Cửu dương binh vương
Chương 317 : Cảm ơn cậu
Sảnh casino khách sạn Hoàng Gia, Phương Văn Hi mặt mày tối thui như bầu trời trước cơn giông bão. Một câu thôi, giống như hắn ta đã dùng hết toàn bộ sức lực. Nhìn đôi mắt ẩn hiện sát khí của Phương Văn Hi có thể nhận ra, nếu như điều kiện cho phép chắc chắn hắn không ngại khiến Lâm Phi biến mất mãi mãi.
Nếu như là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, bị thua dưới tay Lâm Phi, thua mất hợp đồng một tỷ, chắc chắn Phương Văn Hi sẽ không phẫn nộ như thế. Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, không ai sẽ phủ nhận Phương Văn Hi chỉ vì một lần thất bại.
Nhưng Phương Văn Hi lại thua mất Mỹ Thực Lâm một tỷ nhân dân tệ ngay trên bàn cược.
Mặc dù ván cược này hắn ta bị ép, thậm chí còn bị tính kế nhưng quá trình thế nào không quan trọng, thứ người ta quan tâm chỉ có kết quả.
Mà kết quả là vì một ván cược, Phương Văn Hi đã thua mất Mỹ Thực Lâm vào tay Lâm Phi.
Bị những doanh nhân tới tham dự dạ hội từ thiện hôm nay chứng kiến, sau chuyện này Phương Văn Hi chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới thương nhân Trung Hải.
Mặc dù nhà họ Phương thực lực hùng hậu, một tỷ đồng chẳng thế nào làm lung lay gốc rễ của nhà họ nhưng một ván cược mà thua tới một tỷ, cậu chủ này chắc chắn đã làm mất mặt nhà họ Phương.
Danh tiếng của nhà họ Phương và năng lực của Phương Văn Hi không tránh khỏi bị người bên ngoài nghi ngờ sau chuyện này.
Có thể tưởng tượng, sau đêm nay, tin tức Phương Văn Hi thua mất gia tài một tỷ chắc chắn sẽ làm mưa làm gió trong dư luận.
“Thứ hai tuần sau, các người có thể phái người tới tiếp quản Mỹ Thực Lâm.”
Thua chính là thua, trước mặt bao nhiêu doanh nghiệp tới tham dự như vậy, lại có phó chủ tịch Cố đứng ra bảo đảm, cho dù Phương Văn Hi có thêm mấy lá gan cũng không dám giở trò.
“Vậy thì cảm ơn nhé.” Thành công xử xong Phương Văn Hi, giúp sếp Mộ giành lại được Mỹ Thực Lâm, đương nhiên phó phòng Lâm sẽ không tiếc rẻ gì câu cảm ơn cậu chủ Phương đã ra tay hào phóng.
“Phó chủ tịch Cố, đột nhiên tôi nhớ ra còn một số việc phải xử lý, tôi xin phép đi trước.” Lời cảm ơn này của Lâm Phi không khác nào đòn đả kích lần hai đối với Phương Văn Hi. Sắc mặt hắn ta vốn đã tối thui, giờ lại thêm cơn phẫn nộ trong lòng, Phương Văn Hi thực sự tức tới ói máu.
Cũng may Phương Văn Hi cũng từng trải qua giông bão, hắn ta cố gắng kìm nén cơn tức giận tột độ đang muốn phun trào trong lòng mà làm ngơ Lâm Phi.
“Vậy tổng giám đốc Phương đi thong thả, thứ lỗi tôi không tiễn.”
Tận mắt chứng kiến ván bài của Phương Văn Hi và Lâm Phi, đương nhiên Cố Lan Chi hiểu được suy nghĩ trong lòng Phương Văn Hi. Trong tình cảnh như vậy, đương nhiên cô cũng không cố giữ Phương Văn Hi lại làm gì.
Cố Lan Chi vừa nói xong, Phương Văn Hi trừng mắt nhìn Lâm Phi rồi liếc nhìn Cố Lan Chi một cái, quay đầu đi thẳng không muốn ở lại dù chỉ một giây.
Nếu như là trước khi sếp Mộ còn chưa gả cho Lâm Phi, bữa tiệc nào Mộ San San tham gia, Phương Văn Hi cũng sẽ ở lại tới cuối cùng, hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn với cô.
Bây giờ ấy mà, thua mất một tỷ nên rõ ràng Phương Văn Hi không có bất cứ lý do gì ở lại tự chuốc nhục nữa.
...........
