tới đón hai vị, thật sự xin lỗi. Thế nhưng mong hai vị yên tâm, tôi đã có hình phạt thích đáng cho bọn họ, lần tới nhất định sẽ không để sự việc thế này xảy ra.” La Trung Tuấn tuổi chừng bốn mươi. Mặc dù miệng thì nói xin lỗi nhưng ông ta lại cười ra mặt, vẻ mặt chẳng có chút nào thể hiện thành ý xin lỗi, lại còn chẳng nhích nổi mông ra khỏi ghế ngồi của bàn làm việc. “Đều là người một nhà cả. Giám đốc La khách khí rồi. Khi chúng tôi tới đây, tổng giám đốc Mộ có nói rằng Giám đốc La là người đi trước, là tiền bối. Công ty Ninh Châu có thể tồn tại đến ngày hôm nay đều là nhờ vào công sức của giám đốc La cả.” Lăng Vi Vi không hề vì thái độ đó của La Trung Tuấn mà cảm thấy phẫn nộ, ngược lại cô còn lên tiếng cười nói hết sức ôn hoà, đồng thời, còn không quên kéo kéo Lâm Phi ra hiệu cho hắn không được quá khích. “Ồ? Tổng giám đốc Mộ thật sự nói vậy sao?” “Đương nhiên rồi, lẽ nào Giám đốc La cho rằng tôi đang truyền thánh chỉ giả sao?” “Đâu có, đâu có. Trưởng phòng Lăng, phó phòng Lâm, xin mời ngồi. Tôi bảo thư ký đi pha trà ngay.” Cả một tràng dài những câu nịnh nọt kia của Lăng Vi Vi hiển nhiên đã nói trúng tim đen của La Trung Tuấn. Vốn dĩ ông ta còn cười hết sức gượng gạo nhưng sau khi nghe xong liền hồ hởi đứng dậy mời Lăng Vi Vi và Lâm Phi ngồi, đồng thời không quên gọi thư ký đi pha trà mời Lăng Vi Vi và Lâm Phi. “Trưởng phòng Lăng, phó phòng Lâm. Xin thông cảm tôi nói thẳng, không biết hai vị đến đây lần này là có nhiệm vụ gì đặc biệt không?” Sau một tràng những lời nói khách sáo trống rỗng, La Trung Tuấn mới vào chủ đề chính. Ông ta muốn biết ý định Lăng Vi Vi và Lâm Phi tới đây làm gì. “Chúng tôi không phải đến vì nhiệm vụ, giám đốc La nghĩ nhiều rồi. Có điều tổng giám đốc Mộ thấy rằng hai năm nay công ty Ninh Châu làm ăn thua lỗ nên cử tôi và phó phòng Lâm tới xem công ty có cần hỗ trợ tài chính từ tổng công ty hay không. Trước khi tới đây tôi còn thấy lo lắng, nhưng sau khi gặp giám đốc La, tôi lại thấy rằng tôi nghĩ nhiều rồi. Có Giám đốc La lãnh đạo, công ty Ninh Châu có lẽ không cần hỗ trợ tài chính.” “Trưởng phòng Lăng quá lời rồi. Hai năm nay chúng tôi sống rất khổ.” Lăng Vi Vi vừa dứt lời, La Trung Tuấn với bộ dạng ngay ngắn khi nãy liền bày ra bộ mặt méo xệch, giọng điệu thậm chí còn mang theo cả vài phần nghẹn ngào: “Mấy năm trước, thị trường đột nhiên khốc liệt hẳn. Lúc đó chúng tôi còn tạm thời trụ được. Nhưng hai năm nay, mà đúng là từ năm trước, thị trường cạnh tranh quá khốc liệt, nếu không phải tôi dựa vào cái mặt này của mình đi nói khó với các khách hàng cũ thì e rằng từ năm ngoái công ty đã không trụ nổi nữa rồi.” Lăng Vi Vi cau mày lên tiếng: “Giám đốc La không phải đang nói đùa chứ. Lúc tôi tới đây, bầu không khí vẫn còn tốt lắm mà.” “Haiz, trưởng phòng Lăng có lẽ không biết rồi. Đây chỉ là chúng tôi thể hiện cho người ngoài xem thôi. Thành tích của công ty rất kém. Nếu như không có một bầu không khí làm việc tốt một chút thì e rằng ngân hàng đã tới siết nợ lâu rồi. Nếu trưởng phòng Lăng không tin, giờ tôi có thể cho thư ký đem tài liệu tài chính trong hai năm nay cho cô xem.” “Những việc về quản lý hay về phương diện tài chính tôi không hiểu cho lắm.” “Trưởng phòng Lăng đừng khách sáo. Trong tập đoàn Mộ Thị chúng ta có ai mà không biết trưởng phòng Lăng chỉ xếp sau nữ thần kinh doanh Mộ San San của chúng ta chứ. Tôi tin cô xem xong tài liệu tài chính