Cửu dương binh vương

Chương 322 : Lăng vi vi tiền trảm hậu tấu

“Anh à, môi anh sao vậy?!” Sảnh lớn tầng một tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị. Hai bảo vệ đội hai thấy Lâm Phi đi tới vốn định chào hỏi một câu nhưng khi nhìn thấy môi của Lâm Phi, ai nấy cũng sững sờ. Không thể trách hai bảo vệ này không giữ ý mà thực sự hình tượng oai phong của Lâm Phi sớm đã khắc sâu trong tâm trí họ. Đột nhiên thấy môi Lâm Phi bị người ta cắn chẳng ra làm sao, khó tránh họ cảm thấy ngạc nhiên. Nói thật, hai bảo vệ này không bật cười ha ha đã không dễ dàng gì rồi. “Có chút chuyện không thể nói.” Trên đường tới công ty Lâm Phi vẫn luôn nghĩ cách để che giấu đôi môi của mình nhưng cuối cùng còn chưa kịp nghĩ được cái cớ đã bị hai bảo vệ trực ban này hỏi rồi, phó phòng Lâm chỉ có thể nói thắng là không thể nói. Tuy phó phòng Lâm bị người ta cắn, đó là sự thật nhưng nguyên nhân sâu xa không tiện để người ngoài biết được. Nói thế nào nhỉ?! Chuyện này căn bản không thể nào nói! Phó phòng Lâm hắn dù gì cũng là vua lính đánh thuê, mấy chục tên lính đánh thuê tinh nhuệ tầm thường vốn không đủ để hắn xỉa răng. Đám người nhà họ Phương và tiểu đội Chim Cắt tự xưng và lực lượng tinh nhuệ nhất quân khu Hoa Đông do Phương Văn Hi phái đi bị Lâm Phi đánh cho tơi bời hoa lá. Chỉ riêng trận này đã đủ nhìn ra thực lực của phó phòng Lâm. Ngay cả trong tập đoàn Mộ Thị, phó phòng Lâm cũng từng nhiều lần phô diễn tài năng, nhân viên trong công ty ai mà không biết phó phòng an ninh Lâm Phi nóng tính thô bạo. Vậy mà bây giờ hắn lại vác cái môi rách đi làm, chuyện này vốn đã đủ mất mặt rồi, nếu như để nhân viên trong công ty biết hắn bị vợ cắn, e rằng sau này hắn không cần tới Mộ Thị làm việc nữa. Ban đầu, tối đó khi lái về biệt thự Lệ Thủy, Mộ San San còn cảm thấy áy náy vì chuyện Phương Văn Hi phái người tập kích Lâm Phi, Lâm Phi cũng nhẹ nhàng an ủi cô mấy câu. An ủi mãi, vỗ về mãi, cuối cùng phó phòng Lâm lơ đãng nói một câu “Anh yêu em” khơi dậy bầu không khí. Không ngoài dự đoán, sếp Mộ vốn chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm đã bị Lâm Phi làm cho cảm động. Tình cảm tới cao trào không thể nào tự kiềm chế, Lâm Phi thản nhiên ôm Mộ San San vào lòng. Người đẹp trong lòng, là một người đàn ông, đương nhiên phó phòng Lâm phải làm chút gì đó. Ban đầu, mặc dù sếp Mộ có kháng cự nhưng không quá mạnh mẽ nên Lâm Phi được nước lấn tới. Vừa lấn tới là xảy ra chuyện rồi, rõ ràng Mộ San San không giống những người phụ nữ khác để mặc cho Lâm Phi làm càn. Sau khi tỉnh lại khỏi cơn mơ màng, Mộ San San muốn thoát khỏi lòng Lâm Phi không được, trong nỗi xấu hổ lẫn phẫn nộ, cô cắn Lâm Phi một cái chảy máu... “Anh, anh Lâm, sao, sao anh lại bị cắn?” Mạnh Tuyết Nhi làm lễ tân ở sảnh chính tầng một, vốn định chào Lâm Phi một câu nhưng khi nhìn thấy môi của Lâm Phi, lời chào hỏi lại biến thành hỏi thăm. “Tuyết Nhi, em còn nhỏ. Có một số chuyện anh Lâm nói em cũng không hiểu, sau này em trưởng thành