Cửu dương binh vương

Chương 333 : Dạy dỗ

“Lâm Phi, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn dám đi theo tôi, tôi lập tức báo cảnh sát!” Sân bay Ninh Châu. Vừa xuống máy bay, Lăng Vi Vi liền kéo vali đi trước, gương mặt lạnh lùng, thấy Lâm Phi cứ đi theo sau mình, cô liền dừng bước quay người lại mắng hắn. Cũng may đó là sân bay, nếu như chỉ có hai người với nhau, chắc chắn trưởng phòng Lăng đã cho Lâm Phi một cái tát. Quen biết hắn một khoảng thời gian rồi nên cô cũng hiểu tính hắn, vì chính cô cũng từng bị Lâm Phi sàm sỡ. Lăng Vi Vi cũng đoán được ít nhiều quan hệ giữa Lâm Phi và Thẩm Bội Ni. Cũng chính vì cảm nhận được mình sắp bị Thẩm Bội Ni vượt mặt nên trưởng phòng Lăng mới lên kế hoạch tiền trảm hậu tấu đưa Lâm Phi đi công tác Ninh Châu. Cứ tưởng lần công tác này có thể yên ổn hưởng thụ thế giới riêng với Lâm Phi. Vậy mà trước khi lên máy bay, màn tiễn biệt ly gián của Thẩm Bội Ni đã dội cho cô một gáo nước lạnh. Chuyện này có thể cho qua vì dù gì đó cũng không phải lần đầu hai người tranh giành Lâm Phi. Chuyện Thẩm Bội Ni, trưởng phòng Lăng có thể nhịn nhưng chuyện của Ninh Kỳ thì không thể nào! Thẩm Bội Ni có thể không nhắc vì nhan sắc của Thẩm Bội Ni cũng ngang ngửa Lăng Vi Vi thậm chí là hơn. Lâm Phi mê đắm Thẩm Bội Ni, cô cũng đành chịu! Nếu như không thể giành lại trái tim của Lâm Phi từ chỗ Thẩm Bội Ni thì đó là vì sức hấp dẫn của cô không đủ. Cũng chính vì hiểu rõ điều này nên trưởng phòng Lăng mới không vì chuyện Thẩm Bội Ni tới tiễn Lâm Phi mà trách móc hắn quá đáng. Nhưng chuyện Ninh Kỳ tự nhận mình làm gái, vu oan cho Lâm Phi để báo thù hắn, cô không thể nào bình tĩnh nổi. “Anh khiến tôi buồn nôn!” Đây chính là cảm nhận duy nhất của cô về Lâm Phi lúc này. Không thể trách Lăng Vi Vi không tin tưởng Lâm Phi, dễ dàng tin lời Ninh Kỳ mà thực sự cách Lâm Phi đối xử với phụ nữ ngày thường đã in hằn trong trái tim cô. Cũng chính vì hiểu rõ bản tính vô sỉ của hắn nên cô mới tin lời Ninh Kỳ. Đương nhiên, việc Ninh Kỳ biết rõ thân phận của Lâm Phi, mặt mày, dáng vóc, thêm cả lời nói rõ ràng của cô ta vô hình chung càng khiến lời vu khống đó càng thêm thuyết phục. Đang yên đang lành, làm gì có người phụ nữ nào tự hạ thấp mình tới mức nhận làm gái đúng không. “Bây giờ tôi đang ở sảnh chính sân bay, tôi cho cô năm phút. Nếu như trong năm phút, cô có thể đến trước mặt tôi giải thích rõ mọi chuyện, tôi có thể suy nghĩ tới việc miễn cho cô một năm tiền thuê nhà. Nếu như năm phút sau cô còn không tới, thật ngại quá, cô có thể chuyển nhà rồi.” Sự khinh thường tỏa ra trong đôi mắt trong như nước hồ thu của Lăng Vi Vi thực sự khiến phó phòng Lâm khó chịu. Khổ nỗi một mình hắn không thể nào giải thích với trưởng phòng Lăng nên chỉ đành gọi Ninh Kỳ đến. Nếu sự việc chỉ đơn giản là quan hệ giữa hắn với Ninh Kỳ bị bại lộ, phó phòng Lâm cũng không tới mức phải làm như vậy vì dù gì Lăng Vi Vi không phải Mộ San San. Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là hắn thực sự có quan hệ với Ninh Kỳ. Chỉ là sự tức giận của Lăng Vi Vi về Lâm Phi hoàn toàn không chính đáng. Chuyện không chính đáng, đương nhiên phó phòng Lâm phải giải thích, tránh chịu tai bay vạ gió. “Tên họ Lâm này, có phải tôi giải thích giúp anh, anh thực sự sẽ miễn cho tôi một năm tiền thuê nhà?!” Chưa tới ba phút, Ninh Kỳ đã bị mê hoặc bởi đề nghị miễn tiền thuê nhà của Lâm Phi, kéo va li chạy một mạch tới trước mặt Lăng Vi Vi và Lâm Phi. Nhìn lồng ngực phập phồng theo những tiếng thở dốc của Ninh Kỳ đủ để nhận ra, vì số tiền này, tiếp viên Ninh không khác gì liều mạng. Dù sao đi nữa, ở thành phố lớn tấc đất tấc vàng như Trung Hải, tiền thuê nhà cũng là gánh nặng khá lớn đối với cô gái trẻ tự lực cánh sinh như Ninh Kỳ. Mặc dù từ khi vào ở trong phòng ngủ của Lâm Phi, cô chưa từng đưa tiền nhà cho hắn nhưng nếu như Lâm Phi lên tiếng, không phải cô có thể ở lại nhà hắn danh chính ngôn thuận sao. Cũng chính vì vậy, sau khi nhận được điện thoại của Lâm Phi, Ninh Kỳ liền bỏ mặc tất cả chạy tới đây. Nhưng cũng vì một lòng nghĩ tới chuyện không cần trả tiền nhà một năm, Ninh Kỳ đã quên mất một chuyện. Ví dụ như lời vu khống trên máy bay của cô đã bôi nhọ hình tượng của Lâm Phi. “Tôi nghĩ chắc là tạm thời tôi không cần cô giải thích nữa.” Lúc Ninh Kỳ xuất hiện, sắc mặt của Lâm Phi liền trở nên lạnh tanh. Nói xong, hắn không đợi Ninh Kỳ phản ứng mà đè cô lên va ly, dùng bàn tay to lớn đánh vào cặp mông nảy nở của Ninh Kỳ không chút kiêng dè. Bốp! Bốp! Bốp! Có thể nói Lâm Phi đánh cô hoàn toàn vì tức giận. Ninh Kỳ vẫn chưa kịp nhận thức được mọi chuyện nên khi vừa bị đánh, cô không cảm thấy đau lắm. Tới khi vỡ lẽ ra sự tình, chuyện giải thích, tiền thuê nhà gì đó lập tức biến mất khỏi đầu cô. Theo sau những cái tét không ngừng giáng xuống của Lâm Phi, Ninh Kỳ chỉ còn lại duy nhất một cảm giác, chính là....đau! Còn đau tới mức nào, nhìn nước mắt lã chã rơi trên khóe mắt cô là biết. Tiếp viên Ninh đã bị Lâm Phi đánh tới bật khóc rồi... Sau khi đánh Ninh Kỳ một trận đau điếng, khiến cô phải cúi đầu nhận sai, Lâm Phi mới quay qua nhìn Lăng Vi Vi, người sớm đã chết lặng ngồi bên cạnh. Tận mắt trông thấy cảnh tượng thê thảm của Ninh Kỳ nên khi nhận ra ánh mắt không mấy tốt đẹp của Lâm Phi, cô vô cùng hoảng loạn. “Lâm, Lâm Phi, anh muốn làm gì, tôi, tôi cảnh cáo anh...” Bốp! Bốp! Bốp! Lâm Phi dùng hành động để nói Lăng Vi Vi biết hắn muốn làm gì. Mặc dù Lăng Vi Vi không giống như Ninh Kỳ, tự hạ thấp mình bôi nhọ phó phòng Lâm nhưng cô cũng tin lời Ninh Kỳ nói mà khinh bỉ Lâm Phi một phen. Vì muốn đi công tác với trưởng phòng xinh đẹp này mà Lâm Phi bị Mộ San San làm ngơ, còn bị Thẩm Bội Ni hành hạ. Vậy mà chỉ vì những lời vu khống vô căn cứ của Ninh Kỳ mà Lăng Vi Vi đã mặt nặng mày nhẹ với hắn. Chính vì hành vi thiếu tin tưởng tới mức cực đoan này của Lăng Vi Vi, phó phòng Lâm phải cho cô một bài học. Còn về việc có ở sân bay hay là không, nhiều người hay ít người, rõ ràng không phải là điều hắn quan tâm...