Cửu dương binh vương

Chương 320 : Hậu hoạn khôn lường

“Phó thị trưởng Cố, sự việc ở buổi từ thiện tôi cũng đã nghe nói. Bọn trẻ ấy mà, đương nhiên không tránh khỏi có lúc mắc sai lầm. Chúng ta cũng không thể vì một hai lần mắc sai lầm đó của chúng mà khiến chúng tuyệt đường chứ. Nhà họ Phương vẫn rất có tiềm năng và thực lực. Tốc độ phát triển mấy năm gần đây của nhà họ Phương cũng rất ổn. Dù sao họ cũng là doanh nghiệp nổi bật của thành phố Trung Hải, việc ủng hộ quỹ tiền tệ vẫn mong phó thị trưởng Cố suy nghĩ thêm.” “Thị trưởng Trương phải lo lắng rồi, việc này tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Phía bên trong chiếc xe Hồng Kỳ, Cố Lan Chi và thị trưởng họ Trương trao đổi vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại.” Sau khi Cố Lan Chi khước từ khéo léo lời đề nghị ủng hộ vào quỹ tiền tệ của Phương Chấn Đào, chẳng lâu sau đó, cũng chỉ mất mười phút, đây là người thứ năm trong phòng nội vụ của uỷ ban thành phố Trung Hải gọi điện cho cô ta nói tốt cho nhà họ Phương. Một đêm năm cuộc điện thoại đủ thể hiện sức ảnh hưởng của nhà họ Phương tại thành phố Trung Hải. Nếu như là việc khác thì phó thị trưởng Cố e rằng sẽ không ngại nể mặt năm người đã gọi điện rồi tạo điều kiện cho nhà họ Phương. Thế nhưng việc ủng hộ quỹ tiền tệ không phải là việc nhỏ. Việc ủng hộ quỹ tiền tệ là việc làm có quy mô lên tới hàng chục tỉ nhân dân tệ kể từ sau khi phó thị trưởng Cố nhậm chức, cô ta phải liên hệ với các ngân hàng lớn trên toàn thanh phố cùng rót vốn. Nếu như có bất cứ gì sai sót thì tiền đồ của cô ta e rằng sẽ chấm dứt từ đây. Khi mới bắt đầu, nhà họ Phương chính là sự lựa chọn duy nhất của Cố Lan Chi nhưng sau canh bạc một tỉ nhân dân tệ của tổng giám đốc tập đoàn Phương Hưng với Lâm Phi, Cố Lan Chi buộc tạm thời ngừng lại việc đầu tư vào nhà họ Phương. Chỉ là tạm thời mà thôi, phó thị trưởng Cố cũng không nói thẳng rằng cô sẽ không ủng hộ vào quỹ tiền tệ của nhà họ Phương. Cũng chỉ là vì việc này mà đêm hôm rồi, Cố Lan Chi còn phải nhận liên tục năm cuộc điện thoại nói tốt cho nhà họ Phương. Đương nhiên năm cuộc điện thoại này là minh chứng rõ ràng cho thấy tầm ảnh hưởng của nhà họ Phương ở thành phố Trung Hải nhưng cũng gián tiếp cho Cố Lan Chi thấy rằng nhà họ Phương rất sốt ruột về việc ủng hộ quỹ tiền tệ này. Năm cuộc điện thoại càng thể hiện sự chột dạ của nhà họ Phương. Trước đó Cố Lan Chi dè chừng về danh tiếng của nhà họ Phương và tập đoàn Phương Hưng nên đã tiến hành nghiên cứu kỹ nhà họ Phương, chuẩn bị khoản tiền ủng hộ đầu tư cho nhà họ Phương kỹ lưỡng. Thế nhưng canh bạc của Phương Văn Hi và sự căng thẳng của Phương Chấn Đào khó tránh khiến cho phó thị trưởng Cố cảm thấy nghi ngờ. Nếu như không có năm cuộc điện thoại gọi cô ta liên tục trong đêm hôm nay thì sau khi xác nhận rằng kể cả có để tuột Mỹ Thực Lâm cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà họ Phương, có lẽ phó thị trưởng Cố đã dành thời gian đầu tư vào quỹ tiền tệ nhà họ Phương rồi. Bây giờ phó thị trưởng Cố đương nhiên càng phải xem xét kỹ lương hơn xem có cần đầu tư vào nhà họ Phương hay không. Nhà họ Phương càng thúc giục thì phó thị trưởng Cố lại càng phải thận trọng. Vì đã nghi ngờ nên không biết vì sao trong đầu Cố Lan Chi lại nhảy ra hình ảnh trước đó khi ở casino Lâm Phi có nói tới chuyện Phương Văn Hi cho người ám sát hắn. Lúc đó Cố Lan Chi còn mải dồn sự tập trung về phía Lâm Phi nên cô không hề để ý tới phản ứng trong đôi mắt của Phương Văn Hi. Vì trong trường hợp đó với cách giải thích kịp thời của Lâm Phi thì Cố Lan Chi cũng không để tâm thêm nữa. Lâm Phi mượn cớ chèn ép Phương Văn Hi từ đó khiến hắn bối rối, rồi thắng cược Phương Văn Hi. Không thể trách sức tưởng tượng của phó thị trưởng Cố quá phong phú vì thực sự thì cách khích tướng kiểu phô trương thanh thế thế này, phó thị trưởng Cố bình thường cũng không dùng tới. Đương nhiên chủ yếu cũng là vì trước đó Cố