của công ty, nhất định sẽ hiểu chỗ khó của tôi.” La Trung Tuấn vừa nói vừa đứng dậy nhấc điện thoại bàn gọi thư ký đem toàn bộ tài liệu tài chính mà ông ta nói tới văn phòng. Không lâu sau, hai thư ký trẻ trung xinh đẹp của La Trung Tuấn ôm hai chồng tài liệu to kệch xếp đầy cả nửa bàn tiếp khách. La Trung Tuấn chỉ vào chồng tài liệu trên bàn rồi giới thiệu với Lăng Vi Vi và Lâm Phi: “Những tài liệu này đều là tài liệu tài chính của công ty trong hai năm gần đây. Trong đó có những bảng biểu tài chính với khách hàng, còn lại đều là tài liệu nội bộ của công ty chúng ta. Mong trưởng phòng Lăng và phó phòng Lâm kiểm tra. Tôi tin rằng sau khi xem xong hai vị sẽ hiểu chúng tôi sống thế nào trong hai năm vừa qua.” “Khi rời công ty, tổng giám đốc Mộ có dặn rằng lần công tác này sẽ do trưởng phòng Lăng toàn quyền phụ trách. Vậy trưởng phòng Lăng thay tôi xem đi.” Cái gì mà báo cáo tài chính, Lâm Phi đương nhiên không có hứng thú. Kể cả hắn có muốn làm chút việc gì đó cho cô vợ tổng giám đốc Mộ San San của mình nhưng cái việc thẩm tra lại rồi đọc lại số tài liệu báo cáo tài chính của công ty Ninh Châu thì hắn lực bất tòng tâm. Nếu không phải vì nhận nhiệm vụ công tác, khi ra khỏi khách sạn, người đẹp Lăng Vi Vi cứ kéo hắn không buông thì Lâm Phi e rằng sẽ không đi cùng Lăng Vi Vi đến đây làm gì. Cái gì mà thua lỗ với lợi nhuận, đó đều là việc mà cô vợ tổng giám đốc Mộ San San của hắn quan tâm. Còn Lâm Phi đi cùng người đẹp Lăng Vi Vi đến Ninh Châu chẳng phải là vì tận hưởng thế giới của hai người sao. Mặc dù Lăng Vi Vi cần phải làm việc, không thể tận hưởng thế giới riêng tư cùng với hắn nhưng ở trong khách sạn kia chẳng phải còn có Ninh Kỳ sao. “Giám đốc La, nói thực lòng thì những báo cáo tài chính này tôi xem không hiểu lắm. Nhưng tôi tin giám đốc La. Ông đã nói công ty gặp khó khăn rồi thì tôi tin ông có chỗ khó của mình. Đã vậy thì đợi sau khi về khách sạn, tôi gọi điện cho tổng giám đốc Mộ, tôi nghĩ tổng giám đốc nhất định sẽ không từ chối hỗ trợ ngân sách cho công ty Ninh Châu giúp giám đốc La vượt qua khó khăn lần này đâu.” Lăng Vi Vi xem lướt qua các báo cáo tài chính rồi đưa ra quyết định khiến La Trung Tuấn hưng phấn hẳn. “Thật sự cảm ơn cô. Đương nhiên, còn có phó phòng Lâm nữa. Hai người đối với tôi, thậm chí đối với cả công ty Ninh Châu mà nói đúng là vị cứu tinh. Sớm biết như vậy, tối qua dù có thế nào tôi cũng phải đi đón hai vị mới phải. Không được, không được, hai vị nhất định phải cho tôi cơ hội chuộc tội nhé. Giờ tôi cho thư ký đặt nhà hàng tốt nhất thành phố, chúng ta tới đó thư giãn nhé.” Sau khi nghe Lăng Vi Vi nói sẽ báo cáo với Mộ San San, xin kinh phí hỗ trợ cho công ty Ninh Châu, La Trung Tuấn nhiệt tình hơn hẳn ban đầu. “Hôm nay thì tôi xin khất. Tôi còn phải về báo cáo với tổng giám đốc Mộ. Đợi tôi xin xong kinh phí hỗ trợ, giám đốc La mời tôi ăn cơm cũng chưa muộn.” Lăng Vi Vi từ chối khéo lời mời ăn cơm của La Trung Tuấn sau đó đứng dậy toan cùng Lâm Phi rời đi. “Xin hai vị đợi một lát. Hôm nay hai vị tới đây đã cho La Trung Tuấn tôi đây một bất ngờ quá lớn. Tôi nghĩ tôi cũng nên tặng cho hai vị món quà bất ngờ.” Nói rồi ông ta đứng dậy đi về phía bàn làm việc rồi rút ra tấm séc, sau đó ký hai tấm séc mỗi tấm trị giá một triệu nhân dân tệ rồi mới quay người lại, nhét vào tay Lâm Phi và Lăng Vi Vi: “Chút lòng thành của tôi, mong hai vị nói tốt trước mặt tổng