rồi, em sẽ biết thôi.” Người ta nói “Không vạch áo cho người xem lưng”, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới sếp Mộ, đương nhiên Lâm Phi không thể nào giải thích rõ ràng với Mạnh Tuyết Nhi. “Vậy thì anh Lâm, sao anh không xin nghỉ?” Lâm Phi không muốn nói nhiều, nhưng dù gì Mạnh Tuyết Nhi cũng đã học đại học, lại làm lễ tâm ở tập đoàn Mộ Thị một thời gian, ngây thơ thì ngây thơ nhưng cô cũng biết lúc này Lâm Phi không tiện ra ngoài. “Sao anh có thể vì sĩ diện cá nhân mà làm lỡ dở công việc chứ, bị thương là chuyện nhỏ, công việc là chuyện lớn. Tuyết Nhi em làm việc đi, anh Lâm của em phải đi làm rồi.” Ngoài miệng nói nghe hay lắm nhưng thực ra hắn sớm không chịu được chửi thầm trong bụng. Mẹ kiếp, ngay cả cô bé ngây thơ Mạnh Tuyết Nhi cũng nhận ra hắn bị cắn không tiện tới công ty, sao phó phòng Lâm lại không nhận thức được chứ. Ngày thường hắn đã chẳng coi công việc ra gì, môi bị sếp Mộ cắn, hắn còn muốn tới công ty làm trò cười sao. Thực tế, một tiếng trước đây, phó phòng Lâm vẫn đang chìm trong giấc mộng mà chưa từng có ý thức dậy. Nếu không vì sếp Mộ gọi hết cuộc này tới cuộc khác ồn tới mức hắn ngủ không nổi, có lẽ giờ này phó phòng Lâm còn chưa tới công ty. .................. Rầm! Cửa văn phòng tổng giám đốc của Mộ San San tầng hai mươi sáu tòa Vọng Nguyệt bị đạp toang. “Sếp...sếp Mộ, tôi không cho rằng sếp gọi điện ép một người đàn ông bị vợ cắn tới công ty làm việc là quyết định đúng đắn.” Rất rõ ràng, người to gan tới mức đạp cửa xông vào văn phòng của sếp Mộ ngoài Lâm Phi ra không có người thứ hai. Thực tế là như vậy, nếu như không phải sau khi đạp cửa nhìn thấy Lăng Vi Vi ngồi bên cạnh Mộ San San, Lâm Phi chắc chắn sẽ không tốn lời với Mộ San San như vậy mà sớm đã thi hành gia pháp lên mặt người chồng. Không thể trách hắn không nể mặt vợ mình mà thực sự cuộc gọi liên hoàn của Mộ San San khiến hắn vô cùng tức giận. Cắn phó phòng Lâm thì thôi đi vì dù gì vợ chồng thân mật khó tránh khỏi có một vài trục trặc nhỏ. Biết rõ trước giờ hắn không coi trọng công việc mà cứ bắt hắn vác cái môi rách này tới công ty để người ta bêu rếu. Kẻ làm chồng như hắn không thể nào chịu được. “Trưởng phòng Lăng, nếu như không có chuyện gì, tôi nghĩ...” Khi Lâm Phi đang định lấy cớ đuổi Lăng Vi Vi để tiện bề dạy dỗ Mộ San San, khiến cô hiểu làm vợ nên đối xử với chồng như thế nào, Mộ San San đã lên tiếng trước. “Phó phòng Lâm tới đúng lúc lắm, công ty con ở Ninh Châu của chúng ta gặp một vài rắc rối.” Sau khi giành mất cơ hội phát ngôn của Lâm Phi, Mộ San San lạnh lùng liếc nhìn Lăng Vi Vi rồi lại nhìn Lâm Phi: “Ban đầu tôi còn không biết nên cử ai đi xử lý, may mà trưởng phòng Lăng chủ động tới tìm tôi, nói đã bàn bạc ổn thỏa với anh, cùng đi tới Ninh Châu. Tôi tìm anh tới là muốn hỏi thử, anh có thực sự muốn đi cùng trưởng phòng Lăng không?!” Mộ San San nói xong, nhiệt độ văn phòng cũng theo giảm xuống mấy độ cùng giọng nói lạnh lùng của cô. Tới mức Lâm Phi nghe xong cũng sững sờ...