Lan Chi đã tận mắt chứng kiến thân thủ khủng khiếp của Lâm Phi. Phó thị trưởng Cố đương nhiên không cho rằng phái người đánh úp Lâm Phi là một quyết định khôn ngoan. Nghĩ lại thì cũng đúng như vậy thật. Bây giờ nhà họ Phương lại phản ứng khác thường, ở một mức độ nào đó cũng là lời cảnh tỉnh cho Cố Lan Chi, và khó tránh khiến cô ta nghĩ lại những gì Lâm Phi đã nói. Nghĩ thế, Cố Lan Chi rút điện thoại ra gọi cho Lâm Phi. Còn về những lời nói khốn khiếp trước đó của Lâm Phi rằng mười nghìn tệ một lần cho cô ta có thể giải quyết sạch sẽ món nợ của hai người khiến cô ta xấu hổ thế nào thì lúc này phó thị trưởng Cố cũng không quan tâm và tính toán với hắn nữa. Lúc này cái mà Cố Lan Chi muốn có được nhất chính là chứng cứ từ phía Lâm Phi, Phương Văn Hi có thật sự phái người đánh úp Lâm Phi hay không. Phó thị trưởng Cố tự tin rằng với tư tình qua lại của mình và Lâm Phi trước đó cũng đủ khiến cho Lâm Phi không nói dối mình. Còn đáp án Lâm Phi đưa cho cô ta ở một mức độ nào đó mà nói, sẽ ảnh hưởng tới tầm hiểu biết về nhà họ Phương của cô ta. Từ đó khiến cô ta quyết định suy nghĩ có dứt khoát từ bỏ ý định đầu tư vào nhà họ Phương hay không. Suy nghĩ của Cố Lan Chi rất tốt. Nếu như Phương Văn Hi thật sự phái người đánh Lâm Phi thì cho dù tương lai của nhà họ Phương thế nào thì Cố Lan Chi đương nhiên không thể nào đầu tư vào nhà họ Phương, một con thuyền trông bề ngoài có vẻ xa hoa nhưng lại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Thế nhưng Cố Lan Chi cũng đã bỏ qua một số điều. Ví dụ như Lâm Phi không nghe điện thoại của cô ta. Sau hai lần gọi liên tiếp, Lâm Phi đều tắt máy. Nếu như không phải trước đó khi ở trước cửa khách sạn Hoàng Gia, cô ta tận tay trao đổi số điện thoại với Lâm Phi thì phó thị trưởng Cố đây còn cho rằng mình gọi nhầm số. Nghĩ mà xem Cố Lan Chi dù gì cũng là một phó thị trưởng của thành phố Trung Hải. Mặc dù chỉ là phó thôi nhưng nói thế nào cũng là một người có địa vị, bình thường những việc thế này đều do thư ký của cô ta làm được chưa nào. Không dễ gì mà phó thị trưởng Cố mới gọi điện trực tiếp cho Lâm Phi, Lâm Phi không những không nghe mà còn cúp máy của cô ta. Kể cả có thể thì cô ta cũng không nhẫn nhịn được. Cố Lan Chi ôm ấp suy nghĩ gọi cho Lâm Phi một lần cuối cùng. Và cuối cùng Lâm Phi cũng bắt máy. “Alo, ai đấy? Cái gì, gọi nhầm à, vậy tôi tắt máy đây.” Sau khi nghe giọng điệu tự tin của Lâm Phi, bàn tay cầm điện thoại của Cố Lan Chi cũng vì dùng chút lực nên trắng ởn cả đi. Đôi mắt cô ta liếc đi liếc lại đằng đằng sát khí. Phó thị trưởng Cố chín chắn lý trí, đương nhiên không ngu ngốc đến mức cho rằng Lâm Phi không biết người gọi cuộc điện thoại này là cô ta. Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là bên cạnh Lâm Phi còn có cô vợ tổng giám đốc Mộ, vì Mộ San San nên hắn mới ngó lơ phó thị trưởng Cố đây. Nhẫn nhịn cơn thịnh nộ trong lòng, Cố Lan Chi kiềm chế giọng nói lên tiếng với lái xe: “Tiểu Vương, quay đầu đi tới nhà phó cục trưởng Tạ.” Trong hệ thống hành chính của thành phố Trung Hải, phó cục trưởng Tạ cũng chỉ có một người, đó chính là phó cục trưởng công an thành phố Trung Hải – Tạ Tụng Khánh. Ngoài ông ta ra thì chẳng có ai vào đây nữa cả. Tạm thời không thể lấy được đáp án từ phía Lâm Phi, Cố Lan Chi đương nhiên phải tìm cách khác. Mặc dù lúc này Cố Lan Chi rất muốn tìm tới chỗ Lâm Phi nhưng sự việc có nặng có nhẹ, nên lúc này điều Cố Lan Chi quan tâm nhất chính là nhà họ Phương không đủ tư cách nhận được số tiền ủng hộ quỹ tiền tệ. Nếu việc này làm lớn ra thì không khỏi khiến Cố Lan Chi phải thận trọng. Sau khi cân nhắc, mặc dù Lâm Phi đáng hận nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì tạm thời có thể nén cơn tức này lại. Vì Cố Lan Chi cũng đã biết rõ thân phận của Lâm Phi. Cơ hội gặp mặt sau này còn rất nhiều. Lần tới gặp mặt, tất cả thù mới hận cũ, phó thị trưởng Cố đây đương nhiên phải tính toán hết với Lâm Phi…