giám đốc Mộ giúp tôi, xin giúp tôi ít kinh phí. Sau khi việc êm xuôi, La mỗ tôi cảm ơn hai vị thật nồng hậu.” ……. “Anh phát hiện ra rằng đàn bà con gái có lúc thật nguy hiểm.” Sau khi đi khỏi công ty con Ninh Châu, Lâm Phi mới quay qua bắt chuyện với Lăng Vi Vi, nói rõ ràng từng từ, từng từ một. Khuôn mặt Lăng Vi Vi lạnh lùng, cô nhìn thẳng vào Lâm Phi: “Anh có ý gì?” “Không có gì, chỉ là anh thấy hơi tiếc cho ông giám đốc La đó thôi.” Vừa nói, Lâm Phi vươn ra phía trước ngực Lăng Vi Vi lấy chiếc camera được cô giấu trong cổ áo và chiếc bút ghi âm được nhét trong túi. “Anh, sao anh phát hiện ra được?” Lăng Vi Vi vốn dĩ còn cho rằng Lâm Phi định lợi dụng mình, cô còn đang nghĩ có nên tránh đi hay không thì đã thấy Lâm Phi phát hiện ra chiếc camera giấu kín và chiếc bút ghi âm vốn được cô cho rằng giấu rất kỹ rồi. Điều này thật khiến Lăng Vi Vi không khỏi ngạc nhiên. Là cánh tay đắc lực của Mộ San San, lại mang trọng trách điều tra tổn thất trong hai năm nay của công ty Ninh Châu, lần công tác này, Lăng Vi Vi đã có sự nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Nội dung cô tìm hiểu sẽ bao gồm phạm vi nghiệp vụ, tình hình tài chính, bộ máy tổ chức của công ty Ninh Châu từ khi thành lập cho tới nay, và thậm chí là cả nhân phẩm, sở thích của giám đốc La – Giám đốc công ty Ninh Châu. Thông qua việc điều tra, Lăng Vi Vi đại khái có thể nắm được tình hình hiện tại của công ty Ninh Châu, đồng thời cũng có sự hiểu biết nhất định đối với La Trung Tuấn. Cũng vì có dự tính trước nên Lăng Vi Vi hiểu rằng nếu điều tra theo như thông thường thì e rằng cô và Lâm Phi chỉ tốn công vô ích. Cho nên sau khi suy xét kỹ lưỡng, trưởng phòng Lăng mới quyết định điều tra theo hướng này. Cô lấy tiền làm mồi dụ để La Trung Tuấn để lộ chân tướng. Tất cả nội dung được chiếc camera giấu kín ghi lại là toàn bộ giấy tờ tài chính giả trong hai năm gần đây của công ty Ninh Châu, hành động La Trung Tuấn ký tấm séc trị giá một triệu nhân dân tệ cho Lăng Vi Vi và Lâm Phi cũng như nội dung cuộc hội thoại giữa cô và La Trung Tuấn được chiếc bút ghi âm ghi lại đủ để làm tài liệu minh chứng gửi cho phía cảnh sát chứng minh La Trung Tuấn tham ô, từ đó mà tập đoàn Mộ Thị có thể có căn cứ diệt trừ tận gốc những con sâu làm rầu nồi canh như La Trung Tuấn. Tất cả đều do trưởng phòng Lăng sắp xếp. Cô vốn tưởng rằng kế hoạch của mình không chê vào đầu được, nhưng không ngờ lại bị Lâm Phi phát hiện. “Làm sao anh có thể nhận ra được thì em không cần quan tâm đâu. Giờ anh chỉ muốn biết em có muốn lấy lại hai thứ này không thôi?” Dù gì cũng đã sống trong giới lính đánh thuê vài năm, hắn cũng đã đối đầu với không ít lính đặc công hay gián điệp tài giỏi. Mấy cái võ này của Lăng Vi Vi cũng chỉ có thể tung ra với La Trung Tuấn không phải người trong ngành kia thôi. Còn muốn qua mắt của Lâm Phi thì đương nhiên là một suy nghĩ xa vời. “Mau đưa cho tôi.” Chiếc camera và bút ghi âm là đồ vật quan trọng giúp trưởng phòng Lăng nắm chứng cứ trừ khử La Trung Tuấn nên đối với cô mà nói nó vô cùng quan trọng, cô phải cầm chắc trong tay mới yên tâm được. Thấy Lăng Vi Vi cuống lên, Lâm Phi lại cười hà hà: “Trả lại cho em không phải là không được, nhưng anh có một điều kiện.” “Điều kiện gì?” “Tối nay phải ngủ trên ghế sofa cùng anh.” Sau khi định thần trở lại, khuôn mặt trắng nõn nà kia của Lăng Vi Vi chợt như thoa thêm lớp phấn hồng…