“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Trong góc nào đó ở khách sạn Hoàng Gia, Mộ San San đưa đôi mắt xinh đẹp thoáng nét ngạc nhiên nhìn Lâm Phi chăm chăm.
Mặc dù trước chuyện này, gã chồng hời Lâm Phi đã nói trước với cô nhưng nghĩ tới tính vô sỉ của Lâm Phi, Mộ San San thực sự không ngờ tới Lâm Phi có thể giành lại Mỹ Thực Lâm.
Không thể trách sếp Mộ không tin tưởng chồng mình mà ván bài của Lâm Phi và Phương Văn Hi thực sự quá gay cấn. Không ai ngờ được Phương Văn Hi sẽ cược với Lâm Phi, càng nghĩ tới Lâm Phi sẽ thắng.
Thực tế sếp Mộ giữ câu hỏi này trong lòng tới bây giờ đã là kiềm chế tốt lắm rồi.
“Thực sự có vài lời không nói ra không vui.”
“Nói!”
“Chồng em giúp em giành lại Mỹ Thực Lâm rồi, có phải em cũng nên thể hiện gì đó không?”
“Chắc anh biết đây không phải là điều tôi muốn nghe.”
Gương mặt thanh thoát của Mộ San San đã dần thấp thoáng sương lạnh. Mặc dù gã chồng hời này đã giúp cô lấy lại Mỹ Thực Lâm, đó thực sự là chuyện đáng vui.
Nhưng lúc này Mộ San San lại càng muốn biết, Lâm Phi đã lên kế hoạch giành lại Mỹ Thực Lâm như thế nào.
Ví dụ như một tỷ đưa cho Cố Lan Chi ở đâu ra!
“Sếp Mộ, tôi không làm phiền hai người chứ?”
Trong khi Mộ San San đang bất chấp tất cả hỏi rõ Lâm Phi, Cố Lan Chi đã tiễn chân hơn nửa khách mời của bữa tiệc tối nay chậm rãi đi tới phía Lâm Phi và Mộ San San.
“Phó chủ tịch Cố, chuyện hôm nay rất cảm ơn cô, tôi định quyên góp thêm mười triệu.” Sự xuất hiện của Cố Lan Chi đã phần nào phân tán sự chú ý của Mộ San San. Tuy không rõ Cố Lan Chi có quan hệ gì với Lâm Phi nhưng Mộ San San thông minh đủ để nhận ra, nếu như không có sự giúp đỡ của Cố Lan Chi, ván cược này, Lâm Phi sẽ không thắng dễ dàng như vậy.
Mộ San San cảm ơn Cố Lan Chi, người giúp sức này mà không cảm ơn nhân vật chính Lâm Phi là vì hắn là chồng của sếp Mộ, vợ chồng với nhau, đương nhiên không cần khách sáo. Còn Cố Lan Chi thì khác, cho dù cô ta và Lâm Phi có giao hẹn gì thì đối với Mộ San San, cô ta cũng là người ngoài.
“Vậy thì tôi đại diện nhân dân vùng núi cảm ơn sếp Mộ.” Mộ San San nghĩ gì, Cố Lan Chi không biết, cô cũng không muốn biết, lần này cô tới cũng không phải để tìm Mộ San San: “Nếu như sếp Mộ không để ý, tôi muốn nói mấy câu với phó phòng Lâm.”
“Đương nhiên được.” Mộ San San liếc qua Lâm Phi một lượt như nghĩ ngợi gì rồi gật đầu tránh sang một bên.
“Sao, không có gì muốn nói với tôi à?” Câu hỏi gần như giống với Mộ San San, chỉ khác mỗi một điều là Cố Lan Chi chớp mắt nhìn Lâm Phi, đôi mắt ẩn chứa nỗi bực dọc không nói rõ bằng lời.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn chị nhé.”
“Chỉ thế thôi?!”
“Không thì sao, vợ tôi còn ở bên kia nhìn đó.”
Câu nói lạnh nhạt của Lâm Phi khiến phó chủ tịch Mộ tức giận không nhẹ, Cố Lan Chi phẫn nộ trong lòng bật cười thành tiếng: “Tôi đại diện nhân dân miền núi cảm ơn cậu.”
“Ý gì vậy?!”
“Một tỷ đó của cậu, tôi sẽ giúp cậu quyên góp dưới tên của tập đoàn Mộ Thị.”
Nói xong, Cố Lan Chi nở một nụ cười mê người, cô sải bước trên đôi cao gót chậm rãi rời khỏi.
Chỉ bỏ lại một mình Lâm Phi, ngây ngô đứng đó...
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
135 chương